Lão đạo sĩ vừa đến đã giành hết việc của đại phu, dùng cỏ Thủy Túc nối liền tâm mạch và tự tay sắc thuốc cho Mặc Không.
Ông cũng sắc cả thuốc điều dưỡng sức khỏe cho Phùng Hành Di.
Ngày hai lần đều canh chừng bọn họ uống thuốc rất cẩn thận.
Được vài hôm, Mặc Không tỉnh lại, thêm vài hôm nữa, y có thể tự đi xuống giường.
Đại phu hết lời khen ngợi y thuật của lão đạo sĩ, cho rằng bản thân hổ thẹn không bằng, còn chăm chỉ đi theo lão đạo sĩ nhờ chỉ giáo.
Nhân lúc trời nắng đẹp, lão đạo sĩ và Mặc Không ra sân ngồi đánh cờ.
Phùng Hành Di trèo tít lên cây quan sát họ, hơn hai canh giờ trôi qua mà vẫn chưa xong.
Hắn thấy nhàm chán nên hỏi vọng xuống: “Khi nào hai người mới đánh xong?”
Lão đạo sĩ vuốt chòm râu bạc, Mặc Không thì xoay Phật châu, đều không ai trả lời hắn.
Hắn nằm dài ra cành cây, không thèm hỏi nữa mà ngủ một giấc.
Hắn không biết đã ngủ bao lâu, cho đến lúc bị cái gì chọt chọt vào mũi mới hắt xì tỉnh giấc.
Mặc Không ngẩng đầu, cầm ngọn cỏ xanh hạ xuống, miệng niệm: “A di đà Phật,” nhưng khóe môi lại cong lên.
“Đại sư, ngươi trêu ta?”
“Thí chủ, đêm khuya sương lạnh, về phòng ngài đi.”
“Lão đạo sĩ đâu?”
“Ngài ấy đi rồi.”
Phùng Hành Di ngạc nhiên.
Lão ấy cứ vậy mà đi, một lời chào tạm biệt hắn cũng không có, quả là vô tình.
Mặc Không như đọc hiểu ánh mắt hắn, bèn giải thích: “Người trong đạo môn sẽ không hoan hỉ vì chút duyên gặp mặt, cũng sẽ không ưu phiền trước ly biệt.
Xưa nay tan hợp đều là duyên, hà tất chỉ có hợp mới là duyên, tan thì không phải?”
“Đại sư, ta nghe không hiểu mấy đạo lý cao siêu đó đâu.” Phùng Hành Di chống tay, bất chợt phát hiện mặt trăng đang rất tròn.
“Đại sư, ngài xem, trăng tròn rồi, tâm tình của ta cũng đang rất tốt.”
“Thí chủ, trăng tròn rồi sẽ khuyết.”
“Sao đại sư lại khiến ta mất vui rồi?”
“Bần tăng chỉ đang nói về một quy luật tự nhiên.
Nếu bần tăng làm mất nhã hứng của thí chủ, vậy xem như bần tăng chưa nói gì đi.”
Phùng Hành Di chép chép miệng: “Bỏ đi! Đại sư này, nếu giết một mạng người thì cần phải tụng niệm bao nhiêu lần kinh mới giải bỏ được nghiệp chướng?”
Đáy mắt của Mặc Không hiện lên một nỗi buồn xa xăm: “Vĩnh viễn cũng không giải bỏ được, ví như người đã chết cũng không hồi sinh được.
Tụng niệm chỉ là chuộc tội, và chuộc tội nghĩa là luôn có tội.”
Phùng Hành Di ngồi dậy, nhảy khỏi cây, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc lạ thường: “Đại sư, ngài có từng nói dối?”
“Chưa từng.”
“Vậy tốt.
Ngài nói cho ta biết, có phải ngài vẫn còn nhớ chuyện tiền kiếp?”
Phùng Hành Di nhìn chòng chọc vào Mặc Không, không để cho y được phép lảng tránh hay nói dối.
Mặc Không mỉm cười, thản nhiên trả lời: “Ta nhớ.”
“Nghĩa là ngài cũng nhớ được ta?”
Phùng Hành Di tiến thêm một bước.
Mặc Không không có ý định lùi lại.
“Ta nhớ.”
“Và nhớ cả chuyện chúng ta từng làm trong Cửu Liên Tháp?” Phùng Hành Di lại tiến thêm nữa, lần này chỉ còn cách Mặc Không một cánh tay vươn dài.
“Ta nhớ.”
Phùng Hành Di đứng khựng lại.
Lão trọc già Vô Ly nói Mặc Không kiếp này vẫn muốn giúp hắn xóa bớt nghiệp chướng, đương nhiên y không thể quên hắn là ai.
Thật ra, lúc nhìn thấy Mặc Không sử dụng Cửu Liên Tháp, hắn phải nên nghi ngờ rồi.
Một người mất hết ký ức thì không thể nào khiến cho pháp khí như Cửu Liên Tháp nhận chủ được.
“Vậy tại sao không nói sớm cho ta biết?”
Mặc Không yên lặng nhìn Phùng Hành Di, trong con ngươi đen láy chất đầy tâm sự.
Y buông ra tiếng thở dài: “Thí chủ”
“Trước đây ngươi gọi ta là Tiểu Di.” Phùng Hành Di tổn thương nói.
Bần tăng, thí chủ, những cách xưng hô này không phải đã quá xa lạ rồi sao? Mỗi khi nghe y gọi thí chủ, hắn có cảm tưởng như y đang gọi bất cứ ai, không nhất thiết phải là hắn.
“Tiểu Di, lúc đầu ngươi đến tìm ta vì mục đích gì?”
“Ta muốn…” Phùng Hành Di nói giữa chừng chợt ngậm miệng lại.
Hắn chỉ muốn làm chuyện ấy.
Sự thật trần trụi và cũng rất tàn nhẫn.
Cơ thể hắn trong ba năm liền đều có người thỏa mãn, đột nhiên người này mất đi, hắn lại không tìm được người thay thế, bất đắc dĩ phải vác thân đến chỗ quỷ cũng chê chán này tìm y.
Dù Phùng Hành Di không nói hết, Mặc Không cũng thừa hiểu những gì hắn nghĩ.
“Đó chính là lý do ta không nói gì cả.”
“Ngươi…không còn ham muốn ta nữa sao?”
“Ngoại trừ ham muốn ra thì ta đối với ngươi còn có một loại tình cảm khác.
Tiểu Di, chắc giờ ngươi cũng nên hiểu là gì rồi.
Khi ngươi bị thúc thúc của ngươi vứt bỏ tại bãi chiến trường, ta chính là cây tử đàn được ngươi mỗi ngày đem nước tới tưới cho.
Trên bãi chiến trường đó, chỉ có ta và ngươi là hai sinh linh duy nhất, không còn sinh linh nào khác.
Vì vậy ngươi bảo rằng ta không thể chết, ta phải sống bầu bạn với ngươi.
Nhờ ơn chăm sóc của ngươi, ta từ một cái cây sắp khô héo đã tìm lại được sự sống.
Chúng ta đã thầm lặng ở cạnh nhau mười năm.
Đó là mười năm rất yên bình và hạnh phúc của ta.
Lần đầu tiên ngươi hóa thành hình người, người có thể nhìn thấy cũng chỉ có ta.
Đáng tiếc thời gian vui vẻ thường trôi qua rất mau.
Ngươi nói ngươi phải đi trả thù cho phụ vương ngươi, cứ vậy mất biệt không còn quay về.
Hai năm sau, ta gặp một cơn bão lớn, bị bật gốc mà chết.
Ở kiếp tiếp theo, khi ta thả ngươi đi, ta hy vọng ngươi sẽ lưu luyến ở lại, vậy mà đến lúc chết, ta cũng không chờ được ngươi quay lại.”
Phùng Hành Di hổ thẹn.
Sau khi giết được kẻ thù, trở thành hồ vương, hắn chỉ lo tận hưởng vinh quang, sớm đã chẳng còn nhớ gì đến cái cây tử đàn từng cùng hắn dựa dẫm vào nhau.
Lúc đó, hắn không có ai ở cạnh, thật sự đã xem cây tử đàn là người bạn duy nhất.
Chỉ là, khi trưởng thành, có trong tay mọi thứ rồi, hắn bắt đầu cảm thấy bản thân hoang đường khi kết bạn với một khối gỗ cứng ngắc còn chả biết nói chuyện.
Vậy nên, hắn sớm đem sự hoang đường đó quên đi, một chút cũng chẳng muốn nhớ làm gì.
“Tiểu Di, cả hai kiếp ngươi đều bỏ ta đi.
Ta chưa từng oán hận ngươi, đều là do ta cam tâm tình nguyện, chỉ là từ lâu ta cũng chẳng mong đợi gì nữa.
Ngươi nghĩ ta không nhớ được ngươi càng tốt.
Chúng ta cứ duy trì mối quan hệ giữa đại sư và thí chủ này không phải đơn giản hơn sao? Sẽ không có trầm luân, không có khổ ải, và cũng không có ly biệt.”
Phùng Hành Di lắc đầu: “Mặc Không, ngươi không thể để cho ta thông suốt mọi chuyện rồi lại nói với ta muốn trở về như thể giữa chúng ta chẳng có gì.
Trầm luân cũng được, khổ ải cũng được, nhưng ta sẽ không để cho chúng ta ly biệt nữa.
Ngươi nói tâm ngươi chứa được ta, vậy thì hãy chứa đến tận cùng, đừng bỏ cuộc giữa chừng.”
“Tiểu Di, trăng tròn rồi sẽ khuyết, người hợp rồi sẽ tan.
Tâm ta chứa ngươi, đời này muốn tận lực đối tốt với ngươi, nhưng mà không thể cho ngươi hứa hẹn được nữa.
Đã quá muộn rồi.”
“Lời này là ý gì?”
Mặc Không siết chặt Phật châu trong tay, khô khan nói: “Kiếp này chính là kiếp khổ nạn thứ 100 của ta.
Nếu ta không thể tiến nhập Niết Bàn, tự sẽ tan thành tro bụi, vĩnh viễn cũng không luân hồi nữa.
Mà tuổi thọ kiếp này còn chưa đến hai năm sẽ chấm hết.”
“Mặc Không, ngươi đùa ta phải không?” Phùng Hành Di chết đứng tại chỗ, bàng hoàng cực độ hỏi.
“Ta không nói đùa.
Vốn dĩ định cho ngươi Phật ấn kéo dài 100 năm, đợi đến lúc ta sắp chết gặp nhau lần cuối, coi như không uổng phí mối duyên quen biết ba đời của chúng ta.
Nào ngờ ngươi lại đến sớm hơn lời hẹn, khiến ta không biết phải xử sự sao.
Có lẽ ngươi cũng thấy pháp lực của ta đã suy giảm nhiều, không còn như trước.
Nếu là lúc trước, một lão sơn yêu và đám sơn yêu đó không thể tổn thương ta nổi.”
Phùng Hành Di muốn nói gì đó nhưng đầu lưỡi đông cứng lại.
Hắn cứ như người câm ú ớ vài tiếng trong miệng, rồi thì nước mắt bất giác trào ra.
Hắn đứng nhìn Mặc Không khóc lặng lẽ.
Có lẽ là do hắn bình thường không làm chuyện tốt, vậy nên lão thiên gia mới đành lòng đối xử bạc bẽo thế này với hắn.
Là nghiệp chướng sao? Là ác báo sao? Hắn trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, cả hai kiếp đều để vuột mất người hắn yêu, đến kiếp này vừa nhận ra là hắn có bao nhiêu thích người này thì y lại sắp sửa tan biến.
“Đừng…đừng rời bỏ ta…đừng rời bỏ ta.”
Phật châu trên tay Mặc Không vì bị siết chặt quá mạnh bỗng dưng đứt đoạn, những hạt bồ đề khô rơi vương vãi xuống nơi hai người đang đứng.
Mặc Không quay đi, không có can đảm nhìn tiếp những giọt nước mắt của Phùng Hành Di.
Y chỉ để lại một câu cuối: “Trong mệnh nếu có rồi sẽ có, trong mệnh nếu không đừng cưỡng cầu.”
Vài ngày sau, có một gian phòng trong chùa đã sửa xong nên Mặc Không liền dọn về đó ở, vừa ở vừa trông chừng những người thợ xây.
Kỳ thật y phải dọn về gấp như vậy là do không muốn ngày ngày đối mặt với Phùng Hành Di gây khó xử cho cả hai.
Một buổi sáng, khi Mặc Không đang niệm kinh trong phòng, Phùng Hành Di đến và rón rén đặt Phật châu mà hắn đã lượm từng hạt xỏ lại xuống trước cửa.
Hắn rất muốn bước vào nhìn Mặc Không lần cuối, lại sợ bản thân không kìm được nước mắt nên thôi.
Phùng Hành Di nói vọng vào cửa: “Ta không biết cái gì gọi là đừng cưỡng cầu.
Ta chỉ biết nếu kiếp này không cố gắng hết sức giữ ngươi, ta sẽ hối hận.
Trời đất rộng lớn, tà môn dị thuật gì cũng tồn tại.
Chẳng phải chúng ta vẫn còn hơn một năm mấy sao? Ta không tin dùng hết khoảng thời gian này cũng không tìm được cách kéo dài sinh mệnh cho ngươi.
Ta nợ ngươi hai kiếp, ngươi nói đều do ngươi cam tâm tình nguyện.
Kiếp này ta sẽ đem tất cả những gì ta có đền bù lại cho ngươi.
Cũng là ta cam tâm tình nguyện nên ngươi đừng quản.”
Phùng Hành Di nói xong thì bỏ đi.
Mặc Không ra cửa nhìn theo, cầm lên Phật châu do hắn để lại, vô lực thở dài một tiếng.
Giống như cách mà tòa biệt viện của Phùng Hành Di đột nhiên mọc lên bên cạnh ngôi chùa nhỏ, nó cũng đột nhiên biến mất không quá ồn ào.
Kể từ đó, núi Đơn Lăng trở lại với dáng vẻ yên tĩnh mọi khi, ngay cả tiếng lá rơi trên mặt đất cũng yên tĩnh đến thê lương.
Từ trong ngôi chùa nhỏ vẫn ngày ngày vang vọng tiếng niệm kinh đều đặn, âm trầm, cứ như đang học cách lãng quên thế tục….