Đại Sư Huyền Học Bán Quỷ Làm Giàu


Nghe được lời hứa của Tưởng Manh, Trương Viên Viên nhìn cô với ánh mắt biết ơn.

Sau đó, tay trái cô ấy giữ chặt lấy tay Từ Thiên, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt sợ hãi của anh ta, móng tay thon dài khẽ run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.

"Từ Thiên, anh còn nhớ không, lúc trước anh đã nói sẽ bảo vệ em cả đời.

"

"Sao giờ lại thay đổi rồi!"

"Từ Thiên, chúng ta cùng xuống địa ngục đi!!"

Từ Thiên không ngờ Trương Viên Viên thật sự quyết tâm muốn mình chết, anh ta vùng vẫy thoát khỏi tay phải của Trương Viên Viên, sắc mặt tái nhợt, run rẩy lùi về sau.

"Tha cho anh đi Viên Viên, nể tình chúng ta ở bên nhau bấy lâu nay!"

Trương Viên Viên không muốn nghe anh ta nói nhảm nữa, ép sát Từ Thiên, cô ấy muốn từ từ hành hạ anh ta đến chết, nếu không khó mà xua tan được nỗi hận trong lòng cô ấy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trương Viên Viên hiện lên nụ cười ngọt ngào nhưng đầy dứt khoát: "Từ Thiên, đừng chạy nữa, lúc trước chúng ta đã nói rồi, không thể cùng năm cùng tháng cùng ngày sinh, nhưng muốn cùng năm cùng tháng cùng ngày chết, anh quên rồi sao? Từ Thiên, chúng ta cùng xuống địa ngục đi.

"

Từ Thiên loạng choạng lùi về sau, điên cuồng muốn nhào về phía Tưởng Manh, anh ta không ngốc, Trương Viên Viên là quỷ, anh ta không thể nào đấu lại được.

Hơn nữa, Trương Viên Viên là do Tưởng Manh đưa tới, có thể bắt cô uy hiếp.

Nhưng mà, cũng phải xem Tưởng Manh là ai chứ, lại thêm một Trương Viên Viên nữa, sao có thể dễ dàng uy hiếp như vậy được.

Tưởng Manh vội vàng lùi về sau, trên tay vẫn còn cầm giày, cô mím môi, giơ tay lên cho Từ Thiên một phát vào mặt.

"Tra nam khốn kiếp, cút đi cho khuất mắt tôi!"

Trương Viên Viên cũng không chịu thua kém, tóm lấy vai Từ Thiên, ném anh ta ra ngoài.

"Từ Thiên, xuống địa ngục đi.

"

Trương Viên Viên hóa thành một bóng đen, lao vào người Từ Thiên, anh ta lập tức bị bóng đen nuốt chửng.

Không bao lâu sau, trên sân thượng vang lên tiếng kêu sợ hãi, bóng đen không ngừng gặm nhấm lấy tiếng kêu cứu của Từ Thiên.

Mấy phút sau, tiếng kêu gào của Từ Thiên cuối cùng cũng biến mất.

Bóng đen rút lui, Từ Thiên nằm trên đất với tư thế kỳ quái, hai mắt trợn trắng, miệng há hốc vì sợ hãi, không nhúc nhích.

Tưởng Manh bước tới, thử hơi thở của anh ta: "Chết rồi.

"

Đã báo thù xong, trên người Trương Viên Viên không còn sát khí, một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng tinh khôi khẽ nghiêng đầu, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt trong veo.

"Cô có biết không, lúc trước khi học cấp ba, tôi bị đám côn đồ quấy rối, anh ta đã liều mạng bảo vệ tôi, vậy mà bây giờ anh ta lại phát điên giết chết tôi.

"

"Nếu có kiếp sau, tôi thề sẽ không bao giờ động lòng với thứ tình yêu chó má này nữa!"

Nói xong hai câu này, Trương Viên Viên hóa thành một luồng ánh sáng vàng bay đến bên cạnh Tưởng Manh.

Tưởng Manh mở bình hồ lô đựng quỷ ra, nhốt cô ấy vào trong.

Đối với câu hỏi cuối cùng của Trương Viên Viên, Tưởng Manh không biết phải trả lời như thế nào, dù sao cô chưa từng yêu đương, một người độc thân như cô cũng không hiểu tại sao cặp đôi quen nhau mười mấy năm lại trở mặt thành thù như vậy.

Chỉ có thể nói là lòng người khó đoán.

Cuối cùng, Tưởng Manh lạnh lùng liếc nhìn Từ Thiên đã tắt thở bên cạnh, cầm điện thoại đang quay video lên, xem lại một lượt, sau đó bấm số.

"Đội trưởng Lý, tôi muốn báo án.

"

Sau khi nhận được điện thoại của Tưởng Manh, Lý Kiến Nghiệp lập tức tập hợp tất cả cảnh sát, chọn ra vài người giỏi nhất cùng với bác sĩ pháp y.

Mênh mông cuồn cuộn xuất phát từ đồn cảnh sát.

Với kinh nghiệm nhiều năm phá án, cùng với trực giác sau khi hợp tác với Cục Linh Dị giải quyết vô số vụ án, anh ta biết rằng, chỉ cần là vụ án liên quan đến Cục Linh Dị gọi điện thoại báo án, thì thường là có người chết.

Vì vậy, bọn họ nhanh chóng đến hiện trường.

Kiểm tra thi thể của Từ Thiên xong, liền đưa thi thể về đồn cảnh sát.

Sau khi nghe Tưởng Manh thuật lại mọi chuyện của Từ Thiên và Trương Viên Viên, một đám người lại đến nhà Từ Thiên để tìm manh mối và thi thể của Trương Viên Viên.

Lần tìm kiếm này, khiến cho người cảnh sát già đã phá án mười mấy năm như anh ta, gặp phải chuyện mà cả đời này cũng khó có thể quên được.

Lý Kiến Nghiệp và mọi người tìm kiếm rất lâu trong nhà Từ Thiên, nhưng vẫn không tìm thấy thi thể của Trương Viên Viên, nếu không tìm thấy thi thể, thì không thể nào kết tội Từ Thiên được.

Đúng lúc đang bế tắc, thì đồng đội ở đồn cảnh sát dẫn theo chó nghiệp vụ đến hỗ trợ, cuối cùng bọn họ phát hiện một miếng thịt đỏ được sấy khô trong lò nướng, còn tìm thấy “thịt xay” khác thường trong lọ thủy tinh trong suốt màu trắng.

Tưởng Manh nói cho Trương Viên Viên đang ở trong bình hồ lô biết là đã tìm thấy thi thể của cô ấy rồi, chuyện đầu thai đã có hy vọng, nhưng cô không nói rõ quá trình.

Tưởng Manh cảm thấy có một số chuyện không cần phải nói rõ ràng quá, khiến người khác đau lòng, sẽ không tốt.

Trời đã tối, mọi người từ nhà Từ Thiên đi ra.

Vì Cục Linh Dị cách đó không xa, Tưởng Manh bèn đến đó, đưa Trương Viên Viên đến chợ Âm Dương, để ông nội đưa hồn phách của cô ấy về địa phủ.

Vì Trương Viên Viên là giết người để báo thù, cho nên cô ấy cần phải làm việc mấy năm ở địa phủ mới có thể đầu thai.

Nhưng những chuyện này không liên quan đến cô.

Cô chỉ phụ trách đưa Trương Viên Viên đến chợ Âm Dương mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui