Bảy ngày sau, đám tang của ông nội kết thúc.
Tưởng Manh cầm theo chìa khóa, đến căn nhà cũ kỹ đã phủ đầy bụi bặm của ông nội, để nhận gia tài mà ông để lại cho cô - một đống hũ dưa cải nhốt quỷ.
Trên khung cửa có dán một lá bùa, Tưởng Manh đưa tay xé nó xuống.
Cánh cửa lập tức phát ra những tiếng động ầm ầm.
Hình như có thứ gì đó đang cựa quậy sau cánh cửa.
Nó muốn phá vỡ phong ấn, lao ra ngoài.
Tưởng Manh coi như không thấy gì, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Một luồng khí lạnh buốt ập vào mặt.
Căn phòng tối tăm, ẩm ướt, trên mặt đất đặt năm, sáu chiếc hũ dưa cải.
…
Nhìn kỹ một chút sẽ thấy, trên bề mặt những chiếc hũ dưa cải ẩn hiện những dấu tay màu đỏ máu loang lổ.
Tưởng Manh bước một bước vào trong.
Những chiếc hũ dưa cải lập tức rung lắc dữ dội, tiếng quỷ gào thét vọng ra từ miệng hũ: "Là ai đó, mày là ai, mày không phải lão già họ Tưởng đó, tao đã biết từ lâu rồi, lão già họ Tưởng đó đã chết rồi, ha ha ha, cuối cùng cũng chết rồi.
"
"Lão già đó giam cầm chúng ta lâu như vậy, cuối cùng cũng chết rồi, ha ha ha, anh em ơi, chúng ta sắp được ra ngoài rồi, đến lúc đó phải giết sạch cả nhà bọn họ để trả thù.
" Tiếng gào thét của nữ quỷ chất chứa đầy oán hận.
Nhìn lũ quỷ đang gào thét muốn giết cả nhà mình, Tưởng Manh không nhịn được nữa, cô ngồi xổm xuống, vỗ mạnh vào mấy chiếc hũ, giải phóng linh khí toàn thân: "Im lặng, có im lặng hay không, nếu còn ồn ào nữa, tôi sẽ chiên giòn các người lên rồi ăn thịt.
"
Cảm nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ áp chế, lũ quỷ yếu ớt hẳn đi: "Mày là ai, mày rốt cuộc là ai?"
Cảm nhận được lũ quỷ trong hũ đã ngoan ngoãn hơn, Tưởng Manh hài lòng vỗ tay: "Tôi, tôi là tổ tông của các người, nào, gọi tôi một tiếng tổ tông đi, tôi sẽ suy nghĩ xem có nên thả các người ra ngoài hay không.
"
Lũ quỷ tức đến chết đi sống lại, làm quỷ cả ngàn năm rồi, vậy mà lại có kẻ dám xấc xược nhận là tổ tông của chúng, hơn nữa lại còn là một con nhóc, chúng lập tức gào thét giận dữ, trong bóng tối, những chiếc hũ dưa cải phát ra ánh sáng đỏ rực.
Tưởng Manh khinh thường cười lạnh một tiếng, cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu xuống, lũ quỷ lập tức như quả bóng bị xì hơi, không còn gào thét được nữa.
Đừng nói là ma quỷ ngàn năm, cho dù là yêu quái vạn năm, gặp phải máu của cô cũng phải lột da.
"Con gái, con thật sự muốn mang theo mấy hũ dưa cải này sao, phiền phức lắm, hơn nữa chúng cũng đã để lâu như vậy rồi, chắc cũng không có chuyện gì đâu.
"
Một người phụ nữ trung niên bước vào, khuôn mặt có bốn, năm phần giống Tưởng Manh.
"Mẹ, có xe rồi, không phiền phức đâu.
" Tưởng Manh chạy đến, nắm lấy bàn tay chai sạn của mẹ.
Những chiếc hũ này đều chứa quỷ mà ông nội cô đã thu phục trong mấy chục năm qua.
Ít nhất cũng phải có đến cả trăm con, cô không yên tâm để những thứ này ở gần người nhà.
"Con gái, khổ cho con rồi.
" Mẹ Tưởng khẽ thở dài, bà biết lý do trong đó, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Sau khi an ủi mẹ xong, em trai và cha của Tưởng Manh cũng đến.
Mọi người bắt đầu khuân những chiếc hũ dưa cải lên xe.
Vì số hũ dưa cải này, Tưởng Manh đã phải bỏ ra hẳn một ngàn tệ để thuê một chiếc xe tải riêng chở về trường.
Chia tay gia đình, Tưởng Manh mang theo "gia tài" mà ông nội để lại cho mình, lên xe trở về thành phố.
Xe càng lúc càng đi xa, bóng dáng người thân cũng dần mờ nhạt.
Chuyến đi này, Tưởng Manh phải ngồi trên xe đến tám, chín tiếng đồng hồ mới đến được trường.
Lúc này đã là 8 giờ tối.
Tưởng Manh đói đến mức hoa mắt chóng mặt, cô kéo chiếc xe đẩy chở hũ dưa cải về ký túc xá, pha một bát mì ăn liền.
Trong đầu đang tính toán ngày mai sẽ đi thuê một căn phòng ở ngoài trường để cất mấy hũ dưa cải này.
Không thể nào để thứ này trong ký túc xá được, phải giải quyết càng sớm càng tốt.
Rồi sau đó tìm thời gian thiêu hủy lũ quỷ này, nếu để chúng chạy ra ngoài gây họa cho nhân gian thì nguy to.
Tưởng Manh húp một ngụm mì, nhìn chiếc ví trống rỗng, vốn dĩ đã chẳng có bao nhiêu tiền, thuê xe hết một ngàn tệ, ngày mai còn phải đi thuê nhà.
Lương tháng này phải đến tháng sau mới nhận được, hai mươi ngày tiếp theo cô chỉ có nước cạp đất.
Mới 20 tuổi đầu mà cô đã phải gánh trên vai trọng trách mà cả cuộc đời này cũng không gánh nổi.
Càng nghĩ, nước mắt cô càng tuôn rơi.
Tưởng Manh vừa ăn vừa khóc, vừa khóc vừa ăn: "Tại sao cuộc đời tôi lại khổ thế này, nghèo đói ơi, làm ơn tha cho tôi đi, giàu sang ơi, xin hãy đến với tôi! "
Bạn cùng phòng vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tưởng Manh sau ba ngày xa cách, lập tức lao đến ôm chầm lấy cô: "Tưởng Manh Manh, cục cưng của tớ, cuối cùng cậu cũng đã về rồi.
"