Đại Sư Huynh Sao Lại Thế Này


Tô Ninh Anh vừa ăn hạt dưa, vừa nhìn Thính Tuyết vẫn còn nguyên vẹn đứng đó, rồi không nhịn được mà động đậy cổ chân.
Lần trượt chân này đúng là quá thảm.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Tô Ninh Anh thật không ngờ cơ thể này lại yếu đuối đến mức như vậy.
“Ha.” Sau khi nghe hết câu chuyện của Thính Tuyết, Lục Trác Ngọc cất tiếng cười nhạt, mang theo vẻ mỉa mai sâu sắc mà chỉ có Tô Ninh Anh ngồi gần Lục Trác Ngọc mới có thể nhìn thấy.
Làm chuyện đó ngay trong linh đường của cha vợ mình, thậm chí quan tài còn chưa được chôn cất, gan của Cố Nhất Thanh đúng là đủ lớn, không sợ nửa đêm canh ba cha vợ hắn trở về tìm sao.
Tô Ninh Anh đoán rằng, có lẽ do phải giả vờ quá lâu, khi lão thành chủ qua đời, Cố Nhất Thanh không kìm nén nổi nội tâm mừng như điên, nên nhân lúc bốn bề vắng lặng mà phát tiết ra ngoài.
Loại người như Cố Nhất Thanh, bên ngoài càng tỏ ra hoàn hảo, bên trong lại càng điên cuồng.
Sau khi nói ra bí mật trong lòng, Thính Tuyết thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tô Ninh Anh vừa cắn hạt dưa vừa lạnh lùng nói: “Thật sự là cẩu nam nhân, giữ không nổi.”
Thính Tuyết: …
So với lời chế giễu thâm thúy của Tô Ninh Anh, hiển nhiên Lục Trác Ngọc còn cao tay hơn một bậc, hắn vẫn giữ vẻ ngoài nho nhã.

“Thính Tuyết cô nương, chuyện như vậy không thể tùy tiện nói bừa.” Lục Trác Ngọc nhíu mày, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, dù gì Cố Nhất Thanh cũng là “huynh đệ tốt” của hắn.
Thính Tuyết cô nương ngây thơ vẫn chưa nhận ra sự hiểm ác của lòng người.
“Tô cô nương, Lục công tử, chuyện này ta chưa nói với ai cả.” Thính Tuyết hoảng sợ, vội giơ một tay lên trời thề: “Chuyện này là ta tận mắt nhìn thấy, nếu ta nói dối, ta sẽ bị trời đánh!”
Hộp son môi kia xuất hiện trên chiếc xe ngựa giống như một sự khiêu khích.

Dù là cố ý hay vô ý để quên, tóm lại nó vẫn là một cú tát thẳng vào mặt Lương Thiến Du.
Trên đường đi đến thư phòng của Cố Nhất Thanh, lòng Lương Thiến Du tràn đầy bất an.
Gần đây, Cố Nhất Thanh rất bận rộn, bận đến mức đã mấy ngày nàng không gặp được hắn.

Hôm nay hắn đặc biệt sai người đến đón nàng, trong lòng nàng nghĩ rằng có lẽ hắn vẫn quan tâm đến mình.

Nhưng khi nàng mang chai nước tuyết hoa mai bước vào thư phòng, đập vào mắt nàng chỉ là chiếc ghế dựa trống không.
Lại không có ở đây.
Từ khi nào mọi chuyện đã trở nên như vậy?
Là từ khi phụ thân nàng qua đời và Cố Nhất Thanh tiếp quản Bành Thành? Hay từ khi tu vi của nàng dừng lại, không thể tiếp tục tu luyện, không còn cầm kiếm được nữa? Trong lòng Lương Thiến Du dấy lên một nỗi phiền muộn không thể xua tan.

Nàng đưa chai nước tuyết hoa cho gã sai vặt.
"Phu nhân, trong thành lại xảy ra có chuyện, thành chủ vội vàng đi xử lý, thật sự là không thể chờ ngài..."
"Ừ, không sao, ta hiểu." Lương Thiến Du gượng cười một cái, rồi đứng lại trong thư phòng Cố Nhất Thanh, đánh giá xung quanh.

Thư phòng này vốn là của phụ thân nàng, nhưng một tháng trước, Cố Nhất Thanh đã dọn đồ của mình vào.

Mà chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, mọi dấu vết mà phụ thân nàng để lại đã hoàn toàn biến mất.
Tay Lương Thiến Du mơn trớn chiếc bàn làm việc bằng gỗ đỏ mới được thay, ánh mắt dừng lại trên một chiếc hộp gỗ đặt trên bàn sách.
Nàng mở ra, bên trong là một viên linh thạch thượng phẩm.
Lương Thiến Du đưa tay cầm viên linh thạch, cảm nhận được linh lực tràn đầy bên trong, nhưng nàng lại không thể hấp thụ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tu vi của nàng đột nhiên đình trệ.

Với người tu tiên mà nói, việc tu luyện đến giai đoạn bế tắc là điều bình thường, nhưng đã hơn nửa năm trôi qua, tu vi của nàng vẫn không hề tiến triển.

Mà ngược lại, bởi vì các kinh mạch bị đình trệ, cơ thể nàng ngày càng yếu đi.
Dù Cố Nhất Thanh bốc thuốc cho nàng uống hàng ngày, nhưng vẫn không có tác dụng.
Lương Thiến Du bước ra khỏi thư phòng, Tầm Họa đã đợi sẵn bên xe ngựa.


Tầm Họa vén rèm xe, để lộ một góc của chiếc xe ngựa có treo ngọc hoàn.
Không biết vì sao, Lương Thiến Du đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, nàng siết chặt hộp son trong tay: "Không ngồi."
Lương Thiến Du từ chối lên chiếc xe ngựa mà Cố Nhất Thanh đã chuẩn bị sẵn, trực tiếp đi bộ về phía sân viện của mình.
Tầm Họa vội vàng theo sau: "Tiểu thư."
May mà hôm nay gió không lớn, và trời vẫn còn chút nắng.
Tầm Họa biết Lương Thiến Du đang không vui, nên cũng không nhắc đến chuyện về hộp son kia.
Khi về đến trong viện, trời đã tối, các tỳ nữ trong nhà đã trải tấm nệm dày ra.

Vừa thấy Lương Thiến Du, các nàng lập chạy nhanh đến: "Phu nhân, sao giờ này người mới về? Thuốc của người nô tỳ đã hâm nóng lại mấy lần rồi."
Đại nha hoàn đang nói chuyện có dáng vẻ cao gầy, mảnh mai với gương mặt trái xoan và đôi môi anh đào, khi cất giọng nói chuyện pha chút giọng điệu Giang Nam, đó chính là Bạch Cầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận