Chu Phụ Tuyết: "Sư huynh?"
Minh Chúc ngây ra một chốc mới phản ứng lại, mịt mờ nhìn hắn: "Thập Tam… đệ tới rồi."
Chu Phụ Tuyết nhìn vẻ ngơ ngẩn của hắn thì cẩn thận hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Minh Chúc hơi lắc đầu, nói: "Không có."
Thoạt đầu Chu Phụ Tuyết rất sợ Minh Chúc sẽ tìm hắn tính sổ chuyện tối qua nhưng lúc này nhìn vẻ mặt không tập trung của hắn lại nhịn không được lo lắng.
Minh Chúc ngồi cả buổi, không biết nghĩ tới việc gì, hắn đột ngột nhìn chằm chằm vào Chu Phụ Tuyết, thì thầm: "Cha đệ… Chu Minh Trọng với Quy Ninh chân nhân lần này đều nằm trong nhóm người Na Liêm muốn báo thù, thậm chí có khả năng phải chết, không lẽ đệ không lo lắng chút nào sao?"
Vẻ mặt Chu Phụ Tuyết căng cứng, gật đầu nói: "Lo chứ."
"Dù Chu Minh Trọng chẳng hề coi trọng ta nhưng dù sao cũng là cha ruột của mình; sư phụ đối với ta ơn trọng như núi, tình nghĩa cả đời này ta cũng chẳng trả hết được." Chu Phụ Tuyết nói khẽ, "Nhưng là, ta biết có lo lắng cũng vô ích, chuyện này ta hoàn toàn không có cách nào nhúng tay vào được."
Minh Chúc ngây người.
Chu Phụ Tuyết cười một tiếng, nói: "Tuy rằng nói ra có chút hèn nhát nhưng chuyện thù địch xa xưa của Na Liêm và Quỷ Phương năm ấy không phải chuyện mà tiểu bối như ta có thể can dự vào, đây là ân oán thế hệ trước, ta không có lập trường càng không có năng lực lo tới."
Minh Chúc lẩm bẩm: "Đệ nghĩ cũng thoáng đấy chứ."
Chu Phụ Tuyết đáp: "Là phụ thân trước đó nói với ta."
"Chu Minh Trọng?"
"Từ sau khi Na Liêm hiện thế, ông ta hẳn cũng biết kết cục của bản thân mình, dặn dò ta không chỉ một lần, nhắc ta không được nhúng tay và chuyện rách nát này, bởi vì…" Chu Phụ Tuyết mấp máy môi, do dự hồi lâu mới nói: "ông ta nói, đây là báo ứng đáng có của bọn họ."
Chẳng ai nói với Minh Chúc những lời này hết.
Hồi ở núi Nhật Chiếu, Minh Chúc đại nghịch bất đạo nghe được mấy chuyện nhảm nhí liên quan yêu tu trong sách xưa, lên lớp sáng còn dương dương đắc ý, đĩnh đạc giảng cho tất cả các đệ tử, nói cái gì mà "yêu tu chắc là vì tội danh "có lẽ có" mới bị tu sĩ loài người tiêu diệt", "sợ hãi kiêng kỵ, lòng sinh ra lý trí vượt qua bản năng sợ hãi mới vội vã làm điều xấu"...!đủ kiểu, khi đó mọi người sôi nổi kêu gào đại sư huynh là tà ma ngoại đạo, ngay cả hắn cũng cho rằng mấy lời này quá ngông cuồng bừa bãi.
Quy Ninh chân nhân chưa bao giờ dạy hắn, chỉ để hắn thuận theo lòng mình, bao nhiêu năm thuận theo lòng mình lớn lên thành cái dạng gì đâu; Minh Chiêu cũng không có dáng dấp của người làm cha, chỉ dạy hắn làm sao chế ngự sức mạnh; ngay cả Na Liêm cứu hắn một mạng cũng chẳng nói đạo lý lớn lao nào với hắn, chỉ biết nói…
"Ngươi có tư cách làm mọi điều mình muốn."
Lúc ở núi Nhật Chiếu, hắn hết lòng bảo hộ mấy đứa sư đệ của mình, đến cả Dịch Phụ Cư đối xử với hắn như vậy hắn cũng chưa bao giờ hận thật sự, mà năm mươi năm sau dường như khi cả thế gian này đều vứt bỏ hắn thì cũng chỉ có mấy đứa sư đệ này vẫn ở đó chờ hắn mà thôi.
Bất tri bất giác, tình cảm hắn dành cho bọn họ gần như vặn vẹo đến mức không kể đúng sai.
Chu Phụ Tuyết nhìn Minh Chúc có hơi choáng váng, nói khẽ: "Sư huynh, theo như huynh, cái gì là đúng, cái gì là sai?"
Con ngươi của hắn hơi dao động mịt mờ, hắn mấp máy môi, khàn giọng đáp: "Người thương huynh thì là đúng."
Chu Phụ Tuyết nhìn kỹ vẻ mặt hắn, nói: "Vậy Nhị sư huynh là đúng có phải không?"
Minh Chúc ngẩn ra, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Chu Phụ Tuyết nắm lấy tay trái Minh Chúc, tỉ mẩn vuốt ve cổ tay hắn, thấp giọng nói: "Năm ấy nếu Nhị sư huynh không để huynh rơi xuống Tế Nhật vậy thì tất cả mọi người trên Hành Diên đều sẽ bị yêu tu lôi xuống, chết không còn mạng.
Vậy theo như sư huynh, rốt cuộc cách làm của huynh ấy năm đó đến cùng là đúng hay sai đây?"
Minh Chúc không nói lại được.
Chu Phụ Tuyết nói: "Thế gian này nào đâu có thuần màu trắng và đen, đúng hay sai, nếu huynh đứng bên phía con người, vậy Na Liêm sai rồi; đứng ở phía Na Liêm, vậy con người sai thôi."
Vốn dĩ Minh Chúc không hình thành quan niệm chính xác giữa đúng và sai(1), hầu hết đều quyết định dựa theo tình cảm bản thân mình nhưng khi chuyện không thể dùng tình cảm để phán quyết, hắn sẽ rơi vào mờ mịt, thậm chí lạc mất chính mình.
"Năm đó…" Minh Chúc mở miệng dò xét, trong cuống họng hãy còn chút chua chát, "Năm đó khi ta nghe thấy Chu Minh Trọng nói muốn tính mạng của Hồng Xuyên, không biết bao nhiêu lần ta đã động sát tâm với Chu Minh Trọng nhưng ta làm không được, lúc đó ta bèn nghĩ một ngày nào đấy nếu có ai nhòm ngó tính mạng những người bên cạnh mình giống vậy thì ta có thể có sức mạnh bảo vệ bọn họ."
Hắn nhấc tay, nhìn lòng bàn tay trắng bệch của mình, mê mang thầm thì: "Ta không cần hiểu cái gì là đúng, cái gì là sai, ta chỉ mong người mình quan tâm có thể sống thật tốt, chỉ cần có thế mà sao lại khó đến vậy chứ?"
Chu Phụ Tuyết thấy Minh Chúc nói chuyện một mình, bộ dáng chui vào ngõ cụt(2), y chau mày nói: "Sư huynh, có phải huynh mệt quá rồi không?"
"Mệt rồi?" Minh Chúc thì thầm lặp lại, "Ta không có, ta không mệt, ta không mệt chút nào."
Chu Phụ Tuyết lo lắng nhìn Minh Chúc, y nhẹ giọng nói: "Huynh nghỉ ngơi trước đi, có được không? Nghe lời ta."
Minh Chúc thất thần nhìn hắn: "Nghe lời."
Chu Phụ Tuyết vội đỡ hắn nằm lên giường, nói nhỏ: "Ta ở đây, mọi thứ đều ổn hết, nghỉ ngơi trước đi."
Minh Chúc nhìn hắn, nói: "Ban nãy ta trông thấy Tuyết Ngọc rồi."
Chu Phụ Tuyết nhíu mày, nhưng chuyện này đã chẳng giấu được nữa, chỉ đành đáp: "Phải."
Minh Chúc nói: "Ta muốn gặp đệ ấy."
Chu Phụ Tuyết có chút khó xử, y nghĩ ngợi một chút rồi vẫn nói: "E là lúc này Tam sư không tới được, lúc ta đến đây có nghe nói Na Liêm mời huynh ấy qua đó không biết thương lượng việc gì, sư huynh đợi một chút nữa đi."
Minh Chúc sửng sốt một lát mới vịn vai Chu Phụ Tuyết đứng lên, cả người bình thường một cách kỳ lạ: "Ta muốn gặp đệ ấy, ngay bây giờ."
Chu Phụ Tuyết: "Sư huynh?!"
Minh Chúc chẳng để ý Chu Phụ Tuyết nữa, gạt y ra, đẩy cửa ra ngoài.
Chu Phụ Tuyết thấy hắn đi lại khó khăn như vậy vội vã lên trước đỡ lấy, thấp giọng khuyên: "Sợ là bọn họ đang bàn bạc chuyện quan trọng, sư huynh…"
Minh Chúc: "Tránh ra."
Hắn gạt tay Chu Phụ Tuyết lần nữa, loạng choạng đi tới biệt viện bên cạnh, vừa định đi vào đã thấy hai người trong sân: Na Liêm cho binh lính cả viện lui ra, y ngồi đối diện với Yến Tuyết Ngọc quần áo màu tuyết trắng trong lương đình, vẻ mặt bình thản, không biết đang nói đến chuyện gì.
Minh Chúc đờ ra ngay tại chỗ.
Mắt Yến Tuyết Ngọc không vô thần, y thong thả rủ mắt ung dung nghịch ly sứ trong tay, mang theo nụ cười nói mấy câu với Na Liêm, chẳng có chút nào là phẫn uất tuyệt vọng của người sắp chết.
Minh Chúc ngơ ngẩn cả buổi mới đột ngột đưa tay che kín miệng mình.
Chu Phụ Tuyết vẫn luôn đứng bên cạnh cẩn thận trông hắn, lúc thấy dáng vẻ hắn như vậy còn tưởng hắn khó chịu, vội nói: "Sư huynh, huynh không sao chứ?"
Hắn bịt miệng cong lưng, thân thể run nhè nhẹ, mãi đến khi nhịn không được nữa Chu Phụ Tuyết mới lờ mờ nghe được tiếng cười khẽ khàng hơi run phát từ trong miệng hắn.
Hắn thế mà… đang cười ư?
Chu Phụ Tuyết càng lúc càng thấy lo, nhưng chỉ chốc sau Minh Chúc chậm rãi đứng thẳng lên, nét mặt chẳng còn điên cuồng như khi nãy nữa, hốc mắt ửng đỏ, nhưng thứ cảm xúc suýt nữa mất khống chế phải sụp đổ được hắn thu về sạch sẽ cả.
Hắn hô to khí thế mà đi tìm người, lại chỉ nhìn một cái thì trong mắt chỉ còn hoảng loạn mà rời đi.
"Minh là ai chứ?"
Hắn vừa đi vừa nghĩ: "Rốt cuộc mình là ai kia chứ, là thần thánh à, là thiên đạo sao? Dựa vào cái gì mà cho rằng người trong thiên hạ phải xoay chuyển quanh mình nhỉ? Mình lấy tư cách nào thay người khác ra quyết định kia chứ?"
Hắn chẳng hề nhìn đường, trong cơn hoảng loạn không biết đã đi tới chỗ nào rồi, khi ngẩng đầu lên lần nữa đã ra đến phố lớn Lược Nguyệt Lâu, khắp đường đều là tốp người huyên náo.
Chúng sinh trăm vẻ.
Mỗi một người đều có cuộc đời của riêng mình, cũng sẽ có sự lựa chọn của riêng mình.
Hắn đứng giữa thế gian ồn ào nhìn người qua kẻ lại, bi thương ly hợp, mà sau đó chẳng biết hắn nghĩ cái gì bỗng che kín mắt mình lại, phát ra tiếng cười chẳng hề báo trước.
Hắn cười hắn tự mình đa tình, cười hắn dài tay quản chuyện, chuyện sai làm quá nhiều, thậm chí còn không biết bản thân mình có chỗ nào đáng cười nữa.
Nghĩ lại hắn mới phát hiện từ sau khi bò lên khỏi Tế Nhật, hình như hắn chẳng làm đúng chuyện nào cả, chẳng nói chẳng rằng đã vươn tay lo chuyện của mọi người mà chẳng hỏi người ta xem có cần sự giúp đỡ của hắn hay không.
Rốt cuộc vì sao lại thành ra thế này? Minh Chúc mịt mờ lại tuyệt vọng nghĩ, "Mình đây là… chuộc tội ư?'
Bởi vì năm đó bản thân vô năng, giương mắt nhìn Thẩm Hồng Xuyên chết ngay trước mặt mình cho nên sau khi có được sức mạnh không ai sánh bằng liền sốt ruột khoe ra? Muốn vội vã chứng minh bản thân mình chẳng còn là thứ phế vật yếu ớt năm ấy sao?
Năm đó ai ai cũng kêu hắn là phế vật nên bây giờ mới muốn chứng minh cho họ thấy không có gì là mình không làm được à?
Nếu thật sự không gì không làm được, vậy sao lại chẳng cứu nổi Khoa Ngọc? Sao lại rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan như vầy?
Hết thảy đều là báo ứng cho sự xằng bậy của bản thân mà thôi.
Chu Phụ Tuyết theo hắn suốt dọc đường, lúc này thấy hắn vừa khóc vừa cười, y cẩn thận hỏi: "Sư huynh, huynh muốn đi đâu, ta đi với huynh."
Minh Chúc hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn đứng giữa phố lớn huyên náo, không biết lại nghĩ tới cái gì, thật lâu sau mới khàn giọng nói: "Ta...!Ta không biết muốn đi đâu nữa?"
Không biết vì sao trong đầu hắn bỗng dưng nhớ đến lời kẻ nào đó nói với hắn.
"...!Ta thấy kết cục ngươi chết không tử tế, thảm thiết bò ra từ vạn xương khô, quãng đời còn lại bị vạn người phỉ nhổ, lén lút mà sống, ta còn thấy bạn bè người thương đều rời xa ngươi, chỉ có ngươi một thân gánh muôn vàn núi xương biển máu…"
Minh Chúc nhủ thầm: "Nếu mình cứ khăng khăng cố chấp như thế có phải đó sẽ là kết cục thật sự của mình không?"
Nhìn Minh Chúc bây giờ thật chói mắt: áo trắng tóc bạc còn lộ ra đôi mắt rắn màu vàng rực.
Hắn chỉ đứng ở đó một chốc, không biết từ đâu bỗng vọt qua luồng linh lực ngang ngược nhằm thẳng mặt hắn ập tới.
Linh lực xẹt qua không trung, tiếng phá không hòa cùng tiếng gió nổi lên từ mặt đất tập tới trước mặt.
Đồng tử của Chu Phụ Tuyết co lại: "Sư huynh!"
Minh Chúc hoảng hốt chẳng phát giác ra, đôi mắt thất thần lại mịt mờ, nhưng ngay trước khi linh lực tới trước mặt hắn bỗng nhấc tay áo, thuận tay vung một đạo linh lực ra đánh nát đòn công kích ấy hung tợn ấy, mà lực công kích sau đó không giảm còn chạm mạnh vào một góc khuất.
Chỉ nghe thấy tiếng tường đá vỡ tan, bức tường cách đó không xa biến thành một đống đổ nát, một người toàn thân là máu nằm giữa đống đá vỡ không biết sống hay chết.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng thét, người trên phố dồn dập kêu gào xô đẩy nhau rời đi, nhất thời hỗn loạn không gì so được.
Minh Chúc thu tay về, tay áo bay bay rủ xuống che lại đầu ngón tay hơi run của hắn.
Hắn chẳng nhìn người nơi xa ấy, đôi mắt mất tập trung nhìn đến xung quanh hỗn loạn, khoảnh khắc ấy, nỗi uất hận khôn nguôi và sự tuyệt vọng không thể nói ra trong lòng hắn bỗng chốc tan thành mây khói.
Chu Phụ Tuyết kinh hãi chưa dứt: "Sư huynh?"
Minh Chúc bỗng thầm thì: "Mình vẫn còn sống."
- --
(1) Thị phi quan - 是非观: quan niệm đúng sai
(2) Gốc là Toản tiến ngưu giác tiêm - 钻进牛角尖: Chui vào sừng trâu, ý chỉ những người tự chui vào ngõ cụt, không còn suy nghĩ được, không linh hoạt trong những trường hợp rắc rối.