Đại Quốc Tặc

Khảo sát thực địa, vô cùng vất vả.

Sau một ngày ra ngoài, Giang Long mệt đến hai chân muốn nhũn ra.

Diện tích đất phụ cận có thể và thích hợp khai thác rất lớn, không phải một hai ngày là có thể thăm dò hết.

Giang Long vẽ xong mấy trang sơ đồ gấp lại, cất vào trong ngực, khi mặt trời sắp xuống núi quất ngựa trở về.

Phàn Nhân hôm nay cũng đi theo qua.

Suốt đường đi không nói một câu, chỉ lặng lẽ nhìn Giang Long làm việc.

Kế đến Giang lão cũng đồng hành, chỉ cần ngừng lại, là sẽ chỉ điểm Tần Vũ đao pháp.

Giang lão từng nói, trừ phi gặp nguy hiểm đến tính mạng, bằng không ông ta sẽ không ra tay.

Cho thấy tất cả đều phải dựa vào chính mình!

Tần Vũ đầu óc đơn giản, đối với chính sự địa phương đều nghe không hiểu, đối với binh pháp chiến trận, cũng có chút không thông suốt.

Tương lai chỉ có thể làm tiền phong đại tướng xung phong vào hiểm trận gặp thần giết thần gặp phật giết phật, hoặc tận chức tận trách làm một hộ vệ thân cận bảo vệ bên cạnh Giang Long mà thôi.

Tần Vũ luyện võ khắc khổ, chỉ có hứng thú với việc luyện công, cũng có vài phần thiên phú.

Chủ bộ Uông Quý hôm nay cũng mặt dày mày dạn đi theo.

Hết cách, toàn bộ sự vụ huyện nha Giang Long phải giao lại cho Trình Trạch, Hà Bất Tại, còn có Tiêu Phàm xử lý, hơn nữa có cả huyện thừa ở nha môn trấn thủ, y người chủ bộ này chính là không có quyền lực và công chuyện để làm, cho nên đã quyết định trước hết phải lấy được tín nhiệm của Giang Long.

Tuy là thư sinh, nhưng trưởng thành ở địa phương này, rất hiếm người trói gà không chặt.

Bận rộn suốt một ngày, Uông Quý tuy mệt, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Nhưng mà trong lòng cũng thầm kêu khổ, trừ cưỡi ngựa, còn thường xuyên phải đi bộ, bàn chân của y không biết đã rộp lên bao nhiêu vệt nước phồng, vệt máu phồng, ngày mai không biết có dậy sớm nổi không, tiếp tục theo bên cạnh Giang Long.

Đối với Uông Quý, Giang Long không để ý lắm.

Người này không có chỗ dựa vững chắc, con đường quan lại, thậm chí là chức vị hiện nay, cũng có thể nói là hoàn toàn nắm trong tay Giang Long.

Sở dĩ không bố trí công việc cho y, là vì chẳng có việc gì tồi có thể giao cho y làm.

Có Trình Trạch, Hà Bất Tại, còn có Tiêu Phàm hỗ trợ, sự vụ huyện nha có thể nói là hoàn toàn không cần Giang Long phí chút tâm sức nào.

Người đầy bụi đất trở về huyện thành, thì nhìn thấy bách tính trên đường khuôn mặt ai cũng nở nụ cười tươi rói.

Chuyện họ bàn tán, hầu như đều có liên quan đến bọn mã phỉ kia.

Đương nhiên, không thiếu những lời khen ngợi Giang Long.


Nói Giang Long thật là anh minh thần võ, có bản lĩnh, dẫn người đi một chuyến là lấy lại được ngân lượng và muối ăn mà bọn mã phỉ cướp đi.

Huyện lệnh có bản lĩnh, hành sự quả đoán kiên quyết, thủ đoạn tàn nhẫn, thì chẳng ai dám hà hiếp, những ngày tháng của bách tính mới có thể sống yên.

Được khen ngợi, hơn nữa không chỉ một người dân khen, Giang Long nghe được trong lòng tự nhiên khoan khoái.

Mệt mỏi trên người, dường như trong chớp mắt đã được quét sạch.

Cố ý thả ngựa đi chậm, Giang Long muốn nghe thêm vài câu.

Kết quả là nghe được có người dò la hỏi thăm, nói Giang Long còn trẻ như vậy, không biết đã có hôn ước chưa, nếu như chưa có thể giới thiệu một người.

Còn nói người thiếu nữ kia xinh đẹp đến dường nào.

Giang Long hai chân kẹp vào bụng ngựa, Tuyết Nguyên lập tức tăng tốc.

Bọn Đồ Đô nhìn theo bóng Giang Long, âm thầm cười trộm.

Trở về huyện nha, đi ngang bọn nha dịch đều cung kính thi lễ vấn an Giang Long, người nào vẻ mặt cũng tươi cười.

Giang Long nghĩ thoáng qua, liền hiểu ra nguyên nhân.

Ngân lượng đã lấy về, bọn Trình Trạch hẳn là đã phát bổng lộc cho nha dịch.

Cho nên ai ai cũng vui mừng.

Triều đình đã trễ hai tháng bổng lộc rồi, lần này Giang Long tự mình dẫn người đi diệt phỉ, cũng chính là dựng nên tiếng tăm cao vút trong lòng bách tính và nha dịch.

Về đến huyện nha, Trình Trạch, Hà Bất Tại, còn có Tiêu Phàm báo cáo sự vụ với Giang Long.

Giang Long có thể giao quyền cho cấp dưới, nhưng không thể bỏ mặc không hỏi.

Điều cần biết, thì nhất thiết phải hiểu tường tận.

Một số việc ba người bọn Trình Trạch xử lý như thế nào, Giang Long nghe nhiều, mới học tập được.

Chuyện vừa nói, thì cũng là lúc mặt trời xuống núi, đến bữa dùng cơm tối.

Phàn Nhân vẫn luôn đi theo, thấy vậy không khỏi trong lòng suy ngẫm, xem ra làm quan cũng là một việc vô cùng vất vả.

Nhất là muốn làm một vị quan tốt có thể tạo phúc một phương.

Giang Long hỏi việc nhà lao, năm trăm mã phỉ vừa bắt được nhốt ở trong đó, đương nhiên có chút không yên tâm.

Hà Bất Tại hồi đáp, nói hôm nay chỉ có thể cho mã phỉ uống hai chén cháo loãng, không có cho ăn no.

Mã phỉ vừa mới bị bắt, lại biết được mấy tên tiểu thủ lĩnh toàn bộ đã bị chặt đầu, hiện đang hoang mang không ai dám sinh sự.


Bụng đói, cũng chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.

Nhưng để thêm vài ngày nữa, hẳn sẽ có người đói đến không chịu nổi.

- Đến lúc đó ai dám gây chuyện, thì lôi ra đánh thật mạnh tay, cho chúng biết lợi hại!

Giang Long lạnh lùng nói:

- Chỉ có thể đánh cho chúng hoàn toàn chịu phục, mới không dám có lòng dạ khác, sau này mới có thể yên tâm đưa chúng đi làm việc.

Vừa đúng năm trăm mã phỉ, cộng thêm những phạm nhân khác, nhiều người như vậy làm việc chắc chắn khiến người ta lo lắng.

Cho nên buộc phải dạy dỗ chúng trước mới được.

Bằng không hoặc là có kẻ chạy trốn, gây sự, hoặc là phải sắp đặt thật đông nhân thủ trông coi.

- Lại thêm một điểm, sắp bọn chúng liên đới năm người, trong năm người ai gây ra chuyện, thì những người khác cũng chịu phạt như vậy.

Giang Long lại nói.

Cách này triều đình thường dùng, một nhà phạm tội, thì năm nhà chịu phạt.

Cho nên các nhà liên đới sẽ giám sát lẫn nhau.

Chẳng ai muốn khi không bị người khác liên lụy mà phải chịu phạt.

Trình Trạch, Hà Bất Tại, còn có Tiêu Phàm nghe vậy đều gật đầu.

Nói xong sự vụ, cùng nhau dùng bữa, sau đó ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Về đến phòng của mình, Giang Long đến gần nơi ngày hôm qua trét một lớp xi măng lên mặt đất, ngồi xổm xuống lấy tay sờ sờ, vì xi măng khá mỏng, nên đã khô hơn một nửa, đến tối mai chắc có thể khô hết.

Còn cọc xi măng, mặt ngoài vẫn chưa khô.

Bàn tay sờ lên còn thấy có lớp hơi ẩm.

Ngày hôm sau, Giang Long vẫn dẫn bọn Đồ Đô ra khỏi thành, đi khảo sát địa hình, vẽ sơ đồ.

Mà qua thời gian một ngày, tin tức bọn mã phỉ Đoạn Tử Lương bị vây diệt, đã từ quận Vọng Sa truyền ra.

Rất nhiều bách tính vỗ tay chúc mừng.

Khắp nơi nghe ngóng rốt cuộc là ai đã vây diệt bọn mã phỉ này.


Ở đó có đến sáu bảy trăm tên mã phỉ đấy!

Thế là đại danh của Du kỵ tướng quân Hà Hoán vang dội khắp quận Vọng Sa.

Được bách tính tán dương là đại anh hùng!

Thực sự là có quá nhiều người nếm qua nỗi khổ mã phỉ và có đại thù với chúng.

Người hơi có thân phận một chút, thì nghe ngóng được rõ ràng hơn.

Biết được ngọn ngành.

Là bọn mã phỉ Đoạn Tử Lương đã cướp ngân lượng và muối ăn phát cho huyện Linh Thông, mới chọc cho huyện lệnh họ Cảnh mới nhậm chức giận dữ, cậy nhờ quan hệ tìm đến Du kỵ tướng quân Hà Hoán, sau đó người ngựa hai bên phối hợp, gần như bắt sống toàn bộ bọn mã phỉ ở Đoạn Tử Lương.

Quan viên có phẩm vị cao hơn, thì biết được nhiều hơn.

Bởi vì khi bên này Giang Long và Hà Hoán hợp tác, bắt được mã phỉ, thì công báo triều đình cũng đến.

Những quan viên này lập tức biết được thân phận Giang Long.

Không ngờ huyện lệnh mới nhậm chức ở huyện Linh Thông lại là hậu nhân duy nhất của Nhân Đồ tướng quân năm ấy!

Họ Cảnh, tên Giang Long.

Vẫn còn là một thiếu niên, nhưng từ trong thủ đoạn hành sự của hắn có thể thấy, lại là một nhân vật thâm độc!

Câu chuyện Giang Long đi theo đội áp vận đến Bắc Cương, cũng được nhiều người biết hơn.

Nhậm chức huyện lệnh ở huyện Linh Thông, không phải chức vụ gì hay ho, quan vị cũng chẳng to tát bao nhiêu, cho nên rất nhiều quan viên ở quận Vọng Sa đối với người mới đến nhậm chức, vốn chẳng hề chú ý tới.

Cho nên mới chẳng có người chủ động đi điều tra thân thế Giang Long.

Còn chuyện ở kinh thành, Giang Long cậy nhờ quan hệ cứu Hà Hoán ra càng ít người biết hơn.

Cho nên mới có người dám ra chủ ý về số ngân lượng và muối ăn cấp phát cho huyện Linh Thông.

Bây giờ biết được thân phận Giang Long, những người này trong lòng không khỏi thấp thỏm không yên, không biết Giang Long bắt sống có phải là muốn điều tra rõ ràng hay không?

Đến lúc đó không biết có lần theo dây mơ rễ má mà điều tra ra bọn họ không?

Một số người đứng ngồi không yên, đồng thời cũng nghĩ xem có tìm được cách, thủ tiêu Giang Long không.

Thái thú quận Vọng Sa Bàng Thành An đối với hành vi bắt sống mã phỉ của Giang Long, tỏ thái độ đồng tình tán thưởng, nếu đổi lại là quan viên võ tướng nào khác ở đây, khẳng định là trực tiếp chặt đầu mã phỉ, nhưng mà tri châu Tiên Châu Văn Thượng lại phái người truyền đến một bức công văn, căn dặn Bàng Thành An tìm thêm khuyết điểm của Giang Long, kiếm chút chuyện giao cho Giang Long làm.

Và âm thầm cho biết, Thái tử rất không thích Giang Long.

Tuy nhiên không được dùng đến thủ đoạn quá khích, làm tổn hại đến tính mạng Giang Long.

Bang Thành An thở dài một hơi, trong cả quận Vọng Sa, chỉ có quan viên do chính tay y đề bạt mới thực sự là người y dùng đến.

Những quan viên khác cơ bản là không phục y.

Bề ngoài là ủng hộ, nhưng trong lòng là lừa gạt.

Bàng Thành An rất bất mãn, biến mình thành kẻ ngốc ư?


Nay không dễ dàng mới gặp được một người có bản lĩnh, còn có chút thân thế và thế lực, người lọt vào mắt y, lại cứ không được Thái tử thích.

Bàng Thành An là tâm phúc của Văn Thượng, mà Văn Thượng thì tận trung trong trận doanh Thái tử.

Cho nên cho dù mến mộ Giang Long, Bàng Thành An cuối cùng cũng phải nghe theo lời căn dặn của Văn Thượng.

Đương nhiên, trong lòng không khỏi có chút đáng tiếc.

Thứ sử Tiên Châu Cảnh Bình Trực, từ binh bộ điều phái tới, ỷ vào lai lịch, năng lực bình thường, người này với Cảnh phủ không có giao tình gì.

Tuy nhiên Thái tử trọng văn khinh võ, cho nên rất ít võ quan đứng vào trận doanh Thái tử.

Ngày thường tuy không phải là đối thủ của Văn Thượng, nhưng Cảnh Bình Trực lại luôn đối nghịch với Văn Thượng.

Đô úy quận Vọng Sa Khương Kỳ là một viên lão tướng, chinh chiến sa trường nhiều năm, trên tay rất có võ lực, hơn nữa đầu óc cũng nhạy bén.

Cho dù Bàng Thành An nhậm chức đã nhiều năm, nhưng luôn bị áp chế dưới hai bàn tay Khương Kỳ.

Khương Kỳ đối với Nhân Đồ tướng quân Cảnh Hiền đương nhiên không xa lạ, nhưng Cảnh Hiền tuy là uy danh hiển hách, nhưng trong quân đội Bắc Cương cũng có không ít võ tướng bất hòa với y, phân chia vào các trận doanh khác nhau.

Nếu như Cảnh Hiền có thể sống thêm mười năm, nói không chừng có thể hoàn toàn điều khiển được quân đội Bắc Cương.

Nhưng năm ấy Cảnh Hiền qua đời, chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi.

Bản lĩnh có, hơn nữa còn là bản lĩnh lớn.

Nhưng tóm lại là thiếu chút lai lịch, lai lịch cái thứ này được rất nhiều người chấm trúng.

Trận doanh bên Khương Kỳ, đối lập với Cảnh Hiền.

Nhưng Cảnh Hiền là Cảnh Hiền, còn Giang Long là Giang Long, Khương Kỳ sẽ không nhắm vào làm khó Giang Long.

Dù sao trong mắt Khương Kỳ, Giang Long chẳng qua là một thiếu niên chưa trưởng thành mà thôi.

Cho dù có chút bản lĩnh, ở Bắc Cương cũng có chút thế lực, nhưng vẫn không để trong mắt Khương Kỳ.

Hơn nữa cho dù năm đó đối lập với Cảnh Hiền, nhưng đối với Cảnh Hiền trong tâm nhãn Khương Kỳ cũng vô cùng bội phục.

Cho nên nếu như Giang Long có chuyện, nói không chừng y còn ra tay giúp đỡ.

Văn quan và võ tướng đều chia nhiều phe phái, phe phái nào cũng không chỉ đơn độc một nhà, nếu không chắc chắn là sẽ bị Hoàng thượng và các thế lực khác chèn ép và bài trừ.

Những phe phái này có khi đối địch, có khi hợp tác, không thể nói là có mối tử thù lớn.

Cũng không thể nói là có quan hệ mật thiết khắng khít thật sự.

Quan hệ hỗn loạn.

Năm trước đối chọi thù hằn, năm nay có lẽ sẽ liên thủ hợp tác.

Cho nên Khương Kỳ có ý nghĩ chiếu cố giúp đỡ Giang Long, cũng là chuyện rất bình thường.

---------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận