Dương Tam lạnh lùng nói: "Xem ra Cửu Thiên Huyền Nữ không muốn trả lời bà rồi".
Người như bà Lý này nhờ vào mời thần thánh để lừa tiền người ta, để mà nói thì cũng chẳng có bao nhiêu kính sợ với thần thánh.
Nhưng vừa rồi tia sét bổ thẳng vào bên cạnh bà ta, không lệch phân nào, chỉ thiếu chút nữa là trúng người.
Đây thực sự là trời cao cảnh cáo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt bà ta.
Bà Lý nhìn Lạc Uyển đang ôm mặt rồi nói: "Xem ra là Huyền Nữ nương nương không muốn quản việc này rồi".
Đáng tiếc cho dù bà ta nói vậy nhưng người ở đây không phải ngốc làm sao mà không nhìn ra bà ta cũng là kẻ lừa đảo chứ.
Cha Lạc nói luôn: "Mời bà Lý đây sang phòng bên uống chén trà".
Muốn chạy à, sao dễ thế được, Chờ con gái ông khỏi rồi ông sẽ tính sổ với hai tên lừa đảo này.
Liên tục gặp được hai tên lừa đảo, vận may của nhà họ Lạc này đúng là không bình thường.
Dương Tam liếc Doãn Văn Giác một cái rồi nói: "Đúng là bạn từ nhỏ của cậu có khác".
Doãn Văn Giác vốn dĩ đang vui sướng khi người khác gặp họa lại nhớ đến lúc trước khi mình gặp được lão đại, trung bình mỗi tháng bị lừa một lần, lập tức câm nín.
Sau khi không nói được lời nào, cậu nhanh chóng tự an ủi bản thân: Hừm, trước kia bị lừa, đều là để sau này gặp được lão đại!! Coi như là nộp học phí trước.
Vì gặp phải hai kẻ lừa đảo kia nên cha mẹ Lạc cũng không hy vọng gì vào Dương Tam, chẳng qua nể mặt Doãn Văn Giác mới miễn cưỡng nói: "Vẫn nên mời vị tiểu sư phụ đây xem giúp".
Dương Tam đi đến trước mặt Lạc Uyển, xem xét một chút rồi nói như đinh đóng cột: "Cô ấy bị chơi ngải rồi".
"Sao cơ? Chúng tôi cũng không đi nước ngoài mà? Tôi nghĩ rằng ngải là ở nước ngoài mới nhiều chứ".
Một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên, nghe rất nhẹ nhàng.
Người tới có dáng vẻ cũng dịu dàng như giọng nói, cô ta là Hà Nhã, bạn thân của Lạc Uyển.
Dương Tam nhìn thoáng qua mặt mũi của cô ta, mắt rắn điển hình, giỏi về mưu mô.
Môi dày miệng nhỏ, không chống lại được sự ham muốn, giữa sơn căn và hai mắt có một tia gân xanh nhàn nhạt, đây là dấu hiệu ngoại tình.
Nếu để so sánh thì Lạc Uyển tuy có chút tính tiểu thư nhưng nhìn bề ngoài thì cũng là một người thẳng thắn.
Lạc Kì cũng gật đầu, "Chơi ngải đó không phải bình thường là làm cho người ta thần trí không ổn định, dễ dàng khống chế hay sao? Như nào mà lại bị phá hoại dung mạo?"
Nếu là bị dùng cổ thì còn dễ tin hơn.
Ấn tượng của bọn họ đối với việc chơi ngải chỉ là qua những câu chuyện xưa mà thôi.
Dương Tam nói: "Ngải có rất nhiều loại, cái này là ngải phá hoại dung mạo, coi như là một trò đùa dai thôi".
Giọng nói của cô tuy thản nhiên nhưng sự chắc chắn trong đó lại khiến mọi người tin tưởng.
Cha Lạc không còn nghi ngờ gì nữa, mối quan tâm duy nhất của ông lúc này là làm thế nào để giải quyết được.
Ông vội vàng hỏi: "Vậy có thể giải trừ được không?"
Dương Tam chỉ ngón tay lên vết ếch trên mặt Lạc Uyển, con ếch vốn đang dịch chuyển bị giữ lại.
Một cái chỉ tay nhẹ nhàng khiến mọi người trợn to mắt mà nhìn, trong lòng bái phục.
Là đại sư chân chính đó! Không phải lừa đảo đâu!
Lạc Uyển cũng vui mừng nói: "A, mặt không còn đau nữa rồi?" Lúc trước mỗi lần con ếch đó di chuyển thì nơi nào nó đi đến là cô lại bị đau chỗ đó.
Ngay giây tiếp theo, mọi người phải há mồm trợn mắt nhìn Dương Tam nhấc con ếch giống như lôi một món đồ chơi, cũng không để lại dấu vết gì trên mặt vì động tác đó.
Sau khi con ếch bị nhấc ra nhanh chóng hóa thành một màn sương đen biến mất trong không khí.
Nếu không phải mọi người tận mắt nhìn thấy còn tưởng là quay phim mất.
Ngay lúc này bọn hò trừ khâm phục thì không còn suy nghĩ nào khác nữa.
Mẹ Lạc phản ứng lại, vành mắt đỏ lên nói lời cảm ơn, "Cảm ơn tiểu sư phụ, cảm ơn tiểu sư phụ".
Doãn Văn Giác còn tự giành công cho bản thân, "Dì Lạc, còn có con này, con nghe thấy chuyện của em gái là mời riêng lão đại xuống núi giúp đỡ đó".
Mẹ Lạc nín khóc, cười nói, "Được rồi, cũng cảm ơn con nữa".
Lạc Uyển lập tức tìm gương soi, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn trong gương, cái gì mà con ếch kia giống như chỉ là ảo giác.
Cô bật khóc ngay tại chỗ, "Thật sự là tốt rồi!"
Vốn dĩ cô còn nghĩ cả đời này sẽ phải chịu như vậy.
Mẹ Lạc biết ơn Dương Tam, xúc động đến rơi nước mắt, đưa luôn cho Dương Tam một cái chi phiếu để báo đáp.
Dương Tam quyết định, nếu chi phiếu này mà ít hơn hai mươi vạn sẽ tìm tên đàn em kia tính sổ.
Hà Nhã nở nụ cười: "May quá rồi, Uyển Uyển, cuối cùng mặt bạn cũng hồi phục rồi.
Vốn dĩ tớ còn muốn giúp bạn tìm bác sĩ, bây giờ thì không cần nữa rồi".
Lạc Uyển tươi cười rạng rỡ, từ mấy ngày nay phải chịu sự tra tấn của việc phá hoại dung mạo, đây là lần đầu tiên cô cười như vậy.
Mẹ Lạc còn mời Dương Tam ở lại ăn cơm, hỏi Dương Tam thích ăn gì để cho nhà bếp làm.
Doãn Văn Giác cực kỳ tự nhiên ở lại ăn chực, nói với Dương Tam: "Đầu bếp của nhà họ Lạc là đầu bếp Michellin, tay nghề cực kỳ cao.
Để em nói cho chị biết, tên Lạc Kì này bình thường ngốc hơn cả em, ngay cả em còn không chịu nổi, nếu không phải vì dì Lạc và đầu bếp nhà họ, em chắc chắn đã cạch mặt nó từ lâu rồi ấy".
Dương Tam nhìn cậu một cái, dùng ánh mắt nói rằng "Cậu mà cũng có mặt mũi nói người khác ngốc cơ đấy".
Lạc Kì bất mãn, "Sao mà tớ lại ngốc, rõ ràng chỉ số thông mình còn nhiều hơn cậu nữa!"
Mẹ Lạc sớm đã quen với việc hai người chí chóe, sau khi bỏ được lo lắng vẫn thản nhiên dặn dò làm mấy món Doãn Văn Giác thích ăn.
Lạc Uyển nhìn Dương Tam, càng nhìn càng thấy quen, sau đó bỗng vỗ tay một cái rồi nói: "Tôi nhớ ra rồi, cô chẳng phải là người tham gia show truyền hình kia à? Tôi có xem trailer đó".
Doãn Văn Giác được thể lập tức khoe khoang, thổi Dương Tam lên tận trời.
Vì có màn ra tay giải bùa ngải lúc nãy nên mọi người cũng không ai thấy cậu chàng đang chém gió.
Nhưng ngay sau đó chủ đề quay lại bùa ngải của Lạc Uyển.
"Uyển Uyển, lần này con đi ra ngoài chơi liệu có đắc tội ai không? Nếu không sao lại bị chơi ngải?"
Lạc Uyển hơi tủi thân, "Chắc là không mà".
Lạc Kì tức giận nói: "Cái tính tình khó chịu của em, không khéo đắc tội người ta cũng không biết".
Sau đó anh quay lại hỏi Hà Nhã, "Hà Nhã, trí nhớ em tốt hơn nó, em có nhớ không?'
Hà Nhã làm ra vẻ suy nghĩ, sau đó từ từ nói: "Bọn em đi đến chỗ đó, hình như có một lần cãi nhau với người ta vì chuyện xếp hàng? Hay là vì lúc đó nhỉ? Còn có một lần chủ quán chém giá cao, Uyển Uyển không nhịn được nên cãi nhau với họ".
Cô ta nói liên tiếp mấy chuyện có thể đắc tội với người khác.
Lạc Kì lắc đầu, chỉa ngón tay vào đầu Lạc Uyển, "Nói bao nhiêu lần rồi, ra ngoài thì khiêm tốn một tí.
Lần này đã được một bài học rồi chứ?"
Lạc Uyển mếu máo, hiếm khi ngoan ngoan mà vâng lời.
Lạc Kì nói xong lại quay sang cảm ơn Hà Nhã, "Lần này may mà có em ở bên cạnh Uyển Uyển, nếu Uyển Uyển mà có thể học được tí dịu dàng của em thì tốt rồi.
Cũng chỉ có em chịu được cái tính của nó".
Mà nếu thay tính lại chẳng phải em gái của anh rồi.
Hà Nhã cười khẽ: "Uyển Uyển cũng không phải có ý xấu ạ".
Dương Tam cầm cốc nước hoa quả, so với uống trà cô càng thích nước hoa quả hơn, nhà họ Lạc cũng sai người cầm lên cho cô.
Cha Lạc tò mò hỏi: "Tiểu sư phụ có biết xem phong thủy không ạ?"
Dương Tam khẽ gật đầu, "Cũng xem được một chút".
So với những sư huynh của cô thì không phải là thành thạo nhưng so với cuộc sống ngắn ngủi của con người thì chút bản lĩnh của cô cũng đủ dùng.
Cha Lạc đột nhiên có hứng thú, "Gần đây tôi có đầu tư một mảnh đất, chuẩn bị phát triển, lúc đó ngài có thể tới xem giúp không ạ? Tất nhiên là thù lao không cần suy nghĩ".
Làm bất động sản như bọn họ sợ nhất là phong thủy có vấn đề.
Giống như một người cùng nghề với ông, mới phát triển một tiểu khu, không biết vấn đề ở đâu, mỗi tháng đều xảy ra tử tự, sau đó mời thầy phong thủy đến sửa lại, tuy rằng đã cải thiện hơn nhưng vì mấy vụ tự tử lúc trước khiến bất động sản suy thoái, không mấy người muốn mua.
Có vết xe đổ này trước mắt, cha Lạc dĩ nhiên lo lắng.
So với chọn thầy bà nào khác không rõ thật giả, chẳng thà chọn Dương Tam đã tận mắt thấy được bản lĩnh.
Dương Tam này tuy còn trẻ nhưng lại là người có năng lực.
Dương Tam nghe được hai chữ thù lao, ánh mắt sáng rực, nhưng vẫn giữ cái vẻ cao thâm khó lường, "Được, ông cứ sắp xếp thời gian tôi sẽ qua".
Xem ra chuyến này đi đúng là hay, liên tiếp hai mối làm ăn đến tay.
Hơn nữa nhà họ Lạc làm bất động sản, về sau cô muốn mua lại địa bàn của mình không chừng còn phải hỏi ông ta tình hình.
Nói chung Dương Tam có ấn tượng tốt với nhà họ Lạc, chém gió tơi bời với Lạc Uyển.
Lạc Uyển từ nhỏ đã có cuộc sống giàu có, cô cũng không giấu giếm điều đó, thẳng thắn, bộc trực.
Nhưng ở trong mắt người khác lại cảm thấy cô cố tình khoe khoang, chọc vào tim gan người ta.
Nhưng với Lạc Uyển lại chỉ là thói quen hàng ngày của cô.
Nhưng Dương Tam cũng chẳng thấy có vấn đề gì hết.
Có tiền thì việc gì phải giấu giấu giếm giếm? Chờ đến khi cô có đủ tiền mua lại địa bàn, cô còn muốn công bố với bàn dân thiên hạ khiến cho mọi người biết đường tránh xa, đừng có chạy đến địa bàn của cô chạy loạn.
"Uyển Uyển, mặt em đỡ rồi sao?" Một tiếng nói thu hút vang lên.
Lạc Uyển nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại, cười xán lạn, "Giang Thừa, anh đến rồi, nhờ Dương Tam mà mặt em đã khỏi rồi".
Giang Thừa có vẻ ngoài điển trai, hơn nữa không giấu được phong thái giàu sang, nhìn rất được các cô gái yêu thích.
Anh ta cười nói: "Thế là tốt rồi.
Mấy hôm nay anh đang liên hệ với vài chuyên gia da liễu để họ khám cho em".
Lạc Uyển nói: "Em không phải bị bệnh, là có người chơi ngải.
Tìm bác sĩ cũng chẳng có tác dụng gì".
Sau đó bắt đầu thổi tài năng của Dương Tam, trong giọng nói không chút che giấu sự ca ngợi.
Dương Tam nhìn Giang Thừa, cũng giống như Hà Nhã, giữa Sơn căn và hai mắt cũng có gân xanh nhạt.
Cô khẽ hỏi Lạc Kỳ ngày sinh tháng đẻ của Giang Thừa, Lạc Kỳ tuy không hiểu nhưng vẫn đến phòng cha mẹ lấy ra, hai nhà đính hôn cũng cần xem tuổi có xung khắc hay không.
Dương Tam xem xong ngày sinh tháng đẻ, tính toán xong trong lòng đã nắm chắc.
Lạc Uyển nhìn thấy chồng chưa cưới thì rất vui vẻ, trò chuyện với anh ta rất thân mật.
Dương Tam nói chậm rãi: "Lạc Uyển".
Lạc Uyển quay sang..."Sao thế?"
Dương Tam nói một cách nghiêm túc: "Đừng thân thiết với bạn trai người khác như vậy, sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy".
Lạc Uyển hơi ngây người rồi nói, "Chờ chút, đây là Giang Thừa, chồng chưa cưới của tôi".
Dương Tam vẻ mặt vô tội hỏi, "Vậy à? Nhưng tôi xem tướng cho anh ta, bạn gái anh ta không phải là Hà Nhã kia à?".