Mọi người thấy hắn định xách đao đi chém Dịch Phụ Cư thật thì vội vã luống cuống tay chân cản lại, duy có Minh Chúc chỉ e thiên hạ không loạn, vui vẻ chạy vào trong còn cổ vũ hắn: "Chém thì không cần, ngươi đánh hắn một trận là được, thật ra hắn yếu nhớt, ôi, Vị Ương ca, được không đó?"
Dạ Vị Ương cười lạnh: "Kẻ ngay cả ta đánh còn không lại thì lấy đâu ra tư cách đi trêu ghẹo Phù Hoa? Ngươi cũng vậy, một kẻ phế vật, ở gần vậy còn không biết nhìn một chút à"
Minh Chúc lúng túng: "Ta sợ."
"Thứ vô dụng."
Hai người vừa nói vừa đi về phía khách điếm, đi mấy bước như thế thì đã bắt đầu thương lượng tới đoạn nên vứt xác chỗ nào rồi.
Mọi người nghe vậy ai nấy đều kinh hồn bạt vía, đang định bước lên can ngăn thì nhìn thấy Quy Ninh chân nhân cả người vận áo trắng, mặt như băng sướng bước xuống từ bậc thang, người chỉ lạnh lùng quét mắt, cả tập thể đứng bên dưới tức khắc ngậm tăm.
Ngay cả Minh Chúc đang nhảy nhót đến vui vẻ cũng không dám động.
Quy Ninh chân nhân bước xuống từng bước, con mắt dài hẹp nhìn Minh Chúc một cái.
Minh Chúc sợ tới mức nhét hết mớ đồ vụn vặt linh tinh vào lòng Thẩm Hồng Xuyên, im re như ve ngày đông.
"Sư, sư phụ, người phải ra ngoài ạ?"
Quy Ninh chân nhân "ừm" một tiếng, trao đổi ánh mắt với Dạ Vị Ương rồi mới nói: "Ngươi cũng theo ta ra ngoài."
Minh Chúc sờ cái mặt nạ đầu lâu đeo một bên mặt, nghĩ coi có nên gỡ xuống không nhưng lại sợ sư phụ nổi giận, mà hắn lại rất thích chiếc này nữa, đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan thì bị Quy Ninh chân nhân nói tới, hắn "a" một tiếng rồi đáp: "Vâng."
Hắn ngoan hiền theo sau Quy Ninh chân nhân còn quay sang Thẩm Hồng Xuyên nói bằng khẩu hình miệng: Bỏ đồ của huynh vào phòng cho huynh, không được làm mất cái nào hết.
Thẩm Hồng Xuyên hết cách đành gật đầu.
Quy Ninh chân nhân dẫn hắn đi ra ngoài, sắp ra đến cửa bỗng nói: "Phụ Tuyết, con cũng đi chung đi."
Chu Phụ Tuyết có hơi bất ngờ nhưng vẫn vâng lời đi theo, Minh Chúc ở kế bên ra sức nháy mắt ra hiệu với hắn.
Đường phố người qua lại tấp nập không ngớt.
Minh Chúc mang mặt nạ theo, Quy Ninh chân nhân cũng nhắm một mắt mở một mắt không nói gì, cứ thế gan hắn cũng to hơn, bản thân mình không thể rời khỏi Quy Ninh chân nhân bèn sai Chu Phụ Tuyết đi mua đồ cho, chỉ mới đi qua hai con đường hắn đã ôm một đống đồ ăn vào ngực.
Đi xuyên qua con hẻm nhỏ không người quạnh quẽ, đến cuối đường, phía trước ngôi nhà như chỗ ở của người thường dựng một lá cờ lớn, một chữ "rượu" như phượng múa rồng bay hiện bên trên.
Miệng Minh Chúc nhét một quả sơn tra ngào đường, hắn tò mò ló đầu ra từ phía sau Quy Ninh chân nhân, nói: "Sư phụ ơi, chúng ta tới đây làm gì vậy?"
Quy Ninh chân nhân lạnh nhạt đáp: "Gặp bạn cũ."
Có thể được Quy Ninh chân nhân xưng là bạn cũ, thiết nghĩ tu vi cũng không thấp.
Chắc là ở nơi hẻo lánh, trong quán rượu cũng chẳng có mấy người, chỉ có gã sai vặt vô cùng nhàm chán ngồi gật gà ngủ gục ngay bậu cửa, nghe tiếng bước chân lập tức phấn chấn nghênh đón bọn họ đi vào.
Suốt đường đi Minh Chúc chẳng ngừng được miệng, ngồi xuống rồi là hỏi gã sai vặt ngay: "Mấy món nổi(1) của các người là gì?"
Gã sai vặt một hơi đọc ra một dây tên các món ăn, Minh Chúc nhớ cũng không nhớ được đã nói: "Đem lên hết."
Quy Ninh chân nhân liếc hắn một cái, Minh Chúc sợ ngay lập tức, lúng túng nói: "Vậy tùy ý lên hai món đi."
Nói rồi uất ức ăn tiếp sơn tra ngào đường của mình.
Quy Ninh chân nhân chẳng để ý hắn nữa, lấy vò rượu tự mình uống của mình tựa như đang đợi ai.
Minh Chúc ăn hết một túi sơn tra rồi, đang định bóc túi thứ hai thì bên ngoài quán rượu vang tới tiếng bước chân nhẹ nhàng từ tốn, kế đấy có ai đó vén rèm trên cửa lên bước vào.
Bởi vì ngược sáng, mãi đến khi người đó bước tới trước mặt mình, Minh Chúc mới nhìn rõ đấy là ai.
Nhìn rõ khuôn mặt người đi tới, con ngươi Minh Chúc co lại, hắn theo bản năng đè thanh kiếm trên bàn định đứng lên, trên khuôn mặt toàn là vẻ cảnh giác.
Quy Ninh cảm giác được hắn bất an bèn đưa tay vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của hắn.
Minh Chúc giống như động vật nhỏ được vỗ về, hắn ngây ra một chốc mới miễn cưỡng thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, chậm rãi ngồi xuống, chỉ có ánh mắt là nhìn chằm chằm kẻ đối diện như cũ.
Minh Chiêu đầu tóc tán loạn, một bộ lôi thôi lếch thếch ngồi đối diện Quy Ninh chân nhân hoàn toàn không phát giác ra ánh mắt thù hằn của Minh Chúc, ông ta thân thiết kêu gã sai vặt đem vò rượu lên mới hững hờ chào hỏi: "Quy Ninh chân nhân, lâu rồi không gặp, sao ngươi vẫn là cái vẻ này, chẳng thay đổi chút nào."
Minh Chúc rút bàn tay đè trên kiếm của Quy Ninh chân nhân lại, không tình nguyện nghiêng đầu uống rượu, dường như không muốn gặp Minh Chiêu.
Quy Ninh chân nhân với ông ta hàn huyên dăm câu, nói: "Minh Trọng đâu? Đáng ra hắn phải kẻ tới đầu tiên trong số chúng ta mới đúng."
Minh Chiêu nói: "Kệ hắn đi, chúng ta thương nghị chuyện của chúng ta, cho dù hắn tới cũng không giúp gì được, chậc, tên nhóc này, nhìn kĩ sao thấy giống Minh Trọng vậy? Ê, tên nhóc, ngươi tên gì đấy?"
Lúc Chu Phụ Tuyết nghe được tên Minh Trọng, sắc mặt không tốt lắm, lại nghe Minh Chiêu trêu mình như trêu thú cưng màng càng nhíu chặt.
Nhưng suy nghĩ hắn xoay chuyển, Minh Chiêu tính tính không kiềm chế được, bất kể tính cách tốt xấu ra sao cũng là bậc trưởng bối bèn nuốt giận định mở miệng, Minh Chúc(2) ngồi cạnh hắn lại vỗ bàn.
"Đệ ấy là ai liên quan khỉ khô gì tới ông?" Minh Chúc không chút khách khí trừng mắt nhìn ông ta, nghĩ một chút lại cảm thấy chưa đã bèn nhón quả sơn tra trong bao giấy dầu chọi tới.
Minh Chiêu cong mắt nhanh tay chụp được quả sơn tra, ông ta cũng không tức giận mà trái lại còn nhét nó vào miệng: "Ồ, cái này không tệ nha, con mua ở đâu vậy? Cho cha thêm mấy quả coi."
Minh Chúc không tin được nhìn ông ta, nom như bị bộ da mặt dày của ông ta làm kinh sợ, hắn kéo ống tay áo của Quy Ninh chân nhân, phiền giọng nói: "Sư phụ nói bạn cũ là ông ta à? Lần này chúng ta phải ngồi chung bàn ăn với ông ta hả?"
Quy Ninh chân nhân tích chữ như vàng: "Ừm."
Minh Chúc: "Vậy con cáo từ trước được không?"
Quy Ninh chân nhân không nói gì, không biết Minh Chiêu đã đẩy Chu Phụ Tuyết ra từ khi nào, mặt dày mày dạn ngồi kế Minh Chúc còn gác tay lên cổ hắn, ỷ mình tay dài đi bèn nhón lấy sơn tra trong ngực Minh Chúc, ậm ờ nói không rõ: "Nhiều năm chưa gặp một lần, cứ như vậy làm cha sốt ruột quá, Chúc Nhi, cha đau lòng quá đi mà."
Minh Chiêu là quỷ tu, lúc nửa người ông ta dán lên có thể cảm nhận rõ ràng khí tức âm lãnh dày đặc phát ra cuồn cuộn không ngừng, lông mao khắp người Minh Chúc suýt dựng cả lên, âm thanh như sét đánh: "Ông làm gì đó? Cách xa ta ra!"
Minh Chiêu "à" lên một tiếng, nhanh nhẹn chộp túi sơn tra rồi thong thả đi về chỗ mình.
Minh Chúc ỉu xìu kéo ray áo Quy Ninh chân nhân: "Sư phụ, con muốn về ngủ."
Quy Ninh chân nhân không nói gì, vươn tay đè nhẹ lên trán hắn.
Cùng lúc đó, Dạ Vị Ương đã thay đổi quần áo, hắn vén rèm bước vào từ bên ngoài rồi tùy ý quét mắt nhìn, hơi ôm quyền, nói: "Gặp mặt tiền bối(3)."
Mấy năm trước trong bí cảnh, Minh Chiêu bị tên nhóc chút éc này cướp mất đèn Trấn Linh, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, lần này gặp gỡ cũng không làm mất mặt hắn nên chỉ hờ hững nói: "Ngồi đi."
Minh Chúc nhếch môi đứng dậy thi lễ với Quy Ninh chân nhân rồi dẫn Chu Phụ Tuyết đi.
Minh Chiêu điểm nhẹ lên bàn làm vang lên một chuỗi âm thanh chầm chậm, kế đó chưởng quầy ngồi bên cạnh vẫn luôn ngủ gật bỗng mở mắt, gã ta thuận tay vung ra, ngay tại chỗ bỗng hiện ra kết giới có ánh sáng màu xanh khóa chết cửa lại.
Minh Chúc cả giận, quay đầu lại: "Ông có ý gì?!"
Minh Chiêu không nói gì, Quy Ninh chân nhân lại đáp: "Cầm đồ của ngươi qua bên kia ăn đi, đừng nói chuyện."
Cơn tức giận của Minh Chúc biến mất nhưng vẫn nhìn Minh Chiêu một cách hung dữ, hắn dẫn theo Chu Phụ Tuyết chọn chỗ xa nhất, cắn cả túi kẹo hình viên đá nghe ken két.
Sau khi ba người ngồi với nhau thì câu được câu chăng chuyện trò.
Minh Chúc giận một hồi cũng hết, hắn nằm bò ra bàn, che nửa mặt bằng chiếc mặt nạ, nói nhỏ với Chu Phụ Tuyết: "Phụ Tuyết, đệ có nghe rõ được bọn họ nói gì không?"
Chu Phụ Tuyết lắc đầu.
Minh Chúc thất vọng ngay, đưa ra ý kiến thối hoắc: "Tu vi đệ cao hơn huynh, có thể với thần thức qua đó nghe một tí không?"
Minh Chúc nằm bò ra bàn, mắt ngập ánh nước như mảnh lưu ly chìm trong hồ, lời từ chối Chu Phụ Tuyết định nói ra nghẽn ngay lại trong miệng, hắn có chút mất tự nhiên nghiêng đầu, lặng yên không tiếng động đưa tia thần thức vươn sang: "Để đệ thử xem."
Minh Chúc phấn chấn tức thì, nhưng tia thần thức đó còn chưa chạm tới ngoài nhóm người kia năm bước chân bỗng bị thứ gì ngăn lại, Chu Phụ Tuyết đột nhiên thu thần thức về, đau đầu đè trán.
Minh Chúc bị dọa cho: "Thập Tam?"
Có người ngược sáng đi tới, tiếng bước chân phân tán vô cùng.
Chu Phụ Tuyết nhịn đau ngẩng đầu thì thấy một người nam nhìn giống mình vô cùng đang vò đầu tóc, ngập tràn trên khuôn mặt đẹp đấy là sự uể oải, ngay cả nói chuyện cũng chỉ hé môi thành khe nhỏ, mỗi một chữ nhả ra đều lười nhác không có sức lực.
"Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng nhúng tay vào."
Chu Phụ Tuyết cả kinh, cả buổi nói khàn giọng nói: "Vâng."
Người đó lờ đờ nói hết câu thì đi sang bàn bên chỗ Quy Ninh chân nhân ngồi xuống, khủy tay chống nửa bên mặt, ông ta buông mắt, bộ dạng uể oải tựa như giây kế nữa là sẽ ngủ mất.
Quy Ninh nói: "Minh Trọng, ngươi đi đâu vậy?"
Chu Minh Trọng ngáp một cái, thờ ơ đáp: "Lạc đường mất."
Minh Chiêu ở kế bên vừa uống rượu vừa nhìn Chu Minh Trọng mà cười, chẳng có ý tốt lành gì hết.
Chu Minh Trọng nói: "Mắc gì ngươi cười ra bộ dáng hèn hạ như vậy? Có gì thì nói."
Minh Chiêu lê tới cạnh Chu Minh Trọng, đưa tay bá cổ hắn, suýt nữa kéo Chu Minh Trọng khỏi chỗ ngồi.
"Rốt cuộc là làm sao?"
Minh Chiêu cười tủm tỉm: "Ta nghe Quy Ninh nói đứa con trai tốt kia của ngươi nhòm ngó con trai cưng của ta, chuyện này ngươi hay chưa?"
Chu Minh Trọng nhíu mày, sắc mặt vẫn phờ phạc như cũ: "Chuyện hồi nào? Đã lên giường chưa?"
"Còn chưa lên."
Chu Minh Trọng nói: "Còn chưa lên giường ngươi đã kiếm ta nói nhòm ngó, nhòm ngó cái lỗ nào, cút qua kia đi, bao giờ bọn nó lên giường rồi hãy nói với ta."
Nói xong tay hơi dùng sức đè Minh Chiêu quay về chỗ cũ.
Quy Ninh chân nhân với Dạ Vị Ương nghe mà đầu toàn vệt đen, không thể hiểu nổi hai người làm cha này sau khi biết con trai mình có khi đoạn tụ vì sao còn duy trì vẻ mặt bình tĩnh được tới vậy.
Quy Ninh chân nhân nhịn hết nổi: "Hai người đủ rồi đó, chẳng qua là thiếu niên nhất thời xúc động, các ngươi còn cho là thật à? Còn nói năng bậy bạ thì cút ra ngoài cho ta."
- --
(1) Gốc là Chiêu bài thái - 招牌菜: Món ăn làm nên thương hiệu của tiệm
(2) Gốc là Danh tự - 名字: Mình đoán tác giả nhầm chỗ này do cách gõ Danh Tự với Minh Chúc đều có âm đầu là m và z.