Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Làm Thiên Kim Nhà Hào Môn


Lan Tâm nhún vai: “Khi đi học con đều ăn ở trường, ngày nghỉ thì ở đạo quán pha mì ăn liền ăn, nhưng bình thường mọi người ở quê đều sẽ làm xong thức ăn rồi đưa tới cho con.”

Đương nhiên phần lớn đều là Lan Tâm ra ngoài làm việc rồi cọ một bữa cơm ở bên ngoài.

Tô Tô thấy ba mẹ có hơi buồn thì vội vàng nói: “Em gái, sau này em muốn ăn cái gì thì cứ trực tiếp nói với chị.

Chị làm cho em ăn.

Chị đã đặc biệt học qua một lớp nấu ăn, tám món chính về cơ bản chị đều biết làm.”

Lan Tâm gật đầu, ăn vô cùng vui vẻ.

Quả nhiên, không có chuyện gì mà một bữa cơm không giải quyết được, nếu như có, vậy thì hai bữa.

Bàn cơm vĩnh viễn là phương thức tốt nhất để mở rộng các mối quan hệ.

Bầu không khí lúng túng giữa năm người lập tức biến mất rất nhiều.

Hành động của tiểu nhân.


Lan Tâm ăn xong cơm cảm thấy nên làm chính sự rồi, cô lấy lý do tiêu cơm đi tới vườn hoa đi lượn một lát.

Đi tới phía Bạch Hổ, Lan Tâm nhìn cẩn thận, chỗ này thuộc về phía Nam của khu vườn, không có đồ lặt vặt, chỉ có mấy khóm hoa mẫu đơn và bãi cỏ xanh.

Không phải chứ! Lan Tâm đi qua đi lại chỗ này, bố cục chỗ này không thể nói là cực kỳ tốt, nhưng cũng rất phù hợp với quy củ, nhưng ở đây lại hiển thị rõ Bạch Hổ thò đầu, dẫn tới âm khí nặng, chủ nhà hao tài, tán tài, có điều bất trắc, có nạn đổ máu.

Khí đen vừa rồi kéo ngã Tô Tô, tướng bệnh trên mặt Tô Lập, đều là vì vậy mà tới.

Lan Tâm đi tới chỗ bụi hoa, quan sát tỉ mỉ trên mặt đất, rồi đột nhiên đi tới trước một khóm mẫu đơn đã sắp héo tàn, cỏ xanh chỗ này thưa thớt, rõ ràng có dấu vết đã bị người động vào.

Lan Tâm ngồi xuống dùng tay đào, rất dễ dàng đào ra lớp đất trên mặt trên, cô duỗi tay lấy ra một cái túi vải.

Lan Tâm dùng tay áng chừng, rất nhẹ, không biết bên trong đang dựng cái gì, nhưng bên trên lại rõ ràng có khí đen quấn quanh.

Lan Tâm vận khí quan sát cẩn thận, quả nhiên, khí đen của cả tòa biệt thự đều được truyền ra từ trong túi đen này.

“Em gái, em ngồi chỗ này làm gì vậy?” Phía sau không xa truyền tới giọng nói của Tô Tô, Lan Tâm nhanh chóng đứng lên, nhân lúc xoay người mà cất túi vải vào trong túi quần.

“Không có gì, em ở chỗ này ngắm hoa.” Lan Tâm tùy tiện nói: “Những bông hoa mẫu đơn này rất đẹp.”


Tô Tô rất tự hào: “Đương nhiên, những cây hoa này đều do mẹ tự tay trồng, tự tay chăm sóc đấy.

Ngụy Tử Diêu Hoàng, Ngự Y Hoàng, Tử Nhị Kiều, bông em vừa xem là loại Diêu Hoàng.

Mẹ trồng rất nhiều loại mẫu đơn, chăm sóc cũng rất tốt.

Rất được mọi người thích.”

“Hả? Còn có những người khác đã xem những cây hoa này rồi khen chúng nó ạ?” Lan Tô như lơ đãng hỏi.

Tô Tô tự tin nói: “Đó là đương nhiên, mỗi lần có người tới nhà làm khách đều sẽ khen mẫu đơn.

Chị còn nhớ có lần, bạn của ba còn ngồi xổm dưới một bông hoa mẫu đơn, lấy điện thoại ra chụp rất nhiều ảnh, đúng rồi, hình như giống với loại em đang xem, đều là Diêu Hoàng.”

“Ồ, những người này ngắm lúc nào vậy ạ? Xem ra ánh mắt cũng tốt giống em, là ai vậy?” Lan Tâm giả bộ vô tình hỏi.

Tô Tô thấy cũng tính là có chủ đề để nói chuyện, thế là vội vàng chia sẻ: “Chị nhớ xem, người đó là một người bạn đối tác của ba, tên là Tần An.

Thời gian...!đúng rồi, là cuối tháng năm đầu tháng sáu, chị chỉ nhớ khi đó là cuối tuần, vì vậy chị cũng ở nhà, chị nhớ ngày hôm sau anh hai đã tốt nghiệp rồi về nhà, mà ba mẹ đợi anh hai về nhà xong thì đi tới tỉnh khác công tác, chị cũng tới trường học.”

Không biết nghĩ tới cái gì, Tô Tô nghĩ tới đây thì tâm trạng có hơi tuột dốc.

Lan Tâm gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

Người không nhắc ta không hỏi, Lan Tâm không có lòng tám chuyện nhiều như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận