Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm


Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lâm Kiến mở mắt ra đã thấy Hạ Trường Sinh thức rồi, đang chải đầu.
Khi Hạ Trường Sinh làm việc này, trên lan can của tòa miếu nát có một tổ chim nhỏ, chim bên trong cũng đã dậy, đang dùng cái mỏ nhòn nhọn của mình tự chải vuốt bộ lông.

Mèo hoang cùng ngủ lại trong miếu lát cũng đã thức dậy, chúng nó ngồi xổm dưới sàn nhà, lắc lắc đầu, sau đó liếm láp móng vuốt của mình.
Cuối cùng Lâm Kiến cũng đã biết vì sao hành vi của Hạ Trường Sinh nhìn quen mắt như vậy.
“Tóc chải không mượt.” Hạ Trường Sinh đang giận dỗi.
Lâm Kiến gật đầu, y đã có kinh nghiệm nên nhắm mắt lại, xoay người ngủ tiếp.

Không biết đã ngủ bao lâu, thứ ấm áp trên người y bị giật đi một cách dứt khoát.

Y mở mắt, phát hiện Hạ Trường Sinh đã lấy áo khoác mặc vào, rốt cuộc cũng hoàn thành các công đoạn chải chuốt của buổi sáng.
Lâm Kiến lập tức ngồi dậy, y chỉ mặc một chiếc áo trong che được đến đùi.

Bên người y đặt một bộ phục phục sạch sẽ đã được gấp gọn, là bộ tối hôm qua bị người giấy cầm đi.

Y gấp gáp mặc vào, sau khi mặc xong, vừa quay đầu y đã thấy Hạ Trường Sinh đang nhìn mình chằm chằm, thấy thật hoảng sợ.
“Thật là xấu mà.” Hạ Trường Sinh nói.
“Làm người, có thể đừng nói chuyện thẳng thắn như vậy được không.” Mặt Lâm Kiến không cảm xúc, nhưng cũng không tức giận.
Người giấy xếp chồng bên cạnh Lâm Kiến, đi đẩy đùi y.

Lâm Kiến không hiểu sao lại đứng lên, người giấy lập tức dọn dẹp vải lụa mà bọn họ nằm đêm qua.

Bọn chúng thu dọn xong, một người giấy mở miệng, vậy mà nuốt cuộn vải đó vào.

Làm xong công việc, người giấy tiếp tục quay về trong ngực Hạ Trường Sinh.
“Ta không phải nói diện mạo của ngươi.” Hạ Trường Sinh chỉ ra phía sau lưng y: “Miệng vết thương.”
Lâm Kiến vuốt sau lưng mình, cam chịu không nói gì.
“Ta có một vết còn ghê hơn.” Hạ Trường Sinh đột nhiên sinh ra tâm tư không muốn nhận thua, lập tức muốn xốc quần áo lên để chứng minh lời mình nói.
“Cầu xin ngươi, đừng có làm y phục loạn lên nữa, bằng không chờ ngươi chỉnh trang lại xong thì trời cũng tối rồi.” Lâm Kiến lập tức ngăn cản hắn, giọng điệu hèn mọn.
“Ta có một vết thương từ đây đến đây.” Hạ Trường Sinh khua tay múa chân chỉ từ ngực kéo xuống bụng.
Lâm Kiến nhớ lại thân phận của Hạ Trường Sinh, cho lời giải thích: “Là bị thương khi trừ ma vệ đạo à?”
“Không phải, là trước đây lúc bị bệnh, vì cứu ta, đại phu phải cắt thân thể ta ra.” Hạ Trường Sinh lạnh nhạt nói.
Vẻ mặt Lâm Kiến kinh khủng.

Hạ Trường Sinh không định tiếp tục nói sâu vào đề tài này, nếu hai người đều đã dậy, vậy thì lên đường tiếp thôi.
May mắn là gió hôm nay dường như không lớn như hôm qua nữa, cuối cùng Hạ Trường Sinh đã có thể ngồi cỗ kiệu của hắn, bất hạnh là, hôm nay trên đường rất nhiều người, bọn họ thấy người giấy khiêng kiệu, liên tục bị dọa đến hồn bay phách tán.

Cuối cùng Hạ Trường Sinh đành phải chăm sóc đám người nhát gan này, lựa chọn đi bộ.
May là nơi muốn đến ở cách đó không xa.
Thành Tiên Lâm.
“Vào thành, ngươi xem thích người nào, ta sẽ nghĩ cách để bọn họ nhận ngươi làm con nuôi.” Hạ Trường Sinh nói tràn đầy tự tin.
“Cách gì?” Lâm Kiến không ngờ còn có chuyện tốt như vậy.
“Ta biết mấy tà thuật, sau khi thi thuật bọn họ sẽ cho rằng ngươi là con trai bọn họ.” Hạ Trường Sinh nói đầy hiên ngang chính khí: “Hơn nữa cả đời bọn họ cũng sẽ không sinh lòng nghi ngờ.”
Lâm Kiến quay đầu nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
“Ngươi muốn nói gì?” Hạ Trường Sinh phát hiện miệng y đang giật giật.
“Là ngươi bắt ta nói, ta nói xong, không được đánh ta.” Lâm Kiến vì không để Hạ Trường Sinh ngăn cản mình, vội nói xong những gì mình muốn nói: “Ngươi còn nói ngươi không phải yêu đạo.”
Hạ Trường Sinh không đánh y, bốn người giấy chui từ trong túi tiền ra nhảy lên đầu Lâm Kiến, thay phiên ra quyền.
Bởi vì không đau nên Lâm Kiến bèn mặc kệ bọn chúng.
Thành Tiên Lâm là một thành lớn, ngựa xe như nước, vui tươi phồn vinh.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Kiến đến thành Tiên Lâm, nhưng là lần đầu tiên tâm tình y nhẹ nhàng đến vậy.

Thương nhân bán hồ lô ngào đường cầm cây rơm cắm đầy hồ lô ngào đường đi ngang qua, hai mắt Lâm Kiến nhìn theo mấy lần, sau đó quay đầu lại.
Hạ Trường Sinh đi theo phía sau y.
Lâm Kiến bị phồn hoa nơi này mê muội hai mắt, chợt sợ Hạ Trường Sinh đi lạc, vội quay đầu lại.
Hạ Trường Sinh đang đứng mua trước mặt thương nhân bán hồ lô ngào đường.

Hạ Trường Sinh thấy Lâm Kiến nhìn qua, duỗi tay đưa hồ lô ngào đường đến trước mặt y.
Lâm Kiến cười chạy về phía hắn.
“Ăn thì ăn, nhưng nếu để mấy thứ đường kia dính lên y phục ta, ta sẽ ném ngươi đi.” Hạ Trường Sinh cúi đầu nhìn dáng vẻ Lâm Kiến không tim không phổi cúi đầu ăn hồ lô ngào đường, nhắc nhở y trước khi bi kịch xảy ra.
Lâm Kiến vốn định thô lỗ rút một viên hồ lô ngào đường ra, nghe thấy lời Hạ Trường Sinh, y buông tay, mở miệng nhỏ nhẹ.

Đến lực cắn của hàm răng cũng được thu bớt, xây dựng lên biểu hiện giả dối bản thân cũng rất văn nhã.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ngươi chú ý nhìn xem điểm dừng chân sau này của mình đi.” Hạ Trường Sinh nhắc nhở y đừng quên mục tiêu của bản thân
“Ta đã tìm được từ sớm rồi.” Nói đến chuyện này, Lâm Kiến vui mừng phấn chấn.
Hạ Trường Sinh nhướng mày, khá vừa lòng với thái độ của y, y vẫn khá thức thời.
Lâm Kiến chỉ vào một kiến trúc cách đó không xa, nói: “Chọn chỗ này, biến ta thành con trai nhà này đi.”

Hạ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn.
Lâm Kiến chỉ là một tòa kiến trúc cực kỳ to lớn và tráng lệ, hơn nữa còn là liền kề, vừa nhìn đã biết nơi này không phú cũng quý.
“Nhanh lên.” Vẻ mặt Lâm Kiến rất là vừa lòng, thậm chí bắt đầu giục Hạ Trường Sinh.
Rốt cuộc Hạ Trường Sinh cũng không nhịn được mà dùng quạt đánh y, tính cách tên nhóc này thật sự là quá ác liệt.
“Rõ ràng là ngươi đã đồng ý!” Lâm Kiến dùng tay che lại đầu mình, hai mắt ngậm nước mắt.
“Đừng có định chiếm chỗ tốt của ta!” Hạ Trường Sinh cảnh cáo y: “Trên thế giới này, chỉ có ta có thể chiếm chỗ tốt của người khác, người khác không thể chiếm chỗ tốt của ta.”
“Đâu ra đạo lý như vậy.”
“Muốn nói đạo lý với ta, trừ phi ngươi có thể thắng ta.” Hạ Trường Sinh dùng quạt xếp câu lấy gáy áo của Lâm Kiến, đi vào một gian khách điếm huy hoàng tráng lệ: “Bỏ đi, ta vẫn nên tìm chỗ dừng chân trước rồi lại tìm nhà tiếp theo cho ngươi.”
Lâm Kiến lưu luyến nhìn hộ dân kia.
Vào khách điếm, Hạ Trường Sinh lập tức đi đến trước quầy, nói muốn phòng tốt nhất.
“Xin lỗi vị công tử này, tất cả phòng chữ Thiên đều đã hết rồi.” Chưởng quầy xin lỗi báo cho Hạ Trường Sinh một tin không hay.
“Đều hết rồi, gần đây thành Tiên Lâm sắp có hoạt động gì sao?” Tuy mọi thứ Hạ Trường Sinh đều muốn tốt nhất nhưng cũng không phải điều kiện tất yếu.
“Hoạt động thì có, nhưng chủ yếu là vì có hơn mười vị đạo sĩ tu chân đến đây ở trọ, phòng đều bị đặt hết.” Chưởng quầy ra hiệu cho Hạ Trường Sinh nhìn sang trái: “Mời xem, là người của Tề Quảng Cung các.”
Lâm Kiến ăn hồ lô ngào đường, nhìn sang bên trái.

Bên kia có ba bàn, đều đã ngồi kín người, nhìn tuổi tác bọn họ khoảng từ mười đến ba mươi tuổi, toàn bộ đều cùng mặc y phục màu xanh lam nhạt, tiên phong đạo cốt.
Có lẽ vì nghe được tiếng động ở quầy bên này, một số người của Tề Quảng Cung các cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Khi bọn họ thấy được người đang đứng trước quầy, toàn bộ phun cơm ra.
“Sư huynh, sao thế?” Các thiếu niên đều bị dọa rồi.
Hạ Trường Sinh hất tóc dài một cái, tua dài của hoa tai vàng đong đưa.
Không biết có phải là ảo giác của Lâm Kiến không, y cảm thấy Hạ Trường Sinh lộ ra một nụ cười mỉm khiến lòng người run sợ.
Bởi vì hành vi quá khích của mấy đại đệ tử, không ít người cũng nhìn về hướng Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến.
Lâm Kiến đang ăn đến một miệng đều là đường, thấy vậy thì vươn đầu lưỡi liếm môi một vòng, liếm hết đường đi.
Hình tượng, hình tượng đâu.
Trong sảnh lớn ồn ào náo nhiệt của khách điếm, Hạ Trường Sinh không động, người đối diện cũng không dám động.
“Ôi chao? Người quen à?” Lâm Kiến không thức thời, tự tiện lên tiếng.
Có tiếng nói của Lâm Kiến, trong đám đệ tử của Tề Quảng Cung các có một người đứng lên.

Quần áo của người này nhìn không giống những người khác, người này mặc một thân áo bào xanh lam thanh nhã, mặt mang nét tươi cười, khiến người nhìn như tắm trong gió xuân.
“Không ngờ lại ngẫu nhiên gặp được ở chỗ này.” Hắn ta đi đến trước mặt Hạ Trường Sinh, gật đầu khẽ: “Đã lâu không gặp, Trường Sinh Quân.”
Hạ Trường Sinh chỉ cười không nói.

Lâm Kiến cắn viên hồ lô ngào đường ngậm trong miệng.
Nét cười của người nọ sắp không giữ được nữa.
“Tên ngươi là gì thế?” Hạ Trường Sinh hỏi thẳng.
“Trường Sinh Quân, chúng ta đã gặp mặt rất nhiều lần.”
“Chuyện này và việc không có ký ức về ngươi có liên quan gì?” Hạ Trường Sinh hỏi.
Ngươi kia cũng có tính tình tốt, thế mà cũng không giận, hắn ta chắp tay nói: “Tại hạ Thường Khê Đình, là Các chủ Tề Quảng Cung các.”
Là lão đại à.
Lâm Kiến đã hiểu ra.
“Các chủ, đây là ai thế?” Một đứa bé nhìn qua chỉ khoảng mười tuổi, ngây thơ tươi mới chạy đến phía sau Thường Khê Đình, nó bắt lấy ống tay áo Thường Khê Đình, mặt ửng hồng, ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Sinh.
Nhìn người cho kĩ càng.
“A.” Phía sau nó, một đệ tử tuổi tác khá lớn thấy nó chạy đến, vội vàng vươn tay muốn ngăn hành vi của nó.
Hạ Trường Sinh cúi đầu nhìn thằng bé kia.
Thằng bé bày ra gương mặt tươi cười đáng yêu.
Hạ Trường Sinh nói: “Tên ta là Hạ Trường Sinh.”
Lâm Kiến phát hiện thái độ đối với trẻ con của Hạ Trường Sinh sẽ tốt hơn một chút.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Trường Sinh ca ca cũng là người của tu chân giới sao?” Đứa bé hưng phấn hỏi.
“Đúng đó.”
Người phía sau thấy Hạ Trường Sinh và đứa bé bắt đầu nói chuyện, nhao nhao ôm đầu, đau khổ lẳng lặng quỳ rạp xuống mặt đất.
Lâm Kiến chứng kiến tất cả: “...”
Đầu óc người tu chân đều có vấn đề.
“Là môn phái nào vậy? Chúng ta là người của Tề Quảng Cung các.” Đứa bé có phần kiêu ngạo: “Huynh hẳn là biết Tề Quảng Cung các nhỉ!”
Đối với trẻ con, gia nhập Tề Quảng Cung các là một việc đáng để kiêu ngạo.
“Tề - Quảng - Cung - các - à…” Mặt Hạ Trường Sinh mang ý cười, đọc ra năm chữ này.
Nụ cười của đứa bé hơi ngưng lại, không biết vì sao, không chỉ nó không lấy được hâm mộ từ chỗ Hạ Trường Sinh, ngược lại còn cảm thấy mình bị mỉa mai.
Thường Khê Đình đặt bàn tay lên vai nó, cười khổ: “Nhóm đệ tử này vừa mới nhập môn, còn chưa hiểu gì cả, xin Trường Sinh Quân bao dung.”
Hạ Trường Sinh ngẩng đầu cân nhắc một chút.
Những tu chân giả khác căng thẳng chờ hắn.
Hạ Trường Sinh bình tĩnh nói: “À, làm quen lẫn nhau một chút, ta là Hạ Trường Sinh của Phục Hy viện.”
“Hắn nói kìa! Á á á á!!!”
“Phục Hy viện!!! Á á á á!”
“Hạ Trường Sinh! Á á á á!”
“Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này a a a!”
Phía sau Thường Khê Đình, các đệ tử lớn hơn một chút nháo nhào ngã xuống đất.
Chưởng quầy bị hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, làm sao vậy, làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?”
Những đệ tử này không nghe thấy lời chưởng quầy nói, đang giãy giụa trong đau khổ.
Thấy vậy, người còn lại trong khách điếm đều bị dọa sợ mà chạy mất.
“Có bệnh!” Trước khi đi, những vị khách còn lại luôn miệng chửi rủa.
Thường Khê Đình nhắm mắt lại, không nỡ nhìn thẳng.

Sau khi biết được Hạ Trường Sinh đến ở trọ, Thường Khê Đình lập tức nhường lại một gian phòng.
“Thật là ngại.” Hạ Trường Sinh vừa nói vừa nhận lấy chìa khóa phòng.
Lâm Kiến không nhìn thấy một chút ngại ngùng nào trên mặt Hạ Trường Sinh.
“Người đi ra ngoài, nên giúp đỡ lẫn nhau.” Thường Khê Đình vẫn luôn đứng tại chỗ cách Hạ Trường Sinh một khoảng nhất định: “ Thời gian Trường Sinh Quân ở lại đây, chi phí ở khách điếm đều do chúng ta thanh toán.”
Hạ Trường Sinh dùng ánh mắt thưởng thức nhìn hắn ta.
“Chỉ xin một việc.” Thường Khê Đình nhìn về phía mấy đệ tử đang bật khóc phía sau mình, sau đó che trước mặt bọn họ: “Trường Sinh Quân giơ cao đánh khẽ.”
Người Hạ Trường Sinh nghiêng về bên trái, tránh thân thể Thường Khê Đình, nhìn về phía những đệ tử kia, cười phất phất tay.
Mấy đệ tử tuổi còn hơi nhỏ thấy được người xinh đẹp thế này cười với mình, khuôn mặt đỏ bừng, đáng tiếc bọn họ chỉ mới thẹn thùng một chút đã bị tiếng khóc như quỷ khóc sói gào của các sư huynh nhà mình đánh vỡ cảm xúc.
Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến lên lầu hai tìm phòng của mình.
Cửa vừa đóng, Lâm Kiến hỏi Hạ Trường Sinh: “Ngươi đến từ Phục Hy viện à?”
“Đúng.” Hạ Trường Sinh tháo kiếm đặt lên mặt bàn.
“Là một nơi tốt chứ?” Lâm Kiến có một ít nghi vấn.
“Đó là đương nhiên, ai trong tu chân giới mà không biết Phục Hy viện, Tề Quảng Cung các chỉ xứng xách giày cho bọn ta.” Hạ Trường Sinh vẫn phải có chút kiêu ngạo mà Phục Hy viện mang lại.
“Vậy vì sao dáng vẻ bọn họ giống như rất sợ hãi?” Vừa rồi Lâm Kiến cũng có phần không đành lòng.
“Bọn họ là tôn trọng, hâm mộ, ghen ghét, bởi vì bản thân không chiếm được cho nên hối hận đến phát khóc.” Hạ Trường Sinh thở dài: “Không có cách nào, Phục Hy viện chính là một nơi tốt đẹp đã tốt càng muốn tốt hơn, luôn thu hút sự ngưỡng mộ từ người khác.”
Lâm Kiến im lặng một lát, y cảm thấy không đúng lắm.
Ngoài phòng truyền vào tiếng kêu rên của đệ tử Tề Quảng Cung các.
“Sao người của Phục Hy viện ma quỷ lại ở chỗ này! Giết ta đi! Giết ta đi! Ta không muốn ở đây! Á á á á!”
Lâm Kiến quay đầu lại nhìn Hạ Trường Sinh, dùng ngón cái chỉ chỉ ra ngoài.

Giải thích thử xem!
Sắc mặt Hạ Trường Sinh âm trầm.
Dám quét mặt mũi của ta, tìm được cơ hội sẽ chơi chết ngươi!
“Đúng rồi.” Lâm Kiến cắt ngang cảm xúc của hắn, nhắc nhở: “Ngươi chỉ lấy một gian phòng, vậy ta ngủ ở đâu?”
“Sàn nhà.” Hạ Trường Sinh nói nhanh.
“Ta thấy ở đây có ghế nằm, ta ngủ ở ghế nằm được chứ?”
“Được đấy.”

Vở kịch nhỏ:
Trước khi nhập môn.
Lâm Kiến: Phục Hy viện mà ngươi ở là nơi như thế nào?
Hạ Trường Sinh: Nơi tốt.
Lâm Kiến (nghi ngờ): …
Sau khi nhập môn.
Người qua đường: Phục Hy viện mà ngươi ở là nơi thế nào?
Lâm Kiến (khẳng định): Nơi tốt.
Đường Trĩ: Đây là con rồng trung thành của thiếu niên diệt rồng nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận