Thính Tuyết vội vàng mang lò sưởi tay đến để giữ ấm cho Tô Ninh Anh.
"Sao lại bị trật chân?" Sau khi xử lý xong, Lục Trác Ngọc đứng dậy đi rửa tay.
Thính Tuyết lanh mồm lanh miệng: "Vừa rồi cô nương ngồi trên xe ngựa của phu nhân trở về, lúc chuẩn bị xuống xe không cẩn thận dẫm phải hộp son môi không biết ai để quên trong xe."
Động tác rửa tay của Lục Trác Ngọc khựng lại, hắn lau tay sạch sẽ rồi quay lại ngồi bên cạnh Tô Ninh Anh, thậm chí còn tự rót cho mình một chén trà: "Nếu là xe ngựa của phu nhân nhà ngươi, vậy hộp son đương nhiên là của phu nhân."
"Đó không phải xe ngựa của phu nhân, là của tân thành chủ.
Hơn nữa, phu nhân nhà ta chưa bao giờ dùng loại son môi có màu sắc tươi sáng như thế, chỉ có biểu tiểu thư mới thích loại đó." Thính Tuyết vô thức đáp lời.
Có vài người miệng không giữ được lời nói, tất nhiên, người cố ý gài người khác nói ra cũng chẳng phải loại tốt lành gì.
Tô Ninh Anh nhìn về phía Lục Trác Ngọc.
Lòng dạ của ngươi thật dơ nha.
Thính Tuyết đứng ở đó, có chút bối rối.
Lục Trác Ngọc rũ mắt, nâng chén trà lạnh lên uống một ngụm.
Là thánh thể báo thù bẩm sinh, thủ đoạn Lục Trác Ngọc trả thù người khác không chỉ đơn giản là lấy mạng bọn họ.
Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, trò giỏi hơn thầy mới là nguyên tắc báo thù của hắn.
Kiếp trước, Cố Nhất Thanh muốn hắn thân bại danh liệt, sống như một con chó, đương nhiên kiếp này Lục Trác Ngọc ít cũng phải trả thù trình độ gấp đôi mới xem như chân chính báo thù.
Mà rất rõ ràng, Lục Trác Ngọc đã tìm ra điểm đột phá để khiến Cố Nhất Thanh thân bại danh liệt.
Loại người như Cố Nhất Thanh, cực kỳ coi trọng danh dự, trong đó nổi bật nhất là hình tượng yêu thương thê tử của hắn.
Một nam nhân trung thành và hết mực bảo vệ thê tử mình tất nhiên sẽ được coi là ôn hòa lương thiện, và dễ chiếm được thiện cảm của người khác.
Hình tượng này không chỉ giúp hắn ngồi vững vàng ở vị trí tân thành chủ, mà còn nhận được sự ủng hộ từ dân chúng.
Theo cốt truyện gốc, thánh thể báo thù Lục Trác Ngọc phát hiện chuyện Cố Nhất Thanh bí mật qua lại với biểu muội, chính là từ cái chết của một người.
Người này không ai khác, đúng là Thính Tuyết.
Nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.
Một tháng trước, trong tang lễ của lão thành chủ, người người đều bận rộn.
Thính Tuyết với tư cách là nha hoàn hạng hai, cũng bị điều đi làm việc vặt và được giao nhiệm vụ gác đêm.
Bởi vì Cố Nhất Thanh là một con rể hiếu thảo, cho nên đêm đó hắn bảo Thính Tuyết về nghỉ trước, nói rằng hắn sẽ tự mình gác đêm cho lão thành chủ.
Thính Tuyết nghe theo lời phân phó quay về nghỉ ngơi, đến khi rửa mặt mới phát hiện cây trâm của mình không may bị rơi mất.
Đây là cây trâm mà nàng thích nhất, và giá trị của nó đối với một nha hoàn như nàng cũng vô cùng đắt đỏ.
Thính Tuyết sợ người khác nhặt được cây trâm của mình, nên vội vàng quay trở lại tìm.
Tìm kiếm đến linh đường, nàng thấy được một cảnh tượng khiến nàng choáng váng.
Trong linh đường vắng vẻ, vị tân thành chủ nổi tiếng với hình tượng “yêu vợ”, lại đang lén lút vụng trộm với biểu muội của mình ngay trước quan tài của lão thành chủ.
Thính Tuyết sợ đến mức mặt mày không còn chút máu, lập tức quay đầu chạy trốn, trong lúc vội vã nàng giẫm lên cây trâm của chính mình.
Cầm trên tay chiếc trâm bị giẫm bẹp, Thính Tuyết quay về nơi ở.
Mấy ngày sau đó, nàng luôn sống trong nơm nớp lo sợ, cố gắng giữ bí mật này.
Sau nửa tháng trôi qua, không ai tìm đến nàng, Thính Tuyết dần dần yên lòng, tự hỏi liệu có phải hôm đó mình đã nhìn nhầm rồi không.
Nhưng cho đến hôm nay, khi nhìn thấy hộp son môi rơi trong xe ngựa, ký ức về chuyện ngày hôm đó lại ùa về trong đầu nàng.
Theo đúng diễn biến của cốt truyện gốc, nhân vật Thính Tuyết là trợ thủ đắc lực giúp thúc đẩy cốt truyện, tuy không trực tiếp trải qua sự kiện về hộp son môi, nhưng sau này nàng sẽ chứng kiến cảnh Lương Thiến Du cầm hộp son chất vấn Cố Nhất Thanh.
Thính Tuyết là một cô nương tốt, cũng hiểu rõ tiểu thư nhà mình là một người tử tế thế nào.
Nàng cảm thấy không thể để người tốt như tiểu thư bị lừa dối, nên lén lút kể lại chuyện yêu đương vụng trộm ở linh đường cho đại nha hoàn thân cận của Lương Thiến Du nghe.
Bên người Lương Thiến Du có hai đại nha hoàn, một người tên là Tầm Họa, người còn lại là Bạch Cầm.
Tầm Họa lớn lên cùng Lương Thiến Du từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm.
Mà Bạch Cầm thì mới đi theo Lương Thiến Du gần một năm, nói là nha hoàn được mua về từ bên ngoài, nhưng thực ra lại là người của Cố Nhất Thanh.
Nói trùng hợp cũng là xui xẻo, Thính Tuyết ngây thơ đã chọn nhầm người để chia sẻ bí mật này, kể cho Bạch Cầm và chuốc lấy tai họa cho bản thân.