Đại Sư Huynh Sao Lại Thế Này


Ninh Thu Yến luôn tự tin vào vẻ đẹp của mình khi đứng trước Lương Thiến Du, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, Tô Ninh Anh không trang điểm mà đã xinh đẹp rạng ngời, từng đường nét trên khuôn mặt tinh tế đến mức khiến Ninh Thu Yến bị phụ trợ trở nên thô kệch.
Trên bàn nhỏ cạnh Tô Ninh Anh có bày các loại bánh ngọt, nếu nàng đoán không sai, trong này chắc cũng bỏ thêm chút linh thảo thơm ngon.
Tô Ninh Anh duỗi tay cầm lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt của Ninh Thu Yến.
Tô “sinh viên đại học kiêm tu sĩ sắp nhập môn với thể chất bẩm sinh hoàn hảo cho việc xin cơm” Ninh Anh: Nhìn cái gì mà nhìn, ta là thiên kim tiểu thư.
Bánh ngọt hơi khô, Tô Ninh Anh ăn thêm năm miếng nữa và uống ba bát trà hoa, nghe đến nửa vở kịch thì không nhịn được phải đứng lên đi vệ sinh.
"Tô cô nương, nô tỳ dẫn người đi thay quần áo."
Thời cổ đại gọi đi vệ sinh là thay quần áo, thật là văn minh nha.
Tô Ninh Anh theo chân Thính Tuyết đi thay quần áo, vì vết thương ở chân chưa lành hẳn, nên nàng vừa đi vừa dừng, trên đường đi còn ngắm phong cảnh.
Thính Tuyết đứng sau lưng Tô Ninh Anh nãy giờ bị nàng cho ăn no, đến nhà vệ sinh cũng có cảm giác cần giải quyết.


Nhưng nô tỳ không được dùng nhà vệ sinh của chủ nhân, vì vậy Thính Tuyết bảo Tô Ninh Anh đi vệ sinh xong thì đợi ở chỗ cũ, nàng sẽ quay lại ngay.
Thính Tuyết vừa đi, Tô Ninh Anh cảm thấy đứng ngay trước cửa nhà vệ sinh cũng không tốt, muốn di chuyển đến một chỗ sạch sẽ hơn một chút.
Cách nhà vệ sinh không xa có vài cây mai, tựa vào bờ tường mà lớn lên, từ xa đã thoang thoảng mùi hoa mai.
Tô Ninh Anh tưởng tượng hình ảnh mình dựa vào cây mai, cánh hoa rơi xuống, nàng ngẩng đầu bốn mươi lăm độ với vẻ đẹp thanh thoát, cảm thấy rất ổn nên đi tới đó tạo dáng một chút.

Không ngờ vừa tạo dáng xong, nàng đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Du Nhi, nàng nghe ta giải thích."
Nghe ta ngụy biện.
"Sự việc không như nàng nghĩ đâu."
Sự việc đúng như ngươi nghĩ đấy.
Sau lưng Tô Ninh Anh là một dãy hành lang với bức tường trắng dài, trên đó có những hình chữ nhật chạm rỗng khắc hoa văn trang trí.

Vì trời lạnh nên đã dùng rèm trúc che lại, qua lớp bóng mờ mỏng manh, có thể mơ hồ thấy hai bóng người đứng sau rèm trúc.
"Son môi đúng là của Thu Yến, nhưng ta và muội ấy trong sạch.

Hôm đó trời mưa to, muội ấy đến thư phòng đưa canh gà cho ta, ta đã để muội ấy ngồi xe ngựa của ta trở về."
Hợp tình hợp lý, không chút sơ sót.


Ninh Thu Yến là một biểu muội tốt mang canh gà cho biểu ca, Cố Nhất Thanh là một biểu ca tốt quan tâm đến biểu muội, còn Lương Thiến Du là một tẩu tử ngang ngược vô lý.
"Ta đã biết, ta chỉ hỏi một chút, không cần phải kích động như vậy." Giọng của Lương Thiến Du nhẹ nhàng, nhưng chỉ một câu nói như thế, cũng đủ khiến mặt Cố Nhất Thanh trắng bệch.
Đúng vậy, nếu không có gì, sao ngươi lại kích động? Chẳng lẽ trong lòng ngươi có quỷ?
Cố Nhất Thanh mím môi, sau đó thả lỏng nét mặt: "Ta đưa nàng về, Du Nhi."
"Không cần, hôm nay khách nhiều, ngươi giúp đỡ tiếp khách đi." Lương Thiến Du từ chối Cố Nhất Thanh, rồi đưa hộp son trong tay cho hắn.
Cố Nhất Thanh cầm hộp son trong tay, nhìn bóng dáng Lương Thiến Du rời đi, vẻ mặt lúc trắng lúc đen.
Hộp son này không nằm trong kế hoạch của hắn.
Trong kế hoạch của Cố Nhất Thanh, hắn và Ninh Thu Yến chỉ là mối quan hệ chóng vánh, bất kể là trước đây, bây giờ, hay sau này, hắn cũng sẽ không thừa nhận.
Nếu Tô Ninh Anh nhớ không nhầm, người trải qua đoạn cốt truyện này là Thính Tuyết.
Không sao, không sao, vấn đề không lớn, lặng lẽ chuồn đi là được.
Tô Ninh Anh cử động thân thể cứng đờ của mình, vừa xoay người thì một cơn gió lạnh thổi tới, thổi bay rèm trúc treo trên hành lang lên, kéo theo cả những cánh hoa mai bay tán loạn.

Cố Nhất Thanh nhạy bén xoay người, xuyên qua rèm trúc bị nâng lên, nhìn thấy người đứng phía sau.
Thiếu nữ đứng giữa những cánh hoa mai đang rơi, tóc đen tung bay, trên chóp mũi có một cánh hoa mai đỏ.
Nam nhân khẽ ngừng thở, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.
Không biết nàng nói nàng chỉ đi ngang qua, Cố Nhất Thanh có tin không?
"Tô cô nương." Cố Nhất Thanh lập tức bày ra vẻ mặt tự cho là ôn hòa, một tay vén rèm trúc, chào hỏi nàng, da mặt thật dày.
Tô Ninh Anh trực tiếp xoay người rời đi.
Nàng là người có nhân cách, sẽ không nói chuyện với kẻ đê tiện.
Cố Nhất Thanh: ...
Mặc dù đã trải qua một đoạn làm NPC của cốt truyện, nhưng Tô Ninh Anh tự an ủi chính mình: Không sao, không sao, chỉ là tình cờ nhìn thấy một đoạn nhỏ của cốt truyện, nàng còn chưa tận mắt chứng kiến Cố Nhất Thanh và biểu muội của hắn vụng trộm yêu đương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận