Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Thường Hiên tiến đến bên tai A Phúc khinh miệt khàn khàn nói: "Ông ta đoán chừng ngay cả một ngón tay của ta cũng không bằng."

Lúc này A Phúc sớm đã như con cừu bị lột sạch, thân mình đầy đặn trắng nõn dấu trong chăn lụa đỏ thẫm, mái tóc đen mượt phân tán ở một bên. Nàng nghe nói thế, nhất thời hai má ửng hồng say lòng người, quả thực như nhiễm son, mà mắt còn hờn dỗi nhìn Thường Hiên một cái nói: "Chàng ở đây nói bậy bạ gì đó!" Nhưng lời này mềm nhũn, lộ ra mị hoặc say lòng người, có chỗ nào giống như đang nén giận, rõ ràng là muốn câu dẫn phu quân nhà mình mà.

Thường Hiên thấy dáng vẻ A Phúc che đậy ở trong chăn, ngực rung động, thở dốc dồn dập nổi lên, thật sự là hận không thể lập tức bay qua cắn một ngụm. Bất quá hắn cũng cố gắng tự nhẫn lại, trong mắt lóe ra ý cười đùa dai, tiến lên từng bước dùng chỗ bành trướng của mình chọc vào chỗ mềm mại kia của A Phúc, từ trên cao nhìn xuống uy hiếp nói: "Làm, nàng không tin, hôm nay ta sẽ không cần vật này, nhất định phải làm cho nàng muốn sống không được, muốn chết không xong."

A Phúc thấy Thường Hiên có dáng vẻ này, biết hắn hôm nay đã là tình thế bắt buộc. Từ sau khi nàng sinh đứa nhỏ, thân mình phá lệ mẫn cảm, hắn lại bị cấm ở mặt này đã lâu, vì thế mấy ngày nay quả thực giống như Mãnh Hổ Hạ Sơn, mỗi lần đều phải mặc sức mà làm một phen mới bằng lòng bỏ qua. Cố tình hôm nay Thường Hiên lại uống rượu, phải biết rằng đàn ông có vài phần men say, thường thường chuyện ở trên giường sẽ càng thêm cuồng mãnh. Lúc này A Phúc bị người đàn ông mang theo vài phần say chọc như vậy, cũng không có cách, lập tức ngưỡng mặt xõa tóc, trong mắt chứa đựng nhiều tinh tế say lòng người, nhu nhược lắc đầu cầu xin: "Thôi, hôm nay chàng đã muốn làm, đã vậy thì mau chút đi, miễn đừng dùng mấy kiểu gì mới mẻ ép buộc ta là được rồi."

Thường Hiên dĩ nhiên sẽ không buông tha cho nàng đơn giản như vậy, trên thực tế hiện nay hắn ở bên ngoài đường làm quan rộng mở, phàm là người trong phủ ai lại không kính hắn vài phần? Hắn hôm nay bụng đầy đắc ý hưng phấn vô cùng, trở lại trong ổ chăn muốn cùng nương tử rong ruổi một phen.

Lập tức hắn buông hai luồng mê người yêu kiều mềm mại của A Phúc ra, bàn tay to thô ráp duỗi ra mạnh một cái bắt hai chân tuyết trắng của A Phúc tách ra. A Phúc khẽ kêu một tiếng, xấu hổ đến mức hai tay che kín mắt.

A Phúc thân mình tuyết trắng giống như dương chi bạch ngọc thượng hạng, cố tình chỗ dương chi ngọc còn ở nơi mấu chốt lộ ra màu hồng phấn mềm mại ẩm ướt, ánh mắt Thường Hiên nóng rực đánh giá nửa ngày, cuối cùng bàn tay to phủ lên bụng nàng. Hắn cúi đầu dùng một loại thần sắc nghiên cứu nhìn ngắm nơi đó, lại dùng sở trường khoa tay múa chân một phen, giống như tưởng tượng thấy nơi này từng có đứa bé của mình, cuối cùng giọng nam khàn khàn: "Hôm nay ta muốn tạo ra đứa bé kế tiếp ở trong này, muốn một bé gái."

A Phúc che mặt, nũng nịu thúc giục nói: "Chàng muốn tạo thì tạo, làm gì còn sờ tới sờ lui." Phải biết rằng bọn họ là vợ chồng lâu ngày, đối với chuyện giường chiếu này cũng phóng khoáng, dù sao đơn giản là tiến vào đi ra lại phun chút này nọ chảy chút nước, nhưng nếu thân mình trống trơn xem ra nhìn lại, tổng là có chút phải đỏ mặt. Mà lúc này trên người A Phúc không hề che lấp, hai cái no đủ to như vậy lúc ẩn lúc hiện giống như dụ người tiến lên nắm lấy, xuống phía dưới chỉ mặc tiết khố, cố tình tiết khố kia lại là sa mỏng màu đỏ sậm, căn bản che không được cái gì, liếc mắt một cái đã có thể thấy hết, thậm chí có thể nhìn đến u động phía dưới địa phương thê lương.

Mắt Thường Hiên càng tối lại, hắn đánh giá chỗ môi kia, giống như mê muội cúi đầu tiến đến.

A Phúc biết hắn muốn làm gì, Thường Hiên người này ngày thường có thể hạ thấp mình với thê tử, loại chuyện này cũng đã làm vài lần. A Phúc bình thường cảm thấy xấu hổ, luôn nửa đẩy nửa cự tuyệt, nhưng kỳ thật trong lòng hiểu rõ, hành động này cũng rất kỳ diệu, so với dùng nóng cháy kia trực tiếp mạnh mẹ trồng trọt cũng có một phen cảm giác, lập tức tùy tay cầm một cái khăn che mặt, làm gì cũng không thấy, mặc cho hắn tự mình làm đi.

... ... ... . ( tỉnh lược )

A Phúc cũng không ngờ tới hôm nay hắn lại nhẫn tâm như thế, lại làm cho mình có cảm giác đau đớn, nhưng nàng cũng hiểu theo cái tư thế như hổ lang của người đàn ông này, hắn là thành thật sẽ không quấn mình, lập tức chỉ có thể hai tay lung tung nắm lấy góc chăn, dồn nén tiếng rên rỉ mơ hồ từ trong miệng phát ra.

Thường Hiên hung hăng hôn một phen, chung quy không đã nghiện, vì thế mạnh mẹ đem lớp sa mỏng xốc lên. Sa mỏng vì dính dịch thủy của A Phúc, sớm dính ở trên đóa hoa của nàng, lúc này bị bất chấp vạch trần, mắt nhìn thấy sa lụa ướt đẫm cùng với da thịt trắng noãn tách ra, lại là một phen cảnh tượng kiều diễm, màu hồng quyến rũ màu trắng mềm mại, khiến Thường Hiên gần như luyến tiếc dời mắt.

... ... ... . ( tỉnh lược )

Cái này lại khổ cho A Phúc, A Phúc chỉ cảm thấy phía dưới ngứa ngáy, thân mình bị trêu chọc phát run, hai tay lung tung nắm lấy mái tóc đen buông xõa của Thường Hiên, nhưng nàng lại không biết lôi kéo Thường Hiên lại như vậy thì có ích lợi gì. Nàng muốn Thường Hiên rời khỏi mình, nhưng lại luyến tiếc, giống như chính mình bị đầu lưỡi linh hoạt kia biến thành bay vào giữa không trung, bay không đến đỉnh trời, không thể lên đỉnh, nàng nhắm chặt hai tròng mắt liều mạng lung lay đến đỉnh, nửa ngày sau nàng rốt cục chịu không nổi, khóc nức nở cầu xin tha thứ: "Thường Hiên, chàng mau cho ta đi..."

Thường Hiên từ giữa hai chân nàng nâng đầu lên, hai mắt nóng cháy nhìn chằm chằm A Phúc, khàn giọng hỏi: "Nàng muốn gì?"

A Phúc mềm nằm ở trên giường đã muốn ẩm ướt, nức nở cầu xin: "Mau làm đi..."

Thường Hiên hôm nay lại cực kỳ nhẫn tâm, hắn một ngụm phủ quyết: "Không được, ta muốn cho nàng nếm thử cảm giác khác lạ trước!" Nói xong một lần nữa cúi đầu xuống.

Lúc này đây hắn đem hết chiêu thức bản thân cho tiểu nương tử của mình, bất quá một lát sau, A Phúc lập tức cả thân mình cứng đờ, dưới thân môi nhỏ nháy mắt trút ra thật nhiều dịch thuỷ nhi, tiếp theo nàng cả người từng trận run rẩy, đưa tay sờ xuống, gần như làm ướt đệm chăn, đương nhiên cũng thấm ướt môi lưỡi của Thường Hiên.

A Phúc đang nửa nhắm nửa mở mắt thở phì phò nằm ở trên giường đất, nhưng ai biết Thường Hiên căn bản còn chưa muốn buông tha nàng...


A Phúc chưa phòng bị, cái miệng nhỏ hấp một ngụm khí lạnh, lỗ nhỏ cảm giác có một trận thô ráp sâu sắc, may mắn vừa mới lên đỉnh, dịch thủy sung túc, mềm mại giãn ra, mới không cảm thấy đặc biệt đau.

Thường Hiên một bàn tay to cầm lấy một khối mềm mại bởi vì thân mình run run mà nhộn nhạo, tay kia thì dùng một ngón giữa ở trong cơ thể nàng cọ XX. Lực kia bởi vì ở bên trong rơi vào dễ chịu trước đó mà ướt át mềm mại, ngón tay Thường Hiên thô ráp ra vào thông thuận, vì thế hắn dứt khoát đẩy nhanh tốc độ lực mạnh qua lại. Hắn cúi đầu nhìn môi miệng của đoá hoa mềm mại bao vây chặt chẽ giữ ngón tay mình, nhìn chỗ mềm mại kia bởi vì mình kịch liệt ra vào mà bị bắt không ngừng đóng mở, nhịn không được khàn giọng hỏi: "A Phúc, nàng cảm giác thế nào?"

Trả lời của hắn là A Phúc say lòng người hừ nhẹ một tiếng, ngón tay vói vào tự nhiên cùng với lời lẽ ở bên ngoài khiêu khích không giống nhau như vậy. Ngón tay mặc dù cọ xát không bằng vật kia của Thường Hiên, nhưng hơn ở chỗ linh hoạt nhanh chóng, A Phúc theo bản năng kẹp chặt hai chân, đem gốc ngón tay ma sát giáp ở giữa hai chân trắng như tuyết, vặn vẹo vòng eo nhẹ nhàng ma sát. Ngay ở trong ma sát, cảm giác tê dại khoái ý đồng thời đánh úp về phía A Phúc, A Phúc mở ra đôi môi hồng nhuận phát ra tiến rên rỉ đè nén không được, cảm giác khoái ý làm cho đầu ngón chân của nàng đều cong lên.

Thường Hiên thấy A Phúc như vậy, lại nghe bên tai tiếng rên rỉ như chú mèo con nức nở, trong lòng tự nhiên là có chút đắc ý, lập tức trong lòng hắn vừa động, lại bỏ thêm một ngón tay, hai ngón tay khép lại cùng một chỗ, bắt buộc cái động khẩu kia mở ra, thử thăm dò hướng bên trong đi vào. A Phúc cảm thấy hơi đau, nhịn không được lắc lư thắt lưng giãy dụa, nhưng Thường Hiên lại nắm đầu nhỏ màu hồng phấn xinh đẹp của nàng đang đứng thẳng, thấp giọng ra lệnh: "Ngoan, đừng nhúc nhích!"

Nói đến đây, hai ngón tay đã muốn chạm đến tận cùng bên trong, lập tức ở trong ướt át mềm mại nhẹ nhàng qua lại vận động, không bao lâu đã đem A Phúc đưa lên chín tầng mây.

A Phúc đáng thương ngay lúc này bởi vì khoái ý mà không biết nay là tối năm nào, bỗng cảm thấy ngón tay rời khỏi, nàng đang ở trong co rút cảm nhận được, bỗng nhiên lại có gì đó cứ chen lấn tiến vào. A Phúc sợ tới mức vội lắc đầu, liều mạng chống cự: "Đừng, chịu không nổi ..." Giờ này khắc này, nàng đúng là trong bóng tối mỹ diệu, lại nhiều thêm một phần thực sự có chút chịu không nổi.

Nhưng Thường Hiên lại không bỏ qua cho nàng, chẳng những không buông tha, hắn còn ỷ vào nơi đó của A Phúc sớm đã ẩm ướt mềm mại thành một bãi bùn mà mạnh mẽ trực tiếp xâm nhập vào chỗ sâu nhất, chọc A Phúc nói còn chưa dứt câu đã hít vào một hơi.

Thường Hiên rõ ràng đem A Phúc toàn bộ ôm lấy, một tay nắm cả thắt lưng nàng, tay kia thì đang cầm sau gáy nàng, môi lưỡi tham lam mút miệng anh đào nhỏ của nàng, bộ ngực kiên cố cọ xát hai luồng khiến cho hắn cả đời cũng không bỏ xuống được những bao quanh mượt mà, mà thân mình lại ra sức tiến vào, ở chỗ miệng nhỏ khít khao ẩm ướt tiến hành hành trình vô tận của mình.

A Phúc khóc nức nở, A Phúc mặc kệ, nhưng A Phúc trốn không được, A Phúc chỉ có thể đem đầu dựa vào trong ngực hắn, hai tay vô lực đấm đánh hắn: "Người xấu!" Mà tiếng ‘người xấu’ này mềm mềm ngấy ngấy, giống như xin người ta có thể tệ hơn một chút, càng mãnh liệt thêm một chút. Giọng nói mềm mại ngọt ngấy này làm cho bất kì một người đàn ông nào nghe được, phỏng chừng không là người xấu cũng sẽ biến thân thành người xấu, lập tức cởi quần đề thương ra trận đem nàng hung hăng đùa nghịch một phen.

"A Phúc, nàng nói xem nếu hôm đó nàng thực sự gả cho nhị lão gia, cam đoan không phải chịu tội như hôm nay đâu, khẳng định ngay cả một ngón tay của ta cũng không bằng, nàng nói đúng không?" Thường Hiên thở dốc phì phò nói chuyện, đồng thời mãnh liệt ... . . . Một chút lại một chút, một chút so với một chút càng vào sâu, cứ thế giống như phải đem A Phúc đâm thủng. ((ôi, đến giờ mình mới hiểu, thế nào là ‘cả ngón tay của ta cũng không bằng’))

A Phúc nghe tiếng nước động ‘Phách phách’, khuôn mặt sớm đã nhuộm hồng, lại nghe hắn nói lời này, càng xấu hổ đến không nói được gì mà chống đỡ, đành phải qua loa khóc nức nở: "Sao lại nhắc tới người nọ... Chàng lòng dạ hẹp hòi..."

Thường Hiên cũng không đồng ý không buông tha, một bàn tay to nắm vòng eo của nàng, thân dưới càng phát ra sức, trong miệng còn nói: "Nhưng mà đại thiếu gia gì đó, hắn có tốt hơn ta không? Hắn một không lớn hơn ta, hai không cường tráng hơn ta, không chừng hầu hạ nàng không được vài cái đã không được."

A Phúc nghe lời này thật là có chút quá phận, hận không thể nâng nắm tay đấm người đàn ông này vài cái, nhưng không có cách, người đàn ông kia so với kiếm còn cứng rắn hơn... ... . . . ., lập tức trong mắt nàng chứa đầy nước mắt, cắn đôi môi mềm mại, cực kì hờn dỗi ưỡn ngực giương cổ, làm cho hai luồng no đủ kiều diễm cọ xát ngực Thường Hiên. Xem chàng còn nói lung tung như vậy được không, cũng không tin như vậy còn không bịt được miệng của chàng.

Thường Hiên lúc này thật sự nói cũng không được gì, hắn ở trong cuồng mãnh cấp tốc nhìn chăm chú cô gái nhỏ trong lòng, chỉ thấy trong mắt nàng hơi mị hoặc say lòng người lấp lánh vô số ánh sao, hai gò má giống như tô son động lòng người nhất trên đời. Mái tóc đen như mây rối tung xoã trên thân mình như dương chi bạch ngọc, ở trong va chạm mạnh mẽ toàn bộ thân mình no đủ nhộn nhạo tạo ra mị thái tuyệt thế động lòng người.

Giờ khắc này, Thường Hiên cảm thấy trên đời này không có một nữ nhân nào có thể so với A Phúc của mình. Bọn họ không có no đủ nở nang như A Phúc, cho nên không có mềm mại cùng với thành thục như vậy; bọn họ không có tuyết trắng hồng nhuận như A Phúc, cho nên không có kiều mỵ cùng với ngọt ngào như vậy. Đương nhiên, Thường Hiên cũng sẽ không dùng thắt lưng kiên cố hổ lang của mình đi chăm sóc một người phụ nữ như vậy ngoài A Phúc, cho nên bọn họ cũng sẽ không có tư thái mê người như A Phúc.

Giờ khắc này, Thường Hiên cảm thấy tất cả mọi thứ mình có đều cho tiểu nương tử động lòng người của hắn, tinh khí cuồng mãnh của hắn, cứng rắn của hắn. Hắn thậm chí ở trong điên cuồng ra vào nhớ tới một truyền thuyết, về một yêu quái tuyệt sắc dụ dỗ một thư sinh, thư sinh kia sau mấy độ xuân phong đã bị hút khô máu huyết.

Nhưng nay Thường Hiên cảm thấy, nếu chính tiểu nương tử của mình là một yêu quái, cho dù bị nàng hút cạn máu và tinh lực thì thế nào, dù sao tất cả tất cả đều là của nàng.

... ... ... ... ... . . .

Tất cả mưa rền gió dữ qua đi sau khi bình tĩnh lại, Thường Hiên nằm ở trên giường đất, trong ngực kịch liệt phập phồng, trên mặt có giọt mồ hôi chảy xuôi. A Phúc còn xụi lơ nằm úp sấp ngã vào trong ngực Thường Hiên thở phì phò, ngón tay vô ý thức thoáng qua ngực Thường Hiên, lại lây dính một chút ướt át.


Thường Hiên híp mắt hưởng thụ khoái ý còn lưu lại, vươn tay vỗ vỗ mái đầu mượt mà của nương tử nhà mình, như dỗ con cún nhỏ phân phó: "Lấy cái khăn cho ta lau."

A Phúc nhẹ nhàng liếc mắt, bất quá vẫn miễn cưỡng đứng dậy, từ bên cạnh lấy một cái khăn tay đưa cho Thường Hiên: "Cho chàng."

Thường Hiên được tiện nghi, cười đến lộ ra răng trắng: "Ta vừa rồi còn không phải ra hết sức lực đó thôi!" Nói xong hắn nhíu mày cười nói: "Bằng không lần sau nàng tới vận động đi, ta bảo đảm dâng khăn cho nàng lau mồ hôi không chút qua loa."

A Phúc bất đắc dĩ, cười đấm hắn một phen, thúc giục hắn lau nhanh một chút, chính mình còn chờ sử dụng đây.

Thường Hiên nhanh chóng thuần thục lau lau thân mình, lau xong rồi nhìn A Phúc bên cạnh mềm mại như mỳ sợi, thế là một tay ôm lấy A Phúc lại, giống như đối đãi với một con mèo nhỏ lau từ trên xuống dưới lung tung một phen, thế này mới tùy tay đem khăn ném sang một bên.

Hai người một lần nữa nằm xuống, trên cái chăn, tay Thường Hiên theo thường lệ lại vuốt ve thân mình mềm mại của A Phúc, còn nói chuyện một chút.

A Phúc nhớ tới vừa rồi Thường Hiên lại nói đến đại thiếu gia gì đó, nay nhớ lại cũng thật xấu hổ: "Sau này đừng nói lung tung, đều là chuyện đã qua lâu rồi."

Thường Hiên ngẫm lại cũng đúng, vội ôm A Phúc cười nói: "Ta nghe nói đại thiếu phu nhân cũng có tin vui, đoán chừng không bao lâu sau hầu phủ sẽ có con trai."

A Phúc nghe xong, nhịn không được thở dài: "Hy vọng đứa nhỏ này có thể thuận lợi, cũng đừng giống nhị thiếu phu nhân." Từ sau khi con trai nhị thiếu phu nhân chết non, thân mình xương cốt vẫn không tốt, không còn thấy truyền tin vui.

Vợ chồng hai người nói lời này, Thường Hiên lại bỗng nhiên nói sang chuyện của tam thiếu gia: "Nhớ ngày đó ta đi theo ngài ấy, mặc dù gọi là chủ tớ nhưng lại như tình huynh đệ, nhưng nay tách ra, làm chuyện không giống với xưa, hai người lại trở nên xa cách."

A Phúc chưa từng nghĩ hắn bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, lập tức hỏi làm sao vậy, Thường Hiên thế này mới nói về tam thiếu gia. Thì ra tam thiếu gia nay cũng sắp thành thân, nhưng hắn lại ở bên ngoài lén lút bài trí một biệt viện, nuôi một quả phụ.

A Phúc vừa nghe giật mình không nhỏ, nàng lúc trước chỉ biết tam thiếu gia ở bên ngoài tranh giành người đẹp cùng với vương gia gì đó, thế nào nay lại thành qua lại với quả phụ rồi?

Thường Hiên ở bên ngoài làm việc, tự nhiên các đường tin tức biết được nhiều, vì thế nói với A Phúc, nghe nói quả phụ kia tuổi trẻ mỹ mạo còn mang theo một đứa nhỏ, mê hoặc tam thiếu gia, lão phu nhân và đại lão gia đều tức giận không nhẹ. Nào ngờ tam thiếu gia dường như rất quyết tâm, dứt khoát ngay cả nhà cũng không về, đại lão gia nói là muốn phái người bắt hắn về dùng gia pháp xử trí, mà nhị phu nhân còn ở nhà cả ngày khóc lóc.

Việc này nói xong, Thường Hiên nằm ôm A Phúc cảm khái: "Trước kia tam thiếu gia thích hái hoa ngắt cỏ, khi đó còn thường thường lén đi ra ngoài."

A Phúc vươn tay nhẹ nhàng nhéo ngực hắn một cái, bất mãn nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, chàng còn giúp ngài ấy trông chừng nữa, quả nhiên là chủ tớ, cả hai đều như nhau!"

Nàng niết một phen này Thường Hiên tự nhiên là không đau, nhưng A Phúc không hài lòng hắn cảm nhận được, cả cười, ôn nhu dỗ nàng nói: "Đó đều là quá khứ, lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, chủ tử ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, ta phải đi theo làm tùy tùng hầu hạ, đi theo cũng là xem náo nhiệt. Chuyện ôn hương nhuyễn ngọc, làm gì đến phiên ta kẻ hầu được hưởng đâu, nàng cũng không cần nghĩ nhiều."

A Phúc nghĩ nghĩ, cười nói: "Vậy nay chàng đi ra ngoài cũng là mỗi người khen ngợi Thường đại chưởng quỹ, ta nghe nói bên ngoài buôn bán mọi người đều nịnh bợ chàng nha. Đến ngay cả mấy công tử bàng chi mạc hệ* trong phủ thấy chàng cũng không dám xem thường. Nay ôn hương nhuyễn ngọc ôn nhu hương kia, tổng cũng nên có phần của chàng rồi chứ?"

(*) cùng họ nhưng khác chi, đại khái họ hàng xa


Kỳ thật A Phúc nói lời này là có nguyên do, nay Thường Hiên lo việc buôn bán, đi ra ngoài xã giao kết giao là việc không thể tránh khỏi, mang theo mùi rượu trở về cũng có. Thường Hiên nghe xong lời này, ôm lấy A Phúc, vỗ vỗ bả vai trắng mịn mượt mà của nàng: "Nàng không nên suy nghĩ bậy bạ, ta cũng đâu giống tam thiếu gia."

A Phúc kỳ thật nói như vậy, nhưng trong lòng ngẫm lại cũng hiểu Thường Hiên đem toàn bộ tinh lực đều để ở nhà, đối với mình cũng là đau sủng có thêm, nên không đem việc này để ở trong lòng.

Đêm đó vợ chồng hai người cũng bất quá là tùy tiện nhắc tới tam thiếu gia, ai ngờ ngày hôm sau Thường Hiên vừa về nhà, đã có người vào cửa đến thăm, lại đúng là chủ tử lúc trước Thường Hiên hầu hạ, tam thiếu gia.

A Phúc vội vàng sai nha hoàn ngâm trà đổ nước, bên này Thường Hiên mời tam thiếu gia ngồi ở ghế trên, bản thân ngồi phía dưới. Tam thiếu gia ngồi vào chỗ của mình, A Phúc tự mình đưa nước trà lên, tam thiếu gia lại đem ánh mắt đánh giá A Phúc một phen.

Thường Hiên nhẹ ‘Khụ’ một tiếng, tam thiếu gia lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn A Phúc đi ra khỏi cửa, thế nhưng nhịn không được thở dài nói: "Thường Hiên, ngươi nay ngày càng tự tại."

Thường Hiên tự mình dâng trà cho tam thiếu gia, thế này mới giả ngu cười ngây ngô nói: "Tam thiếu gia, ngài rõ là trêu ghẹo Thường Hiên, bất quá là sống chắp vá mà thôi."

Tam thiếu gia lại rất nghiêm túc lắc lắc đầu: "Thường Hiên, nếu người vợ chưa vào cửa của ta bằng một nửa A Phúc nhà ngươi thôi, ta cũng không đến mức náo thành như vậy."

Thường Hiên nghe xong, trong lòng có chút không hờn giận, sự thật trong tư tâm của hắn cũng không thích mấy thiếu gia trong phủ nói nương tử nhà mình thế nào. Nếu hắn có đủ năng lực, đoán chừng hận không thể đem nương tử giấu ở nhà cao cửa rộng không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, trước kia lúc mấy vị thiếu gia lấy nương tử nhà mình ra trêu ghẹo trong lòng hắn đã bốc hỏa, chỉ là không có cách phát tác thôi. Nay hắn cũng chỉ là miễn cưỡng nở nụ cười: "Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân chưa vào cửa kia của chúng ta là tiểu thư khuê các, làm sao một người hầu thô bỉ có thể so được chứ."

Tam thiếu gia cau mày, nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà: "Thường Hiên, chúng ta cùng nhau lớn lên, ngươi hẳn là hiểu ta, đời này ý tưởng không nhiều, chỉ mong tìm một tuyệt đại giai nhân như trong sách tả làm bạn mà thôi. Nay cái vị Bành gia tiểu thư kia, ta có len lén nhìn qua, dáng vẻ kia, ta đều không vừa lòng."

Thường Hiên nghe xong, chỉ cúi đầu nhìn chén trà trong tay, cũng không nói gì, tam thiếu gia bình luận nương tử chưa vào cửa của hắn, Thường Hiên tự nhiên không nói thì tốt hơn.

Tam thiếu gia lại thở dài một hơi, đem nước trà buông xuống: "Thường Hiên, kỳ thật nương tử này vốn dĩ chỉ có sáu phần nhan sắc, nhưng so với vẻ ngoài của người kia cũng có thể cho là tám phân nhan sắc rồi, tiểu tử ngươi, không phải người trong chăn nên không biết chăn rận*, làm sao hiểu được cái khổ của ta."

(*)Câu đúng là: cùng hán không biết hán đói khổ (chỉ những người cùng cảnh ngộ mới hiểu được nhau) -> G3m đổi sang câu này cho dễ hiểu

Thường Hiên không biết tam thiếu gia khổ thế nào, bất quá nay hắn đang rõ ràng tức giận trong lòng hắn. Nghe xong lời này, Thường Hiên lập tức thiếu chút nữa đem chén trà đặt mạnh xuống bàn, bất quá hắn vẫn là nhẫn lại, ngón tay nắm chặt chén trà, niết ngón tay trắng bệch.

Nhịn xuống tức giận Thường Hiên hít sâu một hơi, rốt cục nâng mắt nhìn về phía chủ nhân ngày xưa của mình, thản nhiên nói: "Tam thiếu gia, ngài hôm nay tới là?"

Hắn tin tưởng không duyên không cớ sẽ không tìm đến, chủ tử ngày xưa không có khả năng không có việc gì lại bỏ kim ốc tàng kiều chạy đến nhà mình cùng thảo luận chuyện dáng vẻ người phụ nữ nhà mình!

Tam thiếu gia nghe nói thế, tay sờ mạnh chén trà, nở nụ cười, muốn nói lại thôi.

Thường Hiên nhíu mi nhìn qua, chỉ thấy tay tam thiếu gia cầm chén trà thon dài trắng nõn. Kỳ thật hai bàn tay này hắn dĩ nhiên không xa lạ, chủ tử trước mắt này là người hắn theo từ nhỏ, chủ tử ngày thường không có làm việc gì, một đám nha hoàn ma ma hầu hạ, mỗi ngày ngay cả ngón tay cũng được chăm sóc hơn cả phụ nữ.

Tam thiếu gia thấy ánh mắt Thường Hiên rơi xuống trên tay mình, lại nghĩ lầm hắn đang nhìn nước trà, cười gượng nói: "Thường Hiên, nay ngươi thân phận khác biệt so với trước đây, làm việc cũng phải chú ý một chút, chén trà này bất quá là trên đường mua thôi, ngày khác ta đem bộ chén trà thanh hoa ở bên ta cho ngươi dùng nhé."

Thường Hiên bất động thanh sắc nở nụ cười: "Tam thiếu gia, Thường Hiên nay tuy rằng không đi theo hầu hạ tam thiếu gia, nhưng vẫn là Thường Hiên ở trong phủ ngày trước. Tam thiếu gia cũng biết, Thường Hiên thô bỉ, không hiểu những vật cao nhã, thường ngày trong nhà cho dù có người đến bất quá cũng chỉ là một ít thương gia, có đồ tốt cũng uổng phí đạp hư, không biết thưởng thức."

Một lời này nói ra tam thiếu gia nhìn Thường Hiên nửa ngày, rất là tiếc nuối lắc đầu: "Ngươi nói cũng đúng, đồ tốt vào trong tay ngươi cũng là lãng phí!"

Thường Hiên ha ha nở nụ cười, không nói gì nữa.

Tam thiếu gia trầm mặc trong chốc lát, rốt cục thử thăm dò mở miệng: "Thường Hiên, tình huống chỗ ta, ngươi cũng biết chứ?"


Thường Hiên gật đầu: "Nghe nói một ít." Đơn giản là tam thiếu gia nuôi quả phụ, quả phụ thích tiêu sài, cố tình trong phủ lại chặt đứt cung cấp của tam thiếu gia đuổi tam thiếu gia ra khỏi nhà thôi.

Tam thiếu gia nhìn nhìn Thường Hiên, hắn còn tưởng Thường Hiên sẽ tiếp tục hỏi chút gì đó, hắn cũng mở miệng thuận lợi, nhưng ai ngờ Thường Hiên căn bản là không tiếp tục, do dự hắn đành phải tiếp tục nói: "Nay ta và người nhà náo loạn, một mình ở bên ngoài sống qua ngày, tình hình kinh tế có chút căng thẳng."

Tam thiếu gia tạm dừng lại, thử thăm dò tiếp tục nói: "Thường Hiên ngươi nay là đại chưởng quỹ, chưởng quản phường thêu, ta nghe nói phường thêu năm nay tiền thu thực không nhỏ, ngươi lúc này hẳn là có vẻ dư dả phải không?"

Thường Hiên giờ mới hiểu, tình cảnh của vị tam thiếu gia này không ngờ là tìm một gã sai vặt ngày trước muốn mượn bạc? Lập tức hắn bỗng nhiên cảm thấy vừa buồn cười lại khôi hài, trầm ngâm, khó xử nói: "Tam thiếu gia, trước kia Thường Hiên đi theo ngài, ngài đối với Thường Hiên thật sự cũng rất chiếu cố, lẽ ra ngài đã mở miệng, Thường Hiên khẳng định không có lý gì đi từ chối. Nhưng chỉ là Thường Hiên hiện giờ tuy rằng kinh doanh một cửa hàng to như vậy, mà bạc buôn bán cũng không phải của Thường Hiên, tất cả đều phải ghi sổ nợ, Thường Hiên cũng không thể làm chuyện tham ô công quỹ."

Hắn nói tới đây, sắc mặt càng thêm khó xử: "Tam thiếu gia, nếu Thường Hiên thực sự làm việc này mà để trong phủ biết được, lấy việc công làm việc tư, tham ô khoản công kia, đây cũng không phải là việc nhỏ, sợ là đến lúc đó chẳng những Thường Hiên phải chịu người trong phủ trách phạt, mà chính tam thiếu gia cũng sẽ liên lụy vào..." Giọng nói kéo dài, Thường Hiên cau mày vẻ mặt đau khổ liên tục lắc đầu, nhìn qua thực sự rất khó làm, thật đáng tiếc.

Tam thiếu gia nghe nói thế, nhất thời khổ mặt: "Thường Hiên, ngươi thực sự không có cách giúp ta sao?"

Thường Hiên nhíu mày trầm tư, cuối cùng nói: "Khoản công là không có cách, nếu tam thiếu gia không chê ít, Thường Hiên ở đây còn một chút bạc, số này là cha bổ sung cho tiểu nhân, nói là nay có con rồi, qua năm mới chi tiêu không nhỏ, để cho tiểu nhân ngày thường không cần cắt xén ăn dùng của con trai, thuận tiện mua chút hàng tết. Nay nếu tam thiếu gia thật sự cần dùng gấp, thì mượn đỡ đi."

Tam thiếu gia trước mắt sáng ngời, vội hỏi Thường Hiên: "Vậy có bao nhiêu?"

Thường Hiên nghĩ nghĩ, rất là rộng rãi nói: "Có mấy chục lượng."

Lời này vừa ra, vốn dĩ tam thiếu gia ánh mắt toả sáng cõi lòng đầy chờ mong nhất thời bực bội, mắt cũng tối đi vài phần, không thể nề hà xua tay nói: "Thôi thôi, mấy chục lượng có thể dùng được gì!"

Hắn cau mày, trong lòng quả thực rất mất hứng, vốn tưởng rằng Thường Hiên có thể giúp đỡ, nay xem ra Thường Hiên ở bên ngoài phong quang, kỳ thật bên trong cũng vẫn là kẻ cơ hàn. Nô tài này rốt cuộc vẫn là nô tài, tầm mắt nhỏ, không có cách.

Thường Hiên lập tức sờ sờ mũi, cũng cực kỳ cảm thấy có lỗi, bất đắc dĩ chỉ phải tiếp tục chiêu đãi tam thiếu gia uống trà, nhưng tam thiếu gia làm sao uống được, ngồi ở chỗ kia tiếp tục mặt co mày cáu.

Chủ tớ cũ ngồi đối diện không nói gì.

Hồi lâu, Thường Hiên bỗng nhiên nói: "Kỳ thật, cũng có một cách, nhưng nếu phu nhân lão gia trong phủ mà biết tiểu nhân cho ngài cách này, sợ là sẽ lấy mạng của tiểu nhân."

Nhưng tam thiếu gia trong một lúc không thể quản được nhiều như vậy, kích động thiếu chút nữa đứng lên, thúc giục Thường Hiên nói: "Có cách gì tốt, ngươi nói xem!"

Thường Hiên do dự, thế này mới ấp a ấp úng nói: "Tiểu nhân nghe nói ở ngõ nhỏ phía trước, có người chuyên môn cho vay bạc để người ta buôn bán, nhưng cụ thể là thế nào, Thường Hiên cũng không biết."

Tam thiếu gia mừng rỡ, giữ chặt Thường Hiên nói: "Thường Hiên, ngươi nói rõ ràng, chuyện này ra sao?"

Thường Hiên lần này rõ ràng lưu loát lắc đầu: "Thường Hiên cũng chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới thôi, lẽ ra cái này cũng không nên nói ở trước mặt tam thiếu gia. Hay là thôi đi, chuyện này cũng không phải chuyện tốt, tam thiếu gia vẫn là nhanh chóng quên đi, coi như Thường Hiên cái gì cũng chưa nói là được."

Tam thiếu gia thấy Thường Hiên nói như vậy, vừa rồi sau cơn kích động, tự mình nghĩ lại cũng hiểu.

Hắn ngồi ở chỗ kia cau mày nửa ngày, cuối cùng giống như hạ quyết tâm: "Ta đây tự mình đi hỏi thăm vậy, còn phải nghĩ cách nữa."

Thường Hiên thấy hắn như vậy, cũng cười ngắt lời nói sang chuyện khác, nói đủ chuyện trước kia mình ở bên cạnh thiếu gia hầu hạ, tam thiếu gia lại không có tâm trạng nghe, cúi đầu cau mày trầm tư. Thường Hiên thấy thế, lại phân phó bọn nha hoàn chuẩn bị bữa tối, nói là muốn mời tam thiếu gia ở lại dùng bữa, hy vọng tam thiếu gia có thể nể mặt. Tam thiếu gia dĩ nhiện là không có lòng dạ dùng bữa, nhanh chóng từ chối nói còn có việc, ngồi không lâu lập tức đi rồi.

Thường Hiên đưa tới cửa, nhìn bóng dáng tam thiếu gia ở trong ngõ nhỏ đi xa, mày hơi hơi nhăn lại, biểu tình có chút suy nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận