Dương Tam mua một đống giấy vàng và chu sa về, bắt đầu vẽ bùa.
Biết làm sao được cơ chứ, cũng chẳng còn cách nào khác, nhà địa chủ không có lương thực dự trữ.
Hiện tại linh lực trong cơ thể của cô có hạn, một cái Bùa tàng hình áng chừng cũng tốn mất một nửa.
Thế nên bây giờ mới phải dùng đến cái loại đạo cụ mà cô vẫn ngứa mắt này.
Sách Đạo giáo cứ nói vẽ bùa cực kỳ xa vời, lúc vẽ bùa, phải liên lạc cùng trời cao, sau khi cảm ngộ cầm bút viết lại.
Khi vẽ bùa, sử dụng bùa cần phải thành tâm, đồng thời, còn có đủ loại kiêng kị và nghi lễ.
Dương Tam chả hiểu mấy cái đấy, cô chỉ vẽ theo bản năng.
Vẽ xong Bùa tàng hình, cô tiếp tuc vẽ Bùa phòng sấm, Bùa phòng thân, Bùa ngũ lôi, Bùa bất động, chờ lúc nữa có thể phải sử dụng đến bùa chú.
Sau khi vẽ xong một xấp, trước hết cô ngồi xuống điều hòa lại hơi thở, sau khi phục hồi nguyên khí thì đem đám bùa chú nhét vào vòng tay không gian.
Những bùa chú này mà ném ra, đừng nói là một con quỷ đó, cả bầy đến đây cũng chỉ là mang thêm đồ ăn cho cô mà thôi.
Trước khi đi, cô không quên dặn dò Cá Vàng Nhỏ trông nhà cho tốt, sau đó bảo: "Chăm chỉ mà tu luyện, nhân cơ hội sớm ngày tu thành hình người".
Nếu không thì lấy ai dọn dẹp cái phòng này chứ, tuy rằng có thể sai bảo Ngũ Quỷ, nhưng dùng nhiều lại phải giao tiếp với người của điện Diêm Vương, mà từ xưa cô đã chả có quan hệ tốt đẹp gì với bọn quỷ sai của điện Diêm Vương rồi.
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Dương Tam, cô xoa xoa cái bụng, cho dù ăn đồ ngon của con người cũng không làm thế nào thật sự thỏa mãn được cái bụng này, phải đi kiếm ăn thôi.
Cô phải thừa nhận rằng một ngàn năm qua cách nấu nướng của loài người đã có sự vượt bậc về chất lượng, nhưng dù ngon cũng không làm thế nào mà no bụng được.
Cô chậm rãi đi xuống tầng, lấy thẻ căn cước mua một cái điện thoại di động và sim điện thoại.
Ở văn phòng mới ba ngày nhưng cô đã nghe hết các bài giảng, biết rằng điện thoại di động là phương tiện liên lạc của con người, còn thần kỳ hơn cả truyền âm ngàn dặm.
Sau khi cầm di động, Dương Tam lật qua lật lại, hứng thú chọc chọc màn hình, vừa đến cái thế giới một ngàn năm sau này có vài ngày thôi nên cô nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ cả.
Cho dù cúi đầu, Dương Tam vẫn dùng linh thức để cảm nhận mọi việc xung quanh, không để mình bị va vào chướng ngại vật.
"Cẩn thận một chút, đừng đâm vào cột điện".
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, hiển nhiên là cô bé đang muốn nhắc cô.
Dương Tam ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang đến một cách lạnh nhạt, giây sau cô lại hơi nhíu mày.
Cô bé này có dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, như bông hoa sen bước ra từ trong nước (1) cười cười với cô rồi rời đi.
Nhưng cái làm Dương Tam nhíu mày là vận số của cô bé này ít đến đáng thương, có thể đen đủi đến mức uống nước cũng bị nghẹn.
(1) nguyên văn: Thanh thủy xuất phù dung.
Vốn là một câu trong thơ Lý Bạch, sau này thành ngạn ngữ Trung Quốc.
Có điều...
Dương Tam có trực giác rằng vận số của cô bé không chỉ có một chút như thế này.
Thôi vậy, dù sao cũng chả liên quan đến mình, cô nhanh chóng ném chuyện này khỏi đầu, theo cảm ứng đi tìm Vạn Vân Phỉ.
Chỗ của Vạn Vân Phỉ cũng không cách xa cô lắm, chỉ mất khoảng 20 phút đi bộ.
Trước khi đến cô đã gọi cho Vạn Vân Phỉ nhưng lại không liên lạc được.
Dương Tam nhướn mày, báo tên của Vạn Vân Phỉ với người gác cổng là đi vào một cách thuận lợi.
Tuy cô biết chỗ ở của Vạn Vân Phỉ nhưng lại không biết cụ thể là tầng nào, đành phải leo cầu thang.
Lúc lên đến tầng sáu cô cảm nhận được được hơi thở lạnh lẽo, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng ----- xem ra tối nay được ăn ngon rồi.
Cô cố gắng hết sức có thể làm giảm cảm giác tồn tại của mình, theo hơi thở đó mà đi qua.
Dừng lại trước cửa nhà Vạn Vân Phỉ, để đề phòng bọn chúng chạy mất, Dương Tam dán lên cửa một lá Bùa kết giới, sau đó xuyên qua cửa.
Chỉ thấy Vạn Vân Phỉ đang nằm trên mặt đất, xung quanh cô ấy có ba cái bóng đen, đều đã ngưng tụ được một phần cơ thể, hai nam một nữ, hai trong số đó đang ghé vào trên người Vạn Vân Phỉ hút đi sinh khí của cô ấy.
Ba con ma thấy Dương Tam xuất hiện, một trong số chúng đã nhận ra cô, có lẽ bây giờ Dương Tam cho người ta cảm giác rất vô hại, có thể là do có đồng bọn, con ma kia tuy rằng hơi ngây ra một chút, nhưng lại không chạy trốn như trước mà ngược lại còn tỏ ra thèm thuồng.
Dương Tam cực kỳ tức giận: cho đến bây giờ chỉ có cô ăn ma, còn chưa có con ma nào ăn được cô đâu!
Cô lạnh lùng hừ một cái, một lá bùa bay ra khỏi tay áo.
Một trận sấm sét đánh vào con ma có bóng đen dày nhất khiến hắn hét lên một tiếng rồi ngã xuống không đứng dậy nổi.
Hai con ma kia thấy tình hình không ổn, đang định bỏ chạy lại chạm phải kết giới, bị sét đánh cho run rẩy cả người.
Lúc này Vạn Vân Phỉ tỉnh dậy, nhìn thấy Dương Tam, ngạc nhiên hỏi: "Sao cô lại đến đây?"
Dương Tam chớp mắt tỏ vẻ vô tội, "Tôi mua điện thoại di động rồi, đến tìm cô mà cửa nhà cô không khóa".
Vạn Vân Phỉ vẫn hơi choáng váng nên dễ dàng chấp nhận lý do này của cô.
Khi ánh mắt rơi vào ba cái bóng đen đang co quắp trên mặt đất, tròng mắt bất chợt mở to, chỉ thiếu nước rụng xuống, không nhịn được mà hét lên một tiếng: "Có ma! Có ma!"
Cô dùng hết sức bình sinh lùi ra đằng sau, cố gắng tránh khỏi những sinh vật không biết tên kia càng xa càng tốt.
Có lẽ vì hút sinh khí, ba con ma này đã ngưng tụ đến mức người bình thường cũng nhìn thấy được chúng.
Dương Tam rất bình tĩnh, "Ừ, là ba con ma, nhưng không sao, tôi đã đánh bọn chúng rồi".
Cô đi đến trước mặt bóng đen nhỏ nhất, tóm lấy nó nhào nặn thành một quả bóng, quả bóng trong tay Dương Tam dùng mắt thường cũng thấy đang run rẩy lẩy bẩy, hai bóng đen kia tức giận nhìn Dương Tam mà không dám nói gì.
Vạn Vân Phỉ nhìn thấy hành động buồn cười của Dương Tam, cũng vơi bớt sợ hãi.
Cô ấy nhớ đến thẻ căn cước lúc sáng của Dương Tam, chợt hiểu rõ, "Xuất thân từ Đạo Hoa Quán đúng là có thể trừ ma rồi!"
Lời nói và hành động của Dương Tam đã làm cô ấy yên tâm hơn nhiều, tay chân cũng không còn lạnh như trước nữa.
Dương Tam liếc nàng một cái, oán thầm: Ta mới không phải người của Đào Hoa Quán, ta còn không có ấn tượng gì với sư tổ của Đào Hoa Quán hết.
Sau khi vo bóng đen kia thành quả bóng, cô ném nó vào trong vòng tay không gian, hai cái bóng đen kia cũng như vậy, khác cái là một con tạo thành hình bánh chưng, một con tạo thành hình hoa mai.
Vạn Vân Phỉ kính nể nhìn nàng, tò mò hỏi: "Làm chúng thành hình dạng này là để thuận tiện siêu độ cho chúng phải không?"
"Không, để nhìn ăn cho ngon thôi".
Dương Tam buột miệng, rồi chữa cháy: "Để khi nhìn chúng nó ăn sẽ thấy ngon miệng hơn thôi".
Vạn Van Phỉ cười ngại ngùng, "Thì ra là vậy".
Cô ấy suýt thì nghĩ rằng vị khách trọ này của nhà cô có thể ăn được ma đấy.
Đã nói mà, người làm sao mà ăn ma được.
"Tôi xưa nay chưa bao giờ tin vào chuyện ma mãnh, vậy mà hôm nay lại tận mắt thấy được".
Trong đêm nay tam quan (2) của cô ấy đã sụp đổ.
Nhớ lại mấy hôm nay cô luôn có cảm giác buồn ngủ, không thể không nghi ngờ là do mấy con ma này làm ra, nghĩ tới mà trong lòng thấy sợ hãi.
(2) tam quan gồm Thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.
Dương Tam hỏi: "Sao cô lại chọc đến bọn chúng?"
Vạn Vân Phỉ rụt cổ: "Chắc tại mấy hôm trước đi nhà ma livestream ấy, nhà ma đó nghe nói là nơi ở của một địa chủ, do bức tử nhiều tá điền, trong đó có một gia đình đã độc chết nhà đó.
Sau đấy ngôi nhà này xảy ra vài chuyện ma quái, những người vào ở trong căn nhà đó không chết cũng bị điên.
Tôi đến đó livestream để cho mọi người hãy tin vào khoa học, không nên mê tín..."
Vạn Vân Phỉ không nói nổi câu sau, bây giờ khuôn mặt cô đang sưng vù vì bị vả, đau lắm đấy!
Cô ấy mở máy tính ra cho Dương Tam xem livestream mà cô ấy đã ghi lại.
Trong video, Vạn Vân Phỉ mặc bộ đồ màu đỏ, cười tươi như hoa, giao lưu cùng khán giả, giới thiệu đồ đạc trong ngôi nhà cổ.
Dương Tam bảo cô ấy ấn nút dừng lại, nói: "Lúc cô vào đã bị một con ma nhắm rồi, đến khi cô đi thì có ba con đi theo cô".
Cơ thể Vạn Vân Phỉ không khỏi run rẩy, cô cảm thấy lúc trước bản thân không phải chỉ là tìm đường chết một cách bình thường đâu.
Dương Tam xem tiếp video, trong đó thấy ngôi nhà có ít nhất năm con ma.
Cô bảo với Vạn Vân Phỉ: "Cô đưa tôi đến ngôi nhà đó xem một chút".
Vạn Vân Phỉ lắp bắp nói: "Bây...Bây giờ sao?".
Nhỡ đâu gặp ma thì làm thế nào bây giờ?
Nhìn vẻ mặt của cô ấy, Dương Tam bình tĩnh nói: "Ừ, phải nhanh chóng thu phục bọn chúng, nếu để chúng trở nên mạnh hơn sẽ gây nguy hiểm cho loài người".
Nói đùa, nhỡ đâu để đám đạo sĩ kia phát hiện, siêu độ mất thì làm sao bây giờ? Đấy đều là đồ ăn của cô đó!
Vạn Vân Phỉ kinh ngạc nhìn Dương Tam, cô phải thừa nhận rằng vị khách trọ này thực sự là một người nhân ái, dũng cảm, lương thiện.
Cô cũng được khơi dậy lòng dũng cảm, "Được, tôi đi với cô!".
Vừa mới nói xong thì lăn ra ngất.
Dù sao cô ấy cũng mới bị hút sinh khí, tâm trạng đêm nay lại lên lên xuống xuống, cơ thể cũng không chịu đựng được nữa.
Dương Tam nghẹn họng cạn lời, thôi vậy, thêm một ngày nữa cũng không sao.
Cô lấy 3 đồ ăn trong vòng tay ra, bỏ vào miệng, chậm rãi ăn --- ăn lâu thật lâu càng có cảm giác như ăn lương khô, vừa khô vừa cứng, như đồ bị hỏng vậy.
Ăn chả ngon gì hết!
Nuốt xong đồ ăn, cô cảm thấy cả người lại tràn đầy linh lực, tuy rằng chưa được một phần thời kỳ đỉnh cao, nhưng đối phó với mấy con tiểu yêu quái thì không thành vấn đề.
Mặt mày Dương Tam khoan khoái, dễ chịu, ngồi xuống điều hòa hơi thở.
............
Vạn Vân Phỉ ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau mới dậy.
Cô mở mắt ra, thấy ánh sáng xuyên qua cửa chiếu lên người Dương Tam, không biết có phải là ảo giác của cô không, rõ ràng cũng là ánh mặt trời như nhau, nhưng lại cảm thấy ánh sáng trên người Dương Tam là sáng nhất.
Toàn thân cô ấy được bao phủ bởi tia nắng ban mai, vẻ mặt dịu dàng, không khí xung quanh cũng như ngừng trôi.
Vạn Vân Phỉ vô thức ngừng thở, chỉ sợ làm phiền cô ấy.
Dương Tam mở mắt ra, nói: "Dậy rồi à? Vậy thì đến ngôi nhà đó thôi".
Vạn Vân Phỉ hoàn hồn, "À, được thôi!".
Sau đó lại hỏi: "Cô không cần chuẩn bị gì à?"
Dương Tam nghi hoặc nhìn cô ấy, "Không cần".
Có cô đây thì còn cần cái quái gì nữa?
Vạn Vân Phỉ dẫn cô xuống tầng, đi thẳng đến ngôi nhà ma đó.
Ngôi nhà đó rất nổi tiếng ở thành phố R, khi các cô nói địa chỉ, tài xế lắc đầu nói: "Mấy người trẻ tuổi các cô không biết nghĩ cái gì nữa, đúng là không sợ chết.
Ông nội tôi trước kia năm lần bảy lượt nói với tôi không được đến ngôi nhà ma đó.
Lần trước, cháu gái của bà cụ hàng xóm nhà tôi chạy đến đó thám hiểm, sau khi về cơ thể càng ngày càng yếu, chưa đến ba mươi tuổi đã chết".
"Người chủ trước của căn nhà đó bị điên, bây giờ vẫn còn đang trong bệnh viện tâm thần kia kìa".
"Mấy người trẻ các cô đúng là không sợ trời, không sợ đất, kiểu gì cứ phải gặp chuyện rồi mới biết sợ là gì".
Dương Tam đen mặt: Cái gì mà người trẻ tuổi? Cô còn hơn ông ta hơn ba ngàn tuổi đấy!
...........
Xuống taxi, Dương Tam ngoáy ngoáy lỗ tai, cái người kia thực sự nói quá nhiều, không phải ầm ĩ bình thường.
Cô cùng Vạn Vân Phỉ đi tới trước ngôi nhà mơ hồ tỏa ra hơi thở ngột ngạt, lập tức đập hai lá bùa lên, miễn cho đám đồ ăn chạy mất, sau đó đạp cửa xông vào.
Năm cặp mắt nhìn Dương Tam đầy ác ý.
Một âm thanh khàn khàn vang lên: "Khách từ phương xa đến, không biết là có chuyện gì?"
Dương Tam nhướng mày nói: "Tao đây đến để làm người tốt, giúp nhà chúng mày sum họp".
Người một nhà là phải ở cùng nhau mới được..