"Thiên Môn" là một tiểu thuyết nam chủ thuộc thể loại cổ điển, gần đây được chuyển thể thành anime.
Vì quảng cáo được phát trên nền tảng mạng xã hội quá nhiều, nên dù bình thường không đọc thể loại này, Tô Ninh Anh cũng bị hấp dẫn mà xem thử một chút.
Nam chính của truyện này tên là Lục Trác Ngọc.
Đúng như câu nói: “Có phỉ quân tử, như thiết như xoa, như trác như ma." Cuộc đời của Lục Trác Ngọc chính là minh chứng hoàn hảo cho câu nói này.
Hắn là quân tử số một nổi tiếng trong giới tu chân.
Từ phẩm cách, ngoại hình, tài năng đến thực lực, tất cả đều là hạng nhất.
Là đại sư huynh của môn phái kiếm tu núi Côn Luân đứng đầu giới tu chân, và cũng là người thừa kế tương lai của núi Côn Luân, ngoài kiếm đạo lợi hại, Lục Trác Ngọc còn được xưng là thần y.
Bất kể ngươi là tà tu tội ác chồng chất, ăn mày không xu dính túi, nhà giàu gia tài bạc triệu hay con cháu hoàng tộc cao quý, ở trong mắt hắn, tất cả đều là những người cần được cứu chữa.
Nhưng một nhân vật thánh thiện giống Bồ Tát như Lục Trác Ngọc, khi khoảnh khắc tận thế của tu chân đến gần, lại nếm trải đủ sự tàn ác của lòng người.
Huynh đệ thân thiết nhất phản bội, cắt đứt gân mạch hai tay của hắn và cướp đi mệnh kiếm của hắn, chỉ vì ghen tị với thiên phú xuất chúng của hắn.
Gia đình vốn là bến cảng an lành lại không có chút ấm áp, ngược lại trở thành cơn ác mộng của hắn.
Một nhà đại bá từng thân thiện và hòa nhã đã bán Lục Trác Ngọc - người bị vứt bỏ trên đường phố với đôi tay tàn phế, không còn mệnh kiếm, chỉ còn gương mặt đẹp cho người khác làm món đồ chơi, chỉ để cầu xin một cơ duyên cho nhi tử của họ.
Sau đó Lục Trác Ngọc may mắn được tiểu sư muội thân ái cứu trở về, nhưng không ngờ tiểu sư muội chỉ muốn lấy nội đan của hắn, đến khi hắn không còn nội đan, hơi thở thoi thóp, nàng ném hắn xuống quỷ vực làm vật hiến tế, chỉ để lũ yêu ma quỷ quái dưới vực yên tĩnh một khoảng thời gian, giúp nàng có đủ thời gian tiêu hóa nội đan của Lục Trác Ngọc.
Mỗi lần hy vọng, đều chỉ mang lại tàn nhẫn tuyệt vọng.
Cuối cùng, dưới quỷ vực, Lục Trác Ngọc bị cắn xé đến mức không còn hình người, đã hoàn toàn hắc hóa.
Nếu có kiếp sau, hắn nhất định sẽ trả lại gấp mười lần cho những người đó.
Trời cao rủ lòng thương, khi hắn mở mắt ra lần nữa, đã quay về giai đoạn đầu mạt thế ở giới tu chân.
Vào thời kỳ này, Lục Trác Ngọc vẫn chưa trải qua sự tàn ác của lòng người, nhưng vì kiếp trước đã trải qua, hắn không chút do dự, trực tiếp biến hóa từ Bồ Tát sống thành đại ma đầu, chỉ để đòi lại từng món nợ kiếp trước.
Mà Tô Ninh Anh, người xuất hiện ở vòng xoay cuối cùng khiến nhân tính của nam chính hoàn toàn biến mất, đương nhiên phải chịu đựng gấp đôi sự đau khổ của tất cả mọi người.
Vì vậy, Lục Trác Ngọc đã không làm theo kịch bản của kiếp trước, vào thời kỳ đầu mạt thế, lấy ra tất cả linh thạch bảo mệnh của mình cho Tô Ninh Anh đã tự ý rời nhà trốn đi và bị mắc kẹt trên núi tuyết, để giúp nàng sử dụng chút linh lực còn sót lại trong linh thạch quay về Côn Luân làm đại tiểu thư.
Thay vào đó, hắn giữ nàng lại bên mình, để nàng cảm nhận thế nào mới thực sự là địa ngục trần gian.
“Cảm thấy lạnh sao, Anh Anh?”
Giọng nói của Lục Trác Ngọc là âm thanh nam thần trầm ấm phổ biến nhất trên mạng, là loại thuộc đẳng cấp tuyệt đỉnh, với phong cách chủ yếu hệ chữa lành.
Nếu ở hiện đại, chỉ với giọng nói này, hắn đã có thể lừa sạch tài sản của nàng qua mạng.
Mà ở thời điểm hiện tại, nàng sợ hắn còn hơn cả heo ăn Tết.
Bởi vì xui xẻo, Tô Ninh Anh đã xuyên không thành tiểu sư muội pháo hôi cùng tên cùng họ với mình.
Chán ngấy với cuộc sống đại tiểu thư, nàng rời nhà một mình trốn đi và vô tình đụng phải ngày tận thế tu chân.
Kiếp trước, may mắn nhờ có đại sư huynh thánh mẫu Lục Trác Ngọc, nàng đã được giúp đỡ trở về Côn Luân, sống sót qua ngày tận thế, rồi cuối cùng lấy oán trả ơn bằng cách móc nội đan của Lục Trác Ngọc.
Kiếp này, đại sư huynh biến thành đại ma đầu, không chỉ sẽ không đưa nàng về Côn Luân mà còn đẩy nàng xuống địa ngục.
Nàng chịu đựng đau khổ trong đau khổ, tới mức tro cốt cũng đắng ngắt.
Tô Ninh Anh thầm kêu trời: Đây là cái vòng xoáy gì thế này!
Ngón tay lạnh lẽo của nam nhân chạm vào cổ Tô Ninh Anh, hắn chậm rãi ung dung tháo chiếc khăn quàng cổ của mình và quàng nó lên cho nàng.
Khăn quàng có chút chặt, cảm giác như hít thở không thông.
Tình yêu của nam chính thật sự quá nặng nề.
Cổ Tô Ninh Anh cứng đờ, cố gắng kéo khăn quàng xuống một chút, nhưng vì cơ thể quá yếu nên nàng vừa kéo vài cái đã không còn sức lực.
Tựa như thân thể đã bị rút cạn.