Thính Tuyết ở ngoài ngủ say, còn Tô Ninh Anh cuộn mình trong chăn, trở mình hết lần này đến lần khác.
Thật vất vả nàng mới thiếp đi, nhưng trong lúc mơ màng lại nghe thấy tiếng cửa sổ kêu lách cách, sau đó lại kêu thêm một lần nữa.
Nàng mơ màng mở mắt ra, nhìn qua khe hở của tấm rèm dày.
Cửa sổ bằng lưu ly mỏng, bên ngoài treo đèn lồng giấy suốt đêm không tắt, một cái bóng đen dài in lên đó, có thể thấy ba cái đầu lệch lạc và sáu đôi mắt xanh lục.
Tô Ninh Anh giật mình tỉnh dậy, nắm chặt lấy chăn, chăm chú nhìn về phía cửa sổ phủ rèm, cẩn thận nhìn qua khe hở.
Không có âm thanh, cũng không có bóng dáng.
Chẳng lẽ vừa rồi nàng đã gặp ác mộng?
Xích Ô đã đi rồi sao? Tô Ninh Anh móc ra một chiếc gương nhỏ từ dưới gối, hé mở một chút khe hở cửa sổ để chiếu ra ngoài.
Xích Ô vẫn đang đứng trên mái nhà, hai cái đầu đang ngủ, còn một cái đầu đang đứng gác.
Nghe thấy tiếng động, nó nghiêng đầu nhìn sang, cổ dài ngoằn, tạo thành một góc nhìn quỷ dị.
Tô Ninh Anh run rẩy cánh tay đóng cửa sổ lại, đầu ngón tay lạnh đến tê dại.
Trong phòng im lặng đến mức nàng có thể nghe được tiếng thở của Thính Tuyết.
Dựa theo tình huống hiện tại, nếu Cố Nhất Thanh muốn lấy mạng nàng thì vô cùng dễ dàng.
Con Xích Ô kia rõ ràng đang nhắm vào nàng, nhưng dường như nó e dè điều gì đó, không dám ra tay.
Nó đang e dè điều gì?
Xích Ô là một linh thú cấp sáu, tương đương với tu sĩ nhân loại Kim Đan hậu kỳ, mang trong mình linh đan, lực công kích vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ với một mình Cố Nhất Thanh, người có tu vi ngang bằng với Xích Ô, thì không thể nào thu phục được nó.
Nếu Tô Ninh Anh nhớ không lầm, Xích Ô này ban đầu do Lục Trác Ngọc thu phục, sau đó bị Cố Nhất Thanh lấy về.
Hình như lúc đó Xích Ô bị Lục Trác Ngọc đánh rất thảm, chẳng lẽ nó bị Lục Trác Ngọc để lại ám ảnh tâm lý? Dù bây giờ Lục Trác Ngọc không có linh khí quanh người, nó cũng không dám lỗ mãng?
Không đúng, bây giờ Lục Trác Ngọc cất giấu rất nhiều linh thạch, nhìn có vẻ yếu ớt nhưng thực ra là một ma đầu, đánh bại Xích Ô lần nữa chắc cũng dễ như trở bàn tay?
Tô Ninh Anh đột nhiên ngồi bật dậy.
"Thính Tuyết."
Thính Tuyết đang ngủ.
Tô Ninh Anh nâng cao giọng một chút.
"Thính Tuyết?"
Thính Tuyết vẫn tiếp tục ngủ.
Tô Ninh Anh hít sâu một hơi, hô to: "Thính Tuyết...!Khụ khụ khụ..." Chưa kịp hô lên, nàng đã bị sặc không khí, cổ họng căng ra đau rát.
Tô Ninh Anh chống tay lên mép giường ho khan, cuối cùng Thính Tuyết cũng tỉnh dậy.
Bởi vì Tô Ninh Anh chưa bao giờ làm phiền nàng vào ban đêm, nên Thính Tuyết không có thói quen cảnh giác khi ngủ.
"Tô cô nương?" Thính Tuyết vội khoác áo bước lại gần, thấy Tô Ninh Anh tóc tai rối bù đang ho sặc sụa, lập tức tỉnh táo hẳn, chạy nhanh đến đỡ nàng.
Tô Ninh Anh hoãn lại một hơi, sau khi ngừng ho, nàng đặt tay lên mắt cá chân bị trẹo của mình, giọng nghẹn ngào: "Đau chân..."
"Nô tỳ đi mời Lục công tử đến!"
Mau đưa đại ma đầu may mắn của nàng lại đây.
Thời gian đã qua giờ Hợi, lúc này hầu hết mọi người đều đã đi ngủ.
Lúc Thính Tuyết dẫn Lục Trác Ngọc tiến vào, áo choàng của nam nhân vẫn chưa mặc chỉnh tề, búi tóc lỏng lẻo, áo ngoài vắt qua vai, sắc mặt không được tốt lắm, có lẽ là do cáu kỉnh khi rời giường.
Chào ngươi, đại ma đầu may mắn.
Dù thoạt nhìn ngươi có vẻ không vui khi gặp ta, nhưng ta thì cực kỳ vui khi gặp ngươi.
Tô Ninh Anh duỗi dài cổ nhìn nam nhân bước vào, lập tức nằm trở lại, ôm lấy mắt cá chân, cuộn mình trong chăn như một con mèo.
Trên chiếc giường nhỏ phong cách cổ đại treo tấm rèm màu hồng nhạt, một bên được vén lên, một bên thả xuống.
Thiếu nữ nằm bên trong, trên người đắp một lớp chăn dày, một tay nắm chặt góc chăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Lục Trác Ngọc đi thẳng đến bên giường.
Vẻ mặt Thính Tuyết tràn đầy lo lắng: "Lục công tử, vừa rồi Tô cô nương vô cùng đau đớn, xin ngài mau xem một cái."
Vì quá vội vã, trong phòng chỉ đốt một ngọn đèn lồng lưu ly đặt ở đầu giường, ánh sáng không quá mạnh, chỉ có thể xem như một ngọn đèn đêm.
Lục Trác Ngọc vén áo choàng, ngồi xuống bên giường Tô Ninh Anh, một tay kéo chăn lên, lộ ra bàn chân trần của nàng.
Thiếu nữ ấn vào mắt cá chân, mặt mày nhăn nhó vì đau đớn.
"Đau lắm sao, Anh Anh?"
"Ừm..." Giọng Tô Ninh Anh run run.
Một phút trên sân khấu, sáu mươi giây diễn xuất.
Ngay cả Oscar cũng không sánh được với diễn xuất của nàng lúc này.
Vì Lục Trác Ngọc ngồi quay sườn lưng về phía Tô Ninh Anh, nên nàng không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói ấm áp dịu dàng của nam nhân: "Hôm nay ra ngoài, lại bị trẹo chân kia nữa sao?"
Tô Ninh Anh: ???
Tô Ninh Anh theo bản năng cử động chân kia, cơn đau nhẹ ở mắt cá chân nói cho nàng, nhấn sai chỗ rồi.