Khi ra khỏi cửa, Tô Ninh Anh còn cố ý liếc nhìn sang gian phòng bên trái nơi Lục Trác Ngọc ở.
Thính Tuyết nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Tô Ninh Anh, liền vội nói: “Sáng nay Lục công tử đã vào thư phòng trong chính điện lấy hai quyển sách về phòng, rồi không ra ngoài nữa.”
“Huynh ấy không hỏi thăm ta?”
Thính Tuyết ra vẻ “ta hiểu”, cười mờ ám như một trưởng nhóm fan của cặp đôi Tô Ninh Anh và Lục Trác Ngọc: “Có hỏi, ta nói cô nương vẫn chưa dậy.
Vẻ mặt công tử hiện lên vẻ đau lòng, nói rằng mấy hôm nay cô nương ở ngoài vất vả quá, nên để cô nương nghỉ ngơi thật tốt.”
Hẳn là vẻ mặt tiếc nuối, mong nàng yên giấc nghìn thu thì đúng hơn.
Tô Ninh Anh chỉnh lại áo choàng, ôm chặt lò sưởi nhỏ trong tay, nhanh chóng bước qua gian phòng bên trái.
Vườn mai cách nơi này không xa, Tô Ninh Anh và Thính Tuyết vừa đi vừa ngắm cảnh, hít thở không khí trong lành, khoảng hơn mười phút sau thì đến nơi.
Tuy quãng đường không dài nhưng sau khi đến vườn mai, Tô Ninh Anh cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi khác thường.
Vừa hay cách đó không xa có một cái đình, xung quanh được che bằng những tấm nỉ dày trông rất ấm áp.
Tô Ninh Anh xuyên qua rừng mai, đi đường tắt để vào đình.
Bên trong đình có một nha hoàn đang đứng, khi nhìn thấy Tô Ninh Anh thì hơi sững sờ.
Thính Tuyết tiến lên chào: “Tầm Họa tỷ tỷ.”
Nhìn trang phục của nha hoàn này không giống nha hoàn bình thường, so với bộ đồ giản dị của Thính Tuyết, rõ ràng đẳng cấp khác biệt rất nhiều.
Tầm Họa đánh giá Tô Ninh Anh từ trên xuống dưới, sau đó hành lễ: “Chào Tô cô nương.”
Còn chưa giới thiệu mà đã đoán ra thân phận của Tô Ninh Anh, có vẻ như nha hoàn này không phải thoạt nhìn thông minh mà là thực sự thông minh.
“Tiểu thư nhà chúng ta đang thu thập nước tuyết cho công tử.”
Tô Ninh Anh nhìn theo ánh mắt của Tầm Họa về phía trước, có một nữ tử mặc áo choàng màu vàng nhạt đứng dưới gốc cây mai cách đó không xa.
Nàng búi tóc kiểu nữ nhân đã có gia đình, nhìn có chút ốm yếu.
Nhưng rất rõ ràng, bệnh của nữ tử đó khác với bệnh của Tô Ninh Anh.
Bệnh của Tô Ninh Anh là loại bệnh đã theo nàng từ trong bụng mẹ, còn thiếu nữ kia trông giống như vừa đột ngột ngã bệnh.
Trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ dịu dàng, đang kiễng chân dùng một chiếc que tre nhỏ gạt tuyết trên cành mai rơi vào trong bình.
Sự tao nhã của người xưa chính là ở đây, họ thích dùng tuyết trên hoa mai để pha trà, thậm chí còn cất trữ loại nước tuyết này để mọi người thưởng thức trà được pha từ tuyết đã lưu trữ qua nhiều năm.
Uống vào thật sự không có vấn đề sao?
“Tô cô nương, mời ngồi.” Không biết Tầm Họa từ đâu lấy ra một chiếc đệm dày êm ái rồi đặt lên ghế đá cho Tô Ninh Anh.
Tô Ninh Anh vốn đã mệt mỏi, liền không khách sáo mà vén váy ngồi xuống.
Trên bàn đá có đặt một chiếc lò sưởi, nước trà đang sôi, Tầm Họa rót cho nàng một chén trà.
Chỉ có trà, không khỏi có vẻ hơi đơn điệu.
Trong đình không chỉ được che bởi những tấm nỉ dày, dưới chân Tô Ninh Anh còn có một chậu than.
Có lẽ là sợ lò than bị đổ, bên trên được che lại bằng một tấm lưới sắt.
Thật là quá hợp lý!
Tô Ninh Anh cầm một trái quýt đường từ trên đĩa, đặt nó lên lưới sắt để nướng.
Phiên bản đơn giản của “vây lò nướng quýt”.
Tầm Họa: ???
Nhận thấy ánh mắt của Tầm Họa, Tô Ninh Anh tỏ vẻ hiểu, lại lấy thêm một quả quýt nhỏ khác đặt lên lưới.
Rồi nàng quay sang nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Thính Tuyết, liền lấy thêm một quả nữa đặt lên.
Tốt, mỗi người một quả, không cần tranh giành.
Tầm Họa: ...!Không phải ý đó.
Thính Tuyết: Ý của nàng đúng là như thế.
Khi Lương Thiến Du cầm bình tuyết trở lại, vừa hay nghe được tiếng cười vui vang lên từ trong đình.
Nàng vén tấm rèm nỉ dày lên, nhìn thấy đại nha hoàn Tầm Họa của mình đang ngồi xổm trước chậu than cùng với hai người lạ mặt...!Bóc quả quýt nhỏ ăn.
Lương Thiến Du: ...
"Tiểu thư." Tầm Họa thấy Lương Thiến Du trở về, vội đứng dậy đưa quả quýt vừa bóc xong cho nàng: "Ngài nếm thử đi, quýt này sau khi nướng ấm áp, không hại dạ dày mà còn nhuận họng nữa."
"Vị này là...!Tô tiểu thư đúng không?" Lương Thiến Du không nhận quả quýt, cúi đầu nhìn về phía Tô Ninh Anh đang ngồi xổm bên chậu than, mỉm cười nói: "Từ lâu đã nghe danh Tô tiểu thư, hôm nay gặp mặt quả nhiên khác biệt."
Lương Thiến Du trông có vẻ không lớn hơn Tô Ninh Anh là bao, mặt mộc không trang điểm, dung mạo chỉ có thể xem là thanh tú, nhưng khí chất dịu dàng nho nhã của nàng thì lại vô cùng nổi bật, là một mỹ nhân thanh nhã.
"Cảm ơn, cảm ơn."
Đúng là ngại chết đi được.
May mà Lương Thiến Du có tính tình tốt, là thật sự tốt, không giống như Lục Trác Ngọc, một kẻ biến dị với tâm địa đen tối như bánh trôi nhân mè đen.
Lương Thiến Du nhìn vào gương mặt không biết từ lúc nào đã dính một chút tro bụi của Tô Ninh Anh, che miệng cười khẽ rồi nói: "Tô tiểu thư thật đáng yêu." Nói xong, nàng khoanh tay chỉ vào những loại hoa quả, mứt và bánh nhỏ bày lộn xộn trên chậu than: "Đây là cái gì?"
Tô Ninh Anh nghiêng đầu: "Vây lò nấu trà?"
Cười cái gì cơ?