Đại Quốc Tặc

Nghe Cảnh lão phu nhân nói xong, lão phụ nhân thân hình gầy gò sửng sốt.

Năm đó tình hình trong Cảnh phủ vô cùng phức tạp, lão Hầu gia hoa tâm, thường dẫn tiểu thiếp về phòng. Nếu không phải năm đó Cảnh lão phu nhân tính tình nóng nảy sức ghen lớn, đuổi đi rất nhiều, cũng không biết Cảnh phủ có thể thu xếp ổn thỏa nhiều tiểu thiếp như vậy hay không.

Tiểu thiếp bị đuổi đi, có người lão Hầu gia mới dần vào phủ, cũng có người lão Hầu gia mất cảm giác mới lạ, bị lạnh nhạt hoàn toàn.

Song cho dù lão phụ nhân rất hận Cảnh lão phu nhân, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Cảnh lão phu nhân không phải loại người máu lạnh vô tình.

Bởi vì mỗi lần đuổi ra một tiểu thiếp, Cảnh lão phu nhân đều dành cho một ít tiền bạc.

Để sau khi tiểu thiếp đó rời phủ, không đến mức sống không nổi.

Mà trong những tiểu thiếp này, không hiếm có những người được lão Hầu gia mê mẩn, đối với Cảnh lão phu nhân người vợ chính thất này rất là bất kính.

Đối với cách làm như vậy của Cảnh lão phu nhân, lão phụ nhân trái lại có chút khinh thường.

Nếu là bà ta đến trông coi Cảnh phủ, bà ta bảo đảm có thể đem những tiểu thiếp hồ ly tinh của lão Hầu gia này đều phục tùng.

- Mấy thập niên đi qua rồi, ngươi vẫn không thể buông ân oán xưa kia sao?

Cảnh lão phu nhân than nhẹ một tiếng nói.

Lão phụ nhân nghe vậy cười nhạt một tiếng:

- Ngươi là chính thất phu nhân của lão Hầu gia, chưởng quản hết thảy Cảnh phủ, là người thắng cuối cùng, đương nhiên chuyện gì đều cũng có thể nhìn thoáng hơn rồi!

- Người khác chẳng qua là khiêu khích ngươi một người vợ chính thất oai phong mà thôi.

- Nhưng còn ta thì sao?

- Con gái ta đã chết, cháu ngoại vừa mới nên hình, nhưng lại cả cơ hội mở mắt cũng không có.

- Đổi lại ngươi là ta, ngươi có thể buông bỏ ân oán sao?

- Con gái của ngươi không phải là ta trù tính hại chết, ngươi tìm ta báo thù, căm thù Cảnh phủ bây giờ, căn bản là tìm sai kẻ thù.

- Ta mặc kệ!

Lão phụ nhân thần sắc điên khùng:

- Cho dù không phải là ngươi đích thân động thủ, nhưng ngươi là chính thất phu nhân của Cảnh phủ, là nữ chủ nhân chân chính. Hậu viện Cảnh phủ do ngươi quản lý, con gái ta rơi xuống nước mà chết, ngươi cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác!

- Ngươi lão bà bà, năm đó con gái ngươi một mình quyến rũ, không biết nhục nhã dụ dỗ lão Hầu gia nhà ta, cô ta bị người hại chết xứng đáng, còn muốn để tiểu thư nhà ta che chở cho cô ta? Thật sự nghĩ sướng vải!

Khương ma ma đang đứng một bên sau khi nghe đến đây không kìm nổi, mở miệng quát mắng.

- Nữ nhân không giở chút mánh khóe, làm sao có thể giữ lòng nam nhân?

Lão phụ nhân không cam chịu yếu thế cãi lại, sau đó liếc mắt nhìn Cảnh lão phu nhân châm biếm nói:

- Hơn nữa một bức sáo quyến rũ cũng chung quy so với bị lão Hầu gia chán ghét, thật là tốt hơn.

- Sắp chết đến nơi rồi còn kiêu ngạo như vậy?

Khương ma ma nghe vậy giận dữ, liền muốn động thủ:

- Xem ta không xé rách miệng của ngươi.

Nhưng lại bị Cảnh lão phu nhân xua tay ra hiệu ngăn lại, nghiêm mặt nói:

- Sau lưng ngươi có một thế lực không nhỏ, kẻ chủ mưu là ai?

- Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi sao?

Lão phụ nhân cười khẩy.

Cảnh lão phu nhân trầm ngâm một lúc. Một hồi lâu sau, lắc đầu nói:

- Ngươi hẳn là cũng không biết, nói cho cùng, ngươi chẳng qua là một con cờ trong tay của người khác thôi.

- Muốn chọc tức giận ta sao? Ta mới không mắc lừa.

- Ngươi rốt cuộc nói hay không?

Khương ma ma kéo lấy cổ áo lão phụ nhân.

Cảnh lão phu nhân lúc này đứng lên, thản nhiên nhìn lướt qua lão phụ nhân, lão phụ nhân trong lòng xáo động.

- Nên xử lý bà ta thế nào, hai người các ngươi hiểu rõ.

Sau khi liếc mắt nhìn Khương ma ma và Trần ma ma, Cảnh lão phu nhân vịn tay Diêu mụ mụ, đi thẳng ra cửa.

Trong ánh mắt lão phụ nhân hiện lên một chút sợ hãi. Bà ta biết sống không quá hôm nay rồi.

Đột nhiên muốn đánh về phía Cảnh lão phu nhân, nhưng lại bị Khương ma ma ngăn lại.

Trần ma ma tiến lên hỗ trợ, đem lão phụ nhân ép đến trên mặt bàn, Khương ma ma lấy ra từ trong tay áo một lọ sứ màu trắng.

- Lý Hương Thấm, ngươi là một lão thái bà ác độc, ngươi hại chết con gái ta, hại chết cháu ngoại chưa sinh ra của ta, ngươi chết không yên lành.

Lão phụ nhân nhìn thấy động tác của Khương ma ma và Trần ma ma, sao lại không biết đối phương muốn làm gì được?

Một bên dùng sức giãy dụa, một bên điên cuồng mắng to, nguyền rủa.

Chẳng có điều tuổi tác của bà ta khí lực quá nhỏ, còn lâu mới phải đối thủ Trần ma ma và Khương ma ma.

Khương ma ma và Trần ma ma tuy rằng cũng hơn năm mươi tuổi rồi. Nhưng sống trong Cảnh phủ được qua đãi ngộ. Thân thể đều khá tráng kiện, khỏe mạnh, khí lực lớn, chỉ cần hai đến ba lần, thì đem lão phụ nhân đặt trên mặt bàn, sau đó ép há mở miệng, cưỡng ép cho ăn viên thuốc đỏ thẩm.

Lưỡi lão phụ nhân đẩy ra tới bên ngoài muốn phun ra.

Nhưng lại bị Trần ma ma giơ tay bụm miệng lại.

Viên thuốc sắc đỏ thẩm từ từ tan ra trong miệng lão phụ nhân, một trận mùi hôi thối cứ từ đầu lưỡi tràn ra, đầu lưỡi, miệng, từ từ mất cảm giác, lão phụ nhân biết bản thân lần này nhất định là chết rồi. Không biết khí lực từ đâu, đột nhiên tự mình đẩy lấy hai tay Khương ma ma ra.

Lớn tiếng kêu la, thanh âm sắc nhọn khàn khàn, đâm thẳng vào lỗ tai người khác đến phát đau, truyền đi thật xa:

- Lý Hương Thấm ngươi không chết yân ổn! Nữ chủ nhân Cảnh phủ, vốn phải là con gái ta, gia sản của Cảnh phủ, cũng vốn dĩ là của con gái ta.

Lão phụ nhân gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của Cảnh lão phu nhân, ánh mặt trời từ cửa chiếu vào, có chút chói mắt, khiến bà ta nhìn không rõ lắm.

Chỉ có vàng ngọc trang sức đầy đầu đại biểu cho phú quý giàu sang đặc biệt rõ nét!

Khương ma ma lợi dụng khi lão phụ nhân kêu to, mang trà lên dội vào miệng bà ta.

- Ta hận a. Sớm biết năm đó phải hạ độc giết ngươi!

- Ngươi căn bản là không xứng với lão Hầu gia.

- Lão Hầu gia ham sắc vô liêm sỉ ấy, y không thể bảo vệ tốt con gái ta, y cũng nên chết a.

- Cho dù ta chết rồi. Cũng phải ở trên trời nhìn xem, Cảnh phủ tương lai thế nào, bị xét nhà, diệt tộc...

Sau khi viên thuốc sắc đỏ thẩm dính vào, nhanh chóng tan ra, độc tính cũng lập tức phát tác, chỉ chốc lát lão phụ nhân ý thức mơ hồ, lực phản kháng trên người càng ngày càng nhỏ, đợi Cảnh lão phu nhân đi ra cửa chính tiểu viện rồi, lão phụ nhân hai chân đạp một cái, đoạn khí.

Khương ma ma hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay ra, ở trên người lão phụ nhân xoa xoa nước đọng.

Trần ma ma cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó chỉnh lý lại quần áo xốc xếch.

Tự tay giết người, nhưng hai bà thần sắc không có chút nào e ngại khẩn trương.

Rất hiển nhiên, không phải lần đầu làm loại việc này.

- Mấy cái bên cạnh xử lý thế nào?

Thu thập xong quần áo, Trần ma ma hỏi.

Lão phụ nhân có thể âm thầm hành sự ở Cảnh phủ dễ dàng tự do, là vì bà ta mua chuộc được nhiều tôi tớ, bà tử.

Có người canh cửa, có người ban đêm làm nhiệm vụ, cũng có những tiểu nha đầu tham ăn, ngu ngốc.

Không phải để những người này giúp đỡ cùng nhau ám hại chủ nhân Cảnh phủ, mà là để các nàng mở cửa, thám thính tin tức vân vân.

Khương ma ma hừ lạnh một tiếng:

- Lão phu nhân bây giờ tin Phật, nhân từ nương tay, thì toàn bộ người nhà bọn họ phái đến trong trang đi.

- Ừ. Trần ma ma gật đầu.

- Kỳ thực muốn ta nói, thì nên...

Nói đến đây, trong mắt Khương ma ma hiện lên một chút sát khí.

Trần ma ma không phản đối, mà chỉ nói:

- tiếng quát tháo của lão bà này lúc trước, nghĩ đến cũng sợ hãi.

Một lát sau, do mấy hộ vệ Cảnh phủ cưỡi ngựa, áp hơn ba mươi người đi ra cửa sau Cảnh phủ.

Trong ba mươi mấy người này, phần lớn là trẻ nhỏ các phụ nhân đang khóc, ánh mắt sưng đỏ, tất cả trên thân còn đeo bao lớn bao nhỏ.

Ở trong phủ làm việc tiền tiêu hàng tháng cao, việc nhẹ nhàng, nhà ở cũng tốt.

Bình thời nếu là bị bệnh, có tai nạn vân vân… quý phủ còn có thể xuất tiền trợ cấp.

Nhưng đợi đến trong trang bên đó. Hơn nữa còn là vì sai phạm, bị đuổi ra ngoài, số phận tương lai không dễ chịu lắm.

Cảnh lão phu nhân đối với kết quả xử lý của hai người, không có điều gì dị nghị.

Tuy rằng tôn tử bị người hạ độc, tâm tình bà lúc này vô cùng không tốt. Nhưng cuối cùng tu Phật nhiều năm, không giống lúc tuổi còn trẻ tính tình nóng nảy như vậy.

Không phải bởi vì tức giận mà đi trút giận sang người khác.

Khi đêm đến, một hộ vệ Cảnh phủ cưỡi khoái mã đi tới trước cửa Cảnh phủ.

Bước chân vội vàng chạy vào trong phủ cầu kiến Cảnh lão phu nhân.

Trong Phật đường, Cảnh lão phu nhân đã sớm đổi lại một bộ áo vải màu xanh nhạt.

Nghe hộ vệ bẩm báo xong, Cảnh lão phu nhân không khỏi nhíu mày:

- An Nhạc Hầu thật to gan, lại dám lấn đến trên đầu Cảnh phủ chúng ta?

- Tiểu nhân ở trong nông trang cẩn thận tra hỏi rồi, mấy năm trước An Nhạc Hầu cũng không có can đảm này đấy, mặc dù là tiểu Hầu gia...

Nói đến đây, hộ vệ thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn Cảnh lão phu nhân, thấy Cảnh lão phu nhân không lộ ra vẻ tức giận, lúc này mới tiếp tục nói:

- Mặc dù là tiểu Hầu gia mất, An Nhạc Hầu cũng không có đảm lượng lớn như vậy đâu.

Cho đến có một lần ông ta phái ra mấy hạ nhân cẩn thận thử, sau khi ăn đau khổ Hồ quản sự vội vả tới trong phủ xin giúp đở, nhưng không biết vì sự tình gì không có truyền đến trong tai của lão phu nhân ngài, Hồ quản sự không có can đảm đánh bừa với thủ hạ An Nhạc Hầu phái đi, cho nên về sau, nông trang bên kia vẫn bị An Nhạc Hầu ức hiếp.

- Thiếu phu nhân vẫn đang dừng lại ở nông trang bên kia, có nghĩ ra biện pháp ứng đối không?

Cảnh lão phu nhân hỏi.

Hộ vệ đáp:

- Đúng là Thiếu phu nhân phái tiểu nhân trở về hồi báo sự tình, trước đó Thiếu phu nhân chỉ hạ lệnh để hộ vệ trong phủ bảo vệ an toàn tá điền trong nông trại, cũng không để đám tá điền đi đào kênh ở bờ sông. Còn kế tiếp phải làm thế nào, nói là do người và Tiểu thiếu gia quyết định.

- Đúng là cẩn thận, ứng xử ổn thỏa.

Cảnh lão phu nhân khẽ lẩm bẩm:

- Tuy nhiên làm Thiếu phu nhân Cảnh phủ lại thiếu đi mấy phần khí thế, chịu trách nhiệm còn có tàn nhẫn nữa!

An Nhạc Hầu?

Ngươi thật to gan quá!

Lại dám khi dễ trên đầu Cảnh phủ, Cảnh lão phu nhân sau khi cười nhạt một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, vừa lúc bà mấy ngày này tâm tình không tốt, lấy An Nhạc Hầu ra trút giận thật tốt.

Nhưng đang định hạ lệnh, rồi lại đột nhiên dừng lại.

Hơi hí mắt ra, suy tư một lát sau, Cảnh lão phu nhân tâm tình yên tĩnh trở lại, thản nhiên mở miệng phân phó nói:

- Ngươi ngày mai sáng sớm cỡi ngựa, hoả tốc chạy đến kinh thành, đem chuyện này hồi báo cho Giang Long biết đến, hắn bây giờ quản cái kia nông trang, như vậy đơn giản chuyện này, cứ giao cho hắn xuất xứ để ý đi.

- Vâng.

Hộ vệ lên tiếng trả lời xong, liền thối lui ra khỏi Phật đường.

Cảnh lão phu nhân đối với biểu hiện của Giang Long sau khi rời phủ, đi tới nông trang, cho đến hiện tại mới thôi, là tương đối hài lòng.

Trước tiên là xử lý Hồ quản sự, không ở trước mặt bản thân cáo trạng Khương ma ma, cùng với ở trong nông trang rất có tiếng nói.

Mặc dù ở rừng hạnh cùng Hoài Vương náo loạn không vui, cũng vẫn không có nửa điểm yếu thế.

Lại đến cùng Sài Thế Vinh ở kinh thành hợp tác bán sách kinh doanh xưởng in.

Những việc này, có thể nói là đã ngoài dự liệu của Cảnh lão phu nhân.

Song tuy rằng Giang Long vẫn biểu hiện rất tốt, nhưng trong mắt Cảnh lão phu nhân xem ra, Giang Long chung quy vẫn là người trẻ tuổi.

Còn cần kinh nghiệm rất nhiều việc khác nhau tôi luyện.

Chỉ có như vậy, mới có thể phát triển nhanh hơn mà vùng lên.

An Nhạc Hầu phủ, là bởi vì có nữ nhi đẹp được tuyển chọn nhập cung mới được một phần tước vị.

An Nhạc Hầu hiện nay cũng không có bản lãnh gì hơn.

Đơn giản là ỷ vào mình là hoàng thân quốc thích, mới dám ở kinh thành hoành hành ngang ngược.

Không biết cháu ngoan, sẽ xử lý chuyện này như thế nào đây?

Cảnh lão phu nhân khẽ cười, sau đó giơ tay cầm lên chùy gỗ đặt ở một bên.

Chỉ chốc lát, một hồi tiếng mõ có tiết tấu, từ trong Phật đường vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui