Đại Quốc Tặc

Tình thế trong đại sảnh của Lâm gia rất rõ ràng, Lâm Nhã mang theo Tề Ngũ còn có vài tên hộ vệ Cảnh phủ, chiếm lấy tuyệt đối ưu thế.

Không nói đến danh tiếng của Cảnh Phủ quá lớn, không phải Lâm gia có thể trêu chọc nổi.

Chỉ nói tới mấy người hộ vệ Cảnh phủ sát khí đầy người, rút ra nửa thanh đao thép sáng như tuyết, còn có Tề Ngũ không hề cố kỵ dùng Phi Đao xuyên thủng lòng bàn tay Lâm Vi thị, khiến cho Lâm Trí Thâm không dám lớn tiếng gầm lên với Lâm Nhã.

Bằng không Tề Ngũ lại ném tới một đao, tay của gã chẳng phải là cũng muốn bị xuyên thủng?

Hoặc là Tề Ngũ đổi sang ném chỗ khác...

Lâm Trí Thâm đột nhiên cảm thấy trước cổ chợt lạnh, không tự chủ lùi lại một bước.

- Dù sao không phải ngươi nói tính!

Lâm Trí Thâm lùi lại sau một bước, mới đột nhiên phát giác mình có chút mất mặt, sắc mặt đỏ lên mạnh miệng nói.

Lúc này Lâm Trí Cương cũng vừa mới đứng dậy:

- Muốn cho Lâm Chí làm gia chủ, không có khả năng!

Lâm Trí Thâm là con cả của Lâm Vượng Nghiệp, nếu Lâm Chí ngồi lên vị trí Lâm gia gia chủ, tự nhiên tiền đồ địa vị cùng với lợi ích của Lâm Trí Thâm đều sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, nhưng đồng thời địa vị của người con thứ như Lâm Trí Cương ở Lâm gia cũng sẽ bị giảm đi nhiều.

Còn có Lâm Trí Phú cũng giống như vậy, tuy bình thường mấy huynh đệ không hợp, lục đục với nhau.

Nhưng lúc này, cũng đều đồng long đứng cùng một chiến tuyến.

- Ngươi một đứa con gái đã được gả ra khỏi nhà, giờ quay lại nhúng tay vào việc ở nhà mẹ đẻ, hình như có chút không hợp với quy củ?

Lâm Trí Phú cũng hiểu được lợi hay hại, lúc này thái độ cũng không dám quá mức mạnh mẽ cứng rắn, sợ quá đắc tội với Lâm Nhã, cho nên thanh âm cũng khá nhẹ nhàng.

Nhưng nhưng cũng rất kiên quyết.

Lâm Nhã muốn giúp Lâm Chí thượng vị, Lâm Vượng Nghiệp sẽ phải xuống đài.

Mà lúc này Lâm Vượng Nghiệp còn không có để mấy người huynh đệ bọn họ ra ở riêng.

Bình thường bọn họ đối xử với chị em Lâm Nhã thật sự không được tốt lắm, đến khi Lâm Chí thượng vị, khả năng bị xóa khỏi hộ tịch đều cũng có khả năng.

Cho nên lúc này, bọn họ tuyệt đối không thể lui bước.

- Ta vốn cũng không muốn nhúng tay, nhưng nếu ta không quản, đệ đệ ta ngay cả sống cũng khó khăn.

Lâm Nhã than nhẹ một tiếng, trong đó xen lẫn sự bất đắc dĩ.

- Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ coi chừng đối xử tốt với Lâm Chí.

Lâm Vượng Nghiệp cảm giác không ổn, lúc này ho nhẹ một tiếng tỏ thái độ:

- Bất kể như thế nào, nó cũng là cháu trai ruột của ta.

- Ngươi cho là ta còn có thể tin ngươi sao?

Lâm Nhã khóe miệng có chút trào phúng.

Lúc trước nàng cố ý hỏi mọi người trước mắt, Lâm Vượng Nghiệp đã đồng ý việc đào hài cốt mẹ nàng ra khỏi gia phần mộ tổ tiên của Lâm gia, quá mức làm cho lòng người lạnh lẽo.

Lâm Vượng Nghiệp lại bị làm cho tức khí sắc mặt đỏ bừng.

Lâm Chí một bên nhanh chóng đút điểm tâm vào miệng, một bên dùng ánh mắt kinh ngạc len lén liếc nhìn tỷ tỷ. Lâm Nhã trước mắt, thật sự không giống với người tỷ tỷ trong trí nhớ của mình.

Trước kia tỷ tỷ luôn khuyên nó, bảo nó phải biết nhẫn nại!

Bằng không người mẹ kế sẽ có nhiều lý do hơn để trừng phạt nó.

Nhưng bây giờ, tỷ tỷ cũng đã dám cùng người ông nội đang là gia chủ mạnh mẽ đối đáp.

Hơn nữa nếu mà nó không có nghe lầm..., tỷ tỷ lại muốn muốn cho nó ngồi lên trên vị trí gia chủ.

Và để ông nội thoái vị.

Từ nhỏ bị ức hiếp lớn lên, Lâm Chí càng thêm hướng tới quyền lực và của cải, có của cải có thể ăn no bụng mua tơ lụa đẹp đẽ, may thành quần áo mặc, còn có thể mua đồ cổ, mua phòng ốc, giống như cha vậy, vui vẻ, thích gì cũng có thể mua về nhà.


Mà có quyền lực, thì có thể không bị người khác khi dễ.

Ngược lại, còn có thể đi ức hiếp người khác.

Nô tì người hầu trong nhà, cũng đều phải ngoan ngoãn nghe lời.

- Nhã nhi, ngươi không được nói chuyện kiểu như vậy với ông nội của ngươi!

Lâm phụ ỷ vào thân phận quát lên.

Lâm Nhã nghe vậy còn chưa mở miệng, Tề Ngũ cũng đã nói xen vào:

- Thiếu phu nhân, chuyện cho tới bây giờ, ngài ngàn vạn lần không cần có lòng dạ đàn bà! Ngài vừa tới cũng không biết, nếu kéo dài thời gian không có đưa hàng hóa cho Lâm gia, bọn họ sẽ dấu Chí thiếu gia đi.

Muốn lấy Lâm Chí thiếu gia làm nhược điểm, thúc ép ngài!

Mà cái tiểu viện kia lại là của hồi môn của Lâm Vi thị, lúc này Lâm Vi thị đã bị mắng chửi không ít, trong lòng tức giận sẽ đi hành hạ Lâm Chí thiếu gia, không để cho cậu ấy ăn cơm, không phải thế thì bây giờ Lâm Chí thiếu gia cũng không có đói bụng như vậy.

- Đúng vậy, chính là như vậy.

Thường Quý phụ họa.

Lâm Nhã nghe vậy trong lòng cả kinh, vội vàng kéo ống tay áo của đệ đệ lên, quả nhiên thấy trên cánh tay của Lâm Chí hiện đầy vết thương xanh tím.

Tuy rằng vết thương hẳn là của vài ngày trước.

- Nếu không phải nhìn thấy Lâm Vi thị hành hạ đánh đập Lâm Chí thiếu gia, sau đó tiểu nhân tìm một ít chuyện để Lâm Vi thị làm để cho bà ta không có thời gian đi đình viện, Lâm Chí thiếu gia chịu đau khổ sẽ càng nhiều.

Tề Ngũ cúi đầu nói.

Lâm Nhã nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cánh tay đệ đệ, nước mắt từ khuôn mặt chảy xuống:

- Lâm Chí vẫn còn là trẻ con, Lâm Vi thị, ngươi làm sao lại có thể xuống tay?

- Hừ!

Lâm Vi thị khinh thường quay đầu đi, chẳng qua chỉ là một đứa con hoang, giết cũng là đáng đời!

- Phụ thân, Chí nhi cũng là con của ngươi, ngươi…

Lâm Nhã ngẩng đầu, trên đôi lông mi thật dài treo vài giọt nước mắt trong suốt.

Lâm Trí Viễn ánh mắt trốn tránh, miệng nói:

- Chẳng qua chỉ chịu một ít thương tổn, còn bàn tay của mẹ ngươi đều bị bắn thủng, ngươi mau cho người tìm thầy thuốc đến xem cho mẹ ngươi một chút đi.

- Bà ta cho dù chết thì lại cùng ta có quan hệ gì?

Lâm Nhã bi phẫn, tuy đã sớm không còn tình cảm cha con với Lâm phụ, nhưng mắt thấy Lâm phụ không thèm quan tâm tới đệ đệ như thế, nàng vẫn vô cùng đau lòng, thanh âm biến thành sắc lạnh:

- Bà ta chẳng những hành hạ đánh đập đệ đệ ta, hơn nữa còn muốn đem thi cốt mẹ ta đào ra từ phần mộ tổ tiên của Lâm gia, ném tới hoang dã, bụng dạ độc ác lãnh huyết vô tình súc sinh như thế, mặc dù ông trời không thu bà ta, ta cũng không sẽ bỏ qua đâu!

- Ngươi không thể mắng nàng, nàng dù sao cũng là mẹ ngươi!

Lâm phụ bất mãn, Lâm Vi thị mặc dù là mẹ kế, nhưng mẹ kế cũng là mẹ.

- Ta cũng không có người mẹ tàn nhẫn như vậy!

Lâm Nhã đưa tay lau đi nước mắt, hít sâu một hơi nói:

- Ông tư, ở trong đại sảnh Nhã nhi cảm thấy ngài thân thiết nhất, cũng cho rằng ngài công chính vô tư nhất, ngài đến nói một câu, để Chí nhi lên làm gia chủ Lâm gia, cũng không thể được sao?

Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Thịnh Thế.

Lâm Thịnh Thế cúi đầu xoay người lại, mở miệng trả lời làm mọi người trong đại sảnh bất ngờ:

- Đương nhiên có thể!

Ông ta cùng với Lâm Thịnh Hưng đều là con vợ lẽ, tuy rằng một lòng muốn mưu đoạt vị trí gia chủ, nhưng Lâm Vượng Nghiệp có hai người đệ đệ ruột, ba huynh đệ mặc dù có nhiều bất hòa nhưng tóm lại thì đều là người một nhà, không đem hai người con vợ lẽ như bọn họ làm người một nhà.

Cho nên ông ta cùng với Lâm Thịnh Hưng muốn lên làm gia chủ, khó như lên trời.


Một khi đã như vậy, để ai kế thừa vị trí gia chủ của Lâm gia, với ông mà nói, có cái gì khác nhau sao?

Một chi của ông ta, đều giống nhau là con cháu chi thứ.

Tình hình trong đại sảnh, Lâm Thịnh Thế đã rất rõ ràng, Lâm Nhã đã là Thiếu phu nhân Cảnh phủ và chiếm ưu thế tuyệt đối.

Lâm Nhã dám ra tay đả thương người, nhưng Lâm gia có dám thử động đến Lâm Nhã một lần?

Mấy người hộ vệ Cảnh phủ thắt lưng giắt đao thép, sẽ không chút lựa chọn lấy đao chém người!

Lúc trước ông ta chỉ nghĩ Cảnh phủ xuống dốc, nam đinh cuối cùng cũng bị bệnh nặng quấn thân, không còn sống được bao lâu, lúc này mới sinh tham niệm, muốn mưu đoạt gia tài Cảnh phủ.

Nhưng hiện tại xem ra... Thường Quý và Thường Thanh lại là do Cảnh Giang Long phái tới, mà Thường Quý chẳng những là tùy tùng của Cảnh Trí Viễn, hơn nữa có phần được Cảnh Trí Viễn thưởng thức trọng dụng.

Như vậy Lâm gia đã làm những gì rất có thể đã không còn là bí mật.

Sớm bị Cảnh phủ biết được.

Lần này Lâm Nhã trở về rõ ràng chính là muốn tính sổ.

Nhờ oai của Cảnh phủ, trả thù Lâm gia.

Nếu ông ta không đứng ở bên Lâm Nhã, như vậy tất nhiên sẽ gặp phải tai họa sắp xảy ra.

Cảnh Phủ nếu một lòng muốn trả thù, tính mạng của ông ta sẽ khó mà giữ nổi!

Lúc trước, trong căn phòng bí mật bức bách Lâm Nhã phối hợp mưu đoạt tài sản của Cảnh Phủ, ông ta cũng có ở đây.

Lời nói của Lâm Thịnh Thế vừa ra, lập tức làm trong đại sảnh nháy mắt yên tĩnh xuống.

Cho dù ai cũng thật không ngờ Lâm Thịnh Thế lại đồng ý, nói có thể cho Lâm Chí đảm đương gia chủ của Lâm gia.

Lâm Chí là ai?

Chẳng qua là một đứa nhỏ sáu bảy tuổi thôi, hơn nữa trước kia, bất kể là Lâm Vượng Nghiệp hay là những bối phận thấp hơn trong Lâm gia như đám người Lâm Trí Thâm, căn bản là chưa từng đem đứa bé này để ở trong mắt.

Lâm Vượng Nghiệp tuy rằng bất công cưng chiều con út, nhưng nếu muốn nói đời cháu, tự nhiên là thích con trai trưởng của Lâm Trí Thâm hơn.

Huống chi mẹ đẻ của Lâm Chí mất sớm, Lâm Trí Viễn còn không thích đứa con trai này.

Lâm Vượng Nghiệp đối với Lâm Chí, tự nhiên cũng sẽ không để ở trong lòng.

- Thịnh Thế, ngươi nói cái gì?

Lâm Vượng Thị không thể tin được lỗ tai của mình.

Lâm Thịnh Thế vẫn ung dung cúi đầu nói:

- Nhị ca, ta nói Nhã nhi nói rất có đạo lý, đại ca ngồi mấy chục năm ở vị trí gia chủ, nhưng Lâm gia vẫn xuống dốc, có thể thấy được vị trí này thật sự không thích hợp để đại ca tiếp tục ngồi.

- Đại ca phải thoái vị, chúng ta vài cái huynh đệ tất nhiên muốn tranh đoạt.

- Nói vậy, không ngừng nội đấu, đối với Lâm gia càng không phải là chuyện tốt lành gì.

- Không bằng để cho Lâm Chí lên làm gia chủ, chúng ta toàn lực phụ giúp, đến lúc đó có Thiếu phu nhân giúp đỡ, nghĩ đến việc Lâm gia có thể tiếp tục phát triển, khôi phục uy danh ngày trước.

- Bậy bạ!

Lâm Vượng Tài gầm lên, bảo ông ta phụ tá cho Lâm Chí?

Quả thực là đang nói đùa!

Trong mắt ông ta, Lâm Chí tính cái thứ gì!

Lúc này Lâm Thịnh Hưng cũng ngậm miệng lại, con mắt không ngừng chuyển động, không hề gây sự với ai.

Vừa rồi Lâm Thịnh Thế lặng lẽ nháy mắt đối với ông ta, sau đó dùng cằm ám chỉ phương hướng của Tề Ngũ.


Ông ta cũng đang thật sự tự hỏi, rốt cục thì giật mình hiểu rõ.

Hiện giờ tài sản Lâm gia đều nằm trong tay Tề Ngũ, không có khoản tài chính này, Lâm gia nhiều cửa hàng như vậy ngay cả tiền mua hàng cũng không có!

Chẳng lẽ muốn đóng cửa không tiếp tục kinh doanh hay sao?

Vậy Lâm gia thật sự có thể sẽ phải kết thúc rồi.

Lâm Nhã lần này trở về, có hai lá bài tẩy lớn để dựa vào.

Một là Cảnh Phủ, hai là Tề Ngũ nắm chặt mạch máu tiền bạc của Lâm gia.

Khoản tiền kia nếu không thể cầm về, hay là lấy phải muối lậu, nguyên khí Lâm gia sẽ bị tổn thương nặng nề.

Nếu lại có gia tộc khác nhìn trúng cơ hội, nhân lúc cháy nhà hôi của, như vậy Lâm gia từ nay về sau cũng có khả năng không gượng dậy nổi.

Như vậy lúc này, lựa chọn tốt nhất của Lâm gia tất nhiên là phải thuận theo đề nghị của Lâm Nhã.

Lâm Thịnh Hưng và Lâm Thịnh Thế giống nhau, cũng là chi thứ, vô duyên với vị trí gia chủ.

- Thiếu phu nhân miệng vàng lời ngọc, sao có thể bậy bạ?

Tề Ngũ ánh mắt lạnh như băng quét qua Lâm Vượng Tài một cái, chen lời nói:

- Thiếu phu nhân nói, do Lâm Chí thiếu gia đảm nhiệm vị trí gia chủ của Lâm gia, đồng ý thì nói ra, còn ai duy trì trầm mặc, ta coi như người đó không đồng ý.

Trước kia Tề Ngũ là khách quý của Lâm gia, hơn nữa lúc trước ra tay tàn nhẫn quyết đoán, cho nên chỉ liếc qua một cái làm cho cả người Lâm Vượng Tài đều run lên.

Không dám cùng Tề Ngũ tranh phong.

- Ta đồng ý!

Lâm Thịnh Thế là người mở miệng trước.

Lâm Thịnh Hưng tâm tình có chút phức tạp, nhưng cũng lập tức tiếp lời nói:

- Ta cũng đồng ý.

- Thịnh Hưng!

Lâm Vượng Nghiệp không nghĩ tới Lâm Thịnh Hưng nhanh như vậy liền đổi ý, vừa sợ vừa giận, vẻ mặt không thể tin được.

Lâm Thịnh Hưng không nói thêm gì, sau đó liền tiếp tục cúi đầu.

- Đã có hai vị tộc lão đồng ý để Lâm Chí thiếu gia kế nhiệm vị trí gia chủ.

Tề Ngũ nhẹ nhàng cười.

- Hừ! Cho dù hai người bọn họ đồng ý thì cũng không được.

Lâm Vượng Thị cười lạnh.

- Vậy nếu thêm bọn họ thì sao?

Thanh âm Tề Ngũ vừa hạ xuống, sau đó từ bên ngoài đại sảnh nghe thấy từng đợt tiếng bước chân truyền đến, rõ ràng có rất nhiều người.

Và những người này đi vào cửa đại sảnh, mắt đám người Lâm Vượng Nghiệp đều trừng to.

Những người này phần lớn đều tóc hoa râm, vài người đi ở phía trước nhất, còn chống gậy.

- Cửu thúc!

Lâm Vượng Tài có chút sững sờ:

- Lão nhân gia ngài như thế nào cũng tới?

Lão giả được gọi Cửu thúc, râu tóc đã bạc trắng, răng rụng sạch rồi, làn da nếp nhăn giống như vỏ một gốc cây già, trong tay chống một cây gậy do gỗ Lê Hoa điêu khắc mà thành, ông ấy cũng là người có bối phận cao nhất của Lâm gia hiện giờ.

Thời đại này rất trọng hiếu đạo.

Tuổi lớn, liền đại biểu cho kinh nghiệm lý lịch lão luyện.

Có kinh nghiệm lý lịch, dĩ nhiên sẽ có thân phận địa vị và quyền lực.

- Ta như thế nào không thể tới? Ta nếu không đến, Lâm gia sẽ hỏng ở trong tay ba huynh đệ các ngươi!

Cửu thúc căm tức nhìn ba người Lâm Vượng Nghiệp.

Lâm Vượng thị nóng nảy:

- Lão nhân gia ngài tại sao nói như thế?


- Đừng cho là ta già rồi, liền không biết các ngươi đã làm gì!

Cửu thúc hừ lạnh:

- Lại dám đánh chủ ý tới Cảnh gia ở kinh thành, gan các ngươi cũng quá lớn rồi! Hiện giờ Thiếu phu nhân Cảnh phủ trở về, các ngươi muốn hóa giải nguy cơ lần này như thế nào?

- Cái gì mà Thiếu phu nhân, chẳng qua là một nha đầu ti tiện trong nhà thôi!

Lâm Vi Thị bất mãn nói.

- Làm càn!

Cửu thúc dùng sức đập mạnh cây gậy trong tay:

- Nha đầu xuất giá như tát nước ra ngoài, Nhã nhi gả vào Cảnh phủ, chính là người Cảnh gia, không còn là người của Lâm gia chúng ta, Cảnh gia có thân phận gì? Ngươi một người đàn bà thấp hèn chanh chua có thể chửi bới sao?

- Cửu thúc công bớt giận!

Lâm phụ khẩn trương cầu tình

Hừ!

Cửu thúc sau đó liền quay đầu cũng không thèm liếc mắt nhìn Lâm phụ một cái, mắng:

- Phế vật vô dụng, ngay cả nữ nhân của mình đều không quản giáo được!

Dứt lời lại quay lại chủ đề:

- Mặc dù mấy người Vượng Nghiệp âm thầm làm việc, nhưng bọn họ là chủ quản trong nhà, bọn họ phạm sai lầm toàn bộ Lâm gia chúng ta đều phải chịu trách nhiệm, chính là Lâm gia chúng ta phải xin lỗi tới thân gia Cảnh phủ, nếu phạm sai lầm sẽ nhận sai cùng bồi thường.

- Như vậy để Lâm Chí tới đảm nhiệm vị trí gia chủ, theo lý là phải làm như vậy.

Mấy người Lâm gia vừa mới bước vào cửa, lập tức nói hùa theo.

Đến tận lúc này, Lâm Vượng Nghiệp, Lâm Vượng Thị, còn có Lâm Vượng Tài sắc mặt mới trắng bệch.

Bởi vì những người trước mắt này, không phải tuổi tác bối phận cao, chính là đảm nhiệm một chút chức vụ trọng yếu trong gia tộc.

Bất cứ người nào, lời nói đều có trọng lượng.

- Cửu, Cửu thúc...

Lâm Vượng Nghiệp thanh âm đều run lên.

- Ta xem như rốt cục đã hiểu được, vì sao Lâm gia giao tới tay của ngươi, cũng lại đi xuống dốc rồi!

Cửu thúc trào phúng nói:

- Có cháu gái tốt phúc khí như Nhã nhi, ngươi đều có mắt không tròng, phàm là người hơi chút có thể động não, gần gũi với Cảnh Phủ một chút, chỉ cần có Cảnh phủ quan tâm, Lâm gia chúng ta cũng sớm đã quật khởi, vượt xa ngày trước!

- Nhưng ngươi thì sao?

- Tâm tư thì bất chính, có đường lớn sáng sủa không đi, cố tình muốn dùng âm mưu thủ đoạn, nếu về sau ngươi còn làm gia chủ Lâm gia, một ngày nào đó sẽ đem Lâm gia táng gia bại sản!

- Cửu thúc nói rất đúng!

- Rất có lý.

- Lâm Vượng Nghiệp còn thiên vị, rõ ràng mấy đứa con cháu không muốn đọc sách, vẫn còn dựa theo tiêu chuẩn cao nhất trong tộc lấy tiền, trợ cấp cho mấy đứa con cháu đó!

- Lâm Vượng Thị và Lâm Vượng Tài cũng giống như vậy!

- Tiền bạc trong tộc, sắp bị bọn họ chia cắt hết!

Một đám người Lâm gia đều nói.

Nếu người không nhiều lắm, ba huynh đệ Lâm Vượng Nghiệp tất nhiên sẽ không sợ.

Bọn họ mới là người cầm quyền chân chính của Lâm gia.

Đứng ở đỉnh cao nhất.

Nhưng giờ phút này tràn vào hơn mười người ở Lâm gia đều là những quản sự chấp sự chưởng quầy rất có địa vị, nhiều người họ tức giận như vậy thì khó mà làm gì được.

Thời điểm mọi người nghe theo, ngươi đứng ở đỉnh tất nhiên sẽ là người cầm quyền.

Nhưng thời điểm mọi người không còn nghe theo, ngươi đứng ở đỉnh chính là người cô đơn rồi.

Khi đám người kia xông tới, Tề Ngũ đã đi tới gần Lâm Nhã, thấp giọng giải thích qua một chút.

---------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận