Trời mùa đông tối rất nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt, bầu trời đã tối sầm lại.
Nhiệt độ ban đêm thấp hơn rất nhiều so với ban ngày, Tô Ninh Anh và Lục Trác Ngọc ngồi trên xe ngựa cùng hai tỳ nữ tiến vào Bành Thành và đi đến phủ thành chủ.
Tô Ninh Anh vừa xuống xe ngựa đã cảm thấy xương cốt cả người bắt đầu đau nhức, khiến nàng không khỏi không nhớ đến lão mẹ của mình, một 'nhà dự báo thời tiết', bởi vì bị bệnh phong thấp nên mỗi lần dự đoán thời tiết còn chính xác hơn cả dự báo thời tiết.
Nàng vốn cho rằng phải đến năm năm mươi tuổi mình mới 'tiếp quản' vị trí của lão mẹ, không ngờ bây giờ mới mười bảy tuổi mà đã có dấu hiệu vượt qua rồi.
Lục Trác Ngọc là người xuống xe trước, đứng bên cạnh xe ngựa, nhìn Tô Ninh Anh lại quấn chính mình thành một quả bóng.
Không biết từ khi nào bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết nhẹ nhàng bị gió cuốn bay, dính vào da mang đến cảm giác hơi lạnh lẽo.
Phía trước, có tỳ nữ cầm đèn lồng đến đón.
Lục Trác Ngọc đưa tay phủi những bông tuyết trên vai, vừa định bước theo tỳ nữ đi về phía trước, thì chợt cảm thấy cổ mình ấm lên, có một đôi tay vòng qua cổ hắn, và sau đó là trọng lượng quen thuộc đè lên người.
Lục Trác Ngọc: ...
Nam nhân đứng yên không nhúc nhích.
Tô Ninh Anh: ???
Tô Ninh Anh bắt đầu cảm thấy hơi lúng túng.
Chẳng phải ngươi vừa vỗ vai ra hiệu bảo ta trèo lên sao?
Nàng nhích lên một chút, tuy đế giày không bẩn nhưng cũng không tránh khỏi để lại vài dấu chân kỳ lạ trên chiếc áo choàng sạch sẽ của Lục Trác Ngọc.
Nam nhân dừng lại một lúc, có lẽ đã hiểu được ngôn ngữ cơ thể của nàng, rồi trong ánh mắt của các nữ tỳ, không nói lời nào mà nâng nàng lên.
Tô Ninh Anh thoải mái rúc vào lưng Lục Trác Ngọc với một tư thế quen thuộc và dễ chịu.
Lục Trác Ngọc nghe thấy tiếng hít thở đều đều và ấm áp truyền đến từ chỗ cổ, mang theo một cái thở phào vui sướng nhẹ nhõm.
Lục Trác Ngọc: …
Đây là một ngôi viện lớn năm gian, cửa chính cao lớn, hành lang nhỏ hẹp dài.
Sau khi xuống xe ngựa là một con đường dài thẳng tắp.
Xung quanh là tường cao mái ngói đen, được điểm thêm những chiếc đèn dầu mờ ảo, thấp thoáng có thể nhìn thấy linh thạch được khảm trên tường để đảm bảo cung cấp linh khí cho phủ thành chủ.
Thật xa xỉ.
Tô Ninh Anh nằm trên lưng Lục Trác Ngọc, khẽ đung đưa chân.
Phía trước, hai nữ tỳ dẫn đường mỗi người cầm một chiếc đèn lưu ly, chiếc đèn trong suốt lấp lánh, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, dưới đèn còn treo những tua rua pha lê, khi lắc lư phát ra âm thanh trong trẻo.
Hành lang rất dài, âm thanh vỡ vụn ấy vang xa, bay đi rồi lại dội về.
Ngôi viện yên tĩnh đến mức có chút kỳ lạ, Tô Ninh Anh nhìn trước nhìn sau đều thấy đen kịt.
May mà viện nhỏ được sắp xếp không quá xa, sau khi Lục Trác Ngọc đi một đoạn đường đã đến nơi.
Đây là một viện nhỏ khá thanh tịnh, ngoài phòng chính còn có ba gian phòng bên.
Lục Trác Ngọc nhường gian chính lớn nhất cho Tô Ninh Anh, còn mình thì ở gian phòng bên trái.
Bên trong gian phòng chính, chậu than đã được đốt từ sớm, đèn đã thắp sáng, cửa ra vào còn được phủ một lớp thảm dày để chắn gió, có nữ tỳ chờ sẵn bên trong.
"Cô nương, ta tên là Thính Tuyết, được phái đến để hầu hạ ngài."
Thính Tuyết có ngũ quan đoan chính, động tác nhanh nhẹn, khéo léo bưng khay, lau mặt, trải giường, gấp chăn.
Thân thể của Tô Ninh Anh vốn đã yếu đuối, nay có Thính Tuyết giúp đỡ, nàng cảm thấy mình càng thêm vô dụng.
Thính Tuyết cũng hiểu rõ tình hình bên ngoài bây giờ ra sao, nghe nói sau khi linh khí biến mất, yêu ma hoành hành, dân chúng sống trong cảnh khổ sở.
Cũng may nàng là tỳ nữ trong phủ thành chủ Bành thành, không phải lo ăn uống.
Nghe nói hai vị này là bạn của tân thành chủ, vừa mới được đón từ bên ngoài vào.
Có tin đồn rằng vị công tử kia chính là đại đệ tử của núi Côn Luân, đệ nhất quân tử Lục Trác Ngọc của giới tu chân.
Còn cô nương này là tiểu sư muội của hắn, đệ nhị mỹ nhân trong truyền thuyết của giới tu chân.
Thính Tuyết chưa từng thấy đệ nhất mỹ nhân, nàng nghĩ, đệ nhị mỹ nhân đã xinh đẹp đến như vậy, thì đệ nhất mỹ nhân sẽ đẹp đến mức nào đây.
Còn vị đệ nhất quân tử kia, dung mạo tựa như thần tiên, đứng cạnh Tô cô nương, thật sự là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi.
Đây không phải là Thính Tuyết đoán mò, mà vừa rồi trên suốt đường đi công tử kia đã bảo vệ Tô cô nương cực kỳ cẩn thận, thậm chí chân của nàng còn không chạm đất, được cõng cả đường vào phòng đặt lên giường nệm mềm mại.
Làm gì có đại sư huynh nhà ai lại chăm sóc chu đáo đến thế?
Bên ngoài đã sớm có lời đồn đãi rằng đại sư huynh Lục Trác Ngọc của núi Côn Luân và nữ nhi Tô Ninh Anh của chưởng môn núi Côn Luân đã định sẵn hôn ước.
Trước đây là tin đồn, nhưng nhìn cách hai người ở chung với nhau thế này, dường như tin đồn đó đã trở thành sự thật.
Trong phòng có đặt sẵn điểm tâm, dù hơi nguội nhưng vẫn còn ăn được.
Tô Ninh Anh dựa trên giường mềm, vừa uống nước vừa ăn bánh.
Có lẽ thời gian đã khoảng tám giờ tối, nàng vẫn chưa ăn cơm chiều.