Đại Sư Huynh Sao Lại Thế Này


Tầm Họa mở hộp son ra, nhìn thấy bên trong là màu đỏ cam rực rỡ, sắc mặt nàng còn khó coi hơn cả Lương Thiến Du.
Màu sắc tươi sáng như vậy, Lương Thiến Du chưa bao giờ dùng.
Chiếc hộp son môi này, nếu ở hiện đại, có thể hiểu đơn giản là: Người vợ phát hiện ra son môi của nữ nhân khác trong xe của chồng mình.
Mặc dù rất khó xử và tức giận, nhưng Lương Thiến Du vẫn mỉm cười chào tạm biệt Tô Ninh Anh.
Đúng là tính tình tốt thật.
Tô Ninh Anh dẫn theo Thính Tuyết xuống xe ngựa, vừa đi được hai bước đã cảm thấy cơn đau buốt thấu xương.
Có vẻ như mắt cá chân đã bị trẹo không nhẹ.
Nàng thật đúng là mảnh mai.
Thính Tuyết vẫn còn đang chìm đắm trong câu chuyện bát quái vừa rồi, một mình đi thẳng về phía trước, hoàn toàn không nhận ra Tô Ninh Anh đã dừng lại phía sau.
Này, không phải chứ, ngươi có thể quay đầu nhìn ta một chút được không.

"Thính...!Khụ..." Một cơn gió lạnh ùa đến, Tô Ninh Anh sặc đến mức không thể nói được.

Chờ khi nàng lấy lại hơi, Thính Tuyết đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Tô Ninh Anh vẫn đang giơ Nhĩ Khang tay(*): ...!Thôi được rồi, tự mình xoay xở vậy.
(*)Nhĩ Khang: nhân vật trong phim "Hoàn Châu Cách Cách", hay giơ tay ra cứu giúp.

Nhĩ Khang tay là động tác biểu đạt kêu gọi đối phương chờ một chút, đừng đi.
Tô Ninh Anh khập khiễng đi vài bước, nhưng không được, hoàn toàn không thể đi nổi.

Nàng thử đứng bằng một chân rồi nhảy lên phía trước, cũng không được, nhảy từng bước lắc lư sẽ làm mắt cá chân nàng đau hơn.
Mặt trời lặn dần, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.
Mặc dù trên người Tô Ninh Anh mặc khá nhiều quần áo, nhưng sức tấn công của thời tiết quá mạnh, nàng cảm thấy có chút chịu không nổi, gió thổi vào mặt như đang tát nàng vậy.
Cuối cùng, Thính Tuyết cũng nhận ra đã làm rơi mất người, vội vàng chạy về tìm.
"Tô cô nương, ngài sao thế?"
Tô Ninh Anh thở dài nói: "Trật chân."
"Không đi được nữa?"
"Ừm."
"Ngài chờ một chút."
Thính Tuyết vội vàng hốt hoảng đi vào trong.
Tô Ninh Anh nghĩ có lẽ Thính Tuyết sẽ gọi hai ma ma cao lớn vạm vỡ ra để khiêng nàng vào, không ngờ khi ngẩng đầu lên, nàng lại thấy được Lục Trác Ngọc từ trong đi ra.

Ơ...
Thính “trưởng nhóm fan couple” Tuyết: "Lục công tử, Tô cô nương không cẩn thận bị trẹo chân."
Lục Trác Ngọc im lặng một lát, sau đó bước đến trước mặt Tô Ninh Anh và ngồi xổm xuống: "Lên đi."
Nam nhân trông có vẻ mảnh khảnh, nhưng thực ra vai rộng lưng dày, khi ngồi xuống có thể mơ hồ thấy đường nét cơ bắp căng lên dưới lớp vải.
Tô Ninh Anh chẳng chút khách sáo, nói lên là lên, tiện thể còn nịnh nọt một câu: "Đại sư huynh, rời xa ngươi, không ai xem ta là tiểu hài tử nữa."
Lục Trác Ngọc: ...
Tô Ninh Anh đã quen với việc được Lục Trác Ngọc cõng, nam nhân cõng nàng một đường vào chính phòng rồi đặt nàng trên sập.
Tô Ninh Anh sức khỏe yếu, sợ lạnh, Thính Tuyết nhanh chóng phân phó tỳ nữ mang chậu than vào.
Chậu than vừa được đưa lên, không khí lạnh trong phòng vẫn chưa tan, Tô Ninh Anh ngồi trên sập lạnh đến mức co rúm người lại.

Trái ngược với Lục Trác Ngọc, trên người chỉ mặc một chiếc choàng dài mỏng vào mùa đông, mặc dù ngón tay lạnh lẽo nhưng không hề tỏ vẻ run rẩy, vẫn rất tao nhã, càng làm nổi bật Tô Ninh Anh co đầu rụt cổ.
Tô Ninh Anh: ...!Chờ ngươi già rồi, xem ngươi đau nhức thế nào.
Lục Trác Ngọc ngồi xuống bên cạnh Tô Ninh Anh, đặt chân nàng lên đầu gối mình, sau đó duỗi tay chậm rãi giúp nàng tháo giày vớ.

Đầu ngón tay của nam nhân mang theo một chút lạnh lẽo, thong thả ung dung gỡ đôi tất lụa mỏng của thiếu nữ ra, giữ lấy mắt cá chân sưng đỏ của nàng, trông to như củ cà rốt, gần thô bằng phần thô nhất của bắp chân nàng rồi.
Tô Ninh Anh cũng không ngờ mình sưng nặng đến thế.
Chân nàng sẽ không bị phế chứ?
Ngay sau đó, Lục Trác Ngọc đột nhiên ấn vào bên trong, Tô Ninh Anh hoảng hốt, giơ chân đạp thẳng về phía trước, trực tiếp đá vào ngực Lục Trác Ngọc.
Nhưng sức nàng yếu, nam nhân không hề nhúc nhích, còn Tô Ninh Anh vì cú đạp đó mà vết thương ở mắt cá lại đau nhói, khuôn mặt nhỏ đau đến trắng bệch, nước mắt sinh lý trào ra khỏi hốc mắt.
Lục Trác Ngọc liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt không thay đổi: "Không bị thương đến xương, dưỡng vài ngày là tốt rồi." Nói xong, hắn quay đầu gọi Thính Tuyết: "Đi lấy băng đến."
Bên ngoài có rất nhiều băng tuyết, Thính Tuyết bẻ vài cành mang vào, sau khi dùng khăn lông dày quấn lại liền đắp lên mắt cá chân của Tô Ninh Anh.

Dù có lớp khăn lông cách nhiệt, nhưng Tô Ninh Anh vẫn bị cái lạnh kia làm cho cả người cứng đờ.
Này cũng lạnh quá rồi đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận