Trong phòng tối đen như mực, nàng phải thích ứng một lúc mới nhìn thấy rõ bên trong.
So với phòng của Tô Ninh Anh, phòng của Lục Trác Ngọc nhỏ hơn một nửa, đồ đạc cũng đơn giản hơn.
Trong tầm mắt, ngoài chiếc áo choàng lớn treo trên cột gỗ, không còn dấu vết của bất kỳ vật dụng sinh hoạt nào.
Người đâu? Ở trên giường sao?
"Đại sư huynh?" Tô Ninh Anh lại gọi một tiếng vào trong, ngoài chút ánh sáng yếu ớt lọt qua cửa sổ, những góc còn lại trong phòng đều tối đen, nên nàng thật sự không thể tìm thấy Lục Trác Ngọc ở đâu.
Không có phản hồi, nàng bắt đầu hoảng.
Đột nhiên, từ góc phòng truyền đến một giọng nói rất nhỏ: "Ừm." Âm thanh này khác với giọng nói bình thường của Lục Trác Ngọc, nghe có chút khàn, mang theo cảm giác nặng nề không thể diễn tả, giống như không thoải mái lắm: "Ta không sao."
Nghe vào rất có sao nha!
Nghe nói khi con người bị bệnh là lúc yếu đuối nhất, nếu nàng dịu dàng quan tâm đại ma đầu vào lúc này, biết đâu đại ma đầu vui vẻ sẽ tha cho nàng không giết nữa?
Tô Ninh Anh vui mừng, sao nàng lại thông minh thế này cơ chứ.
Bệ cửa sổ hơi cao, hai tay Tô Ninh Anh bám vào mép cửa sổ, cố gắng nhón chân nhảy lên.
Không nhảy được, sốt ruột quá, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa, ai biết lần tiếp theo đại ma đầu bị bệnh là khi nào?
Mệt quá.
Cái thân thể dởm này, còn chẳng bằng thân thể của chính nàng, ít nhất hồi tiểu học nàng còn từng giành giải nhất môn nhảy ngựa đấy.
Trong lúc Tô Ninh Anh đang cố gắng hết sức, trán của nàng đột nhiên bị ai đó chạm vào.
Là ai, ai đã cản đường nàng thay đổi vận mệnh?
À, thì ra là chính vận mệnh đã ra tay.
Lục Trác Ngọc bước ra từ bóng tối bên cạnh, tay chạm vào trán của Tô Ninh Anh.
Trên người hắn khoác một chiếc áo choàng, tóc búi lỏng lẻo, vạt áo hơi xộc xệch, nơi cổ áo có dấu vết như bị nước trà làm ướt, lộ ra chút đường cong cơ bắp bên trong.
Nhìn Lục Trác Ngọc có vẻ gầy, gầy một cách thanh thoát như trăng sáng trên bầu trời, nhưng thực chất, là một kiếm tu, làm sao hắn có thể mảnh mai như vẻ bề ngoài?
Khi Lục Trác Ngọc cõng nàng, nàng đã cảm nhận được cơ bắp rắn chắc trên người hắn, chẳng có chút nào yếu đuối như vẻ ngoài.
Tô Ninh Anh vẫn giữ tư thế ngả người về phía trước, chỉ cần tiến thêm một chút, mũi nàng sẽ chạm vào ngực hắn rồi.
Chỉ có thể nói, cảnh tượng này thật là...!Rộng mở.
Trắng, rất trắng.
Làm nàng nhớ chén pho mát nàng ăn tối nay.
"Ta không cẩn thận làm vỡ chén trà thôi."
Tô Ninh Anh cúi đầu xuống nhìn sàn nhà, quả thật có thấy những mảnh vỡ của bát trà sứ trắng, trong căn phòng mờ tối khó mà nhìn rõ.
Rồi nàng ngửi thấy một mùi máu tanh nhè nhẹ.
Trên người Lục Trác Ngọc vốn luôn thoang thoảng mùi thảo dược, nên mùi máu này nổi bật hẳn lên trong không khí thanh đạm này.
Tô Ninh Anh phát hiện, ở cổ tay của cái tay Lục Trác Ngọc đang chạm vào trán nàng có vệt máu rõ rệt.
Nàng nắm lấy cổ tay của Lục Trác Ngọc, nhẹ nhàng sờ soạng một chút, từ cổ tay đến đầu ngón tay, từng ngón một, không bỏ sót ngón nào.
Nhưng không tìm thấy miệng vết thương.
Bàn tay thiếu nữ mềm mại và ấm áp, đầu ngón tay lướt qua da thịt tựa như những hạt mưa êm dịu ngày xuân, xua tan cái lạnh giá đìu hiu của mùa đông, mang lại cảm giác ấm áp đầy sức sống.
Lục Trác Ngọc như bị bỏng, rụt tay lại.
Cảm giác tê tê ở đầu ngón tay vẫn còn đang lan tỏa, nơi da thịt bị chạm qua trở nên nóng rực.
Không phải tay này.
Vậy là tay còn lại sao?
Ánh mắt Tô Ninh Anh hạ xuống, nhìn thấy tay kia của Lục Trác Ngọc buông thõng bên người.
Quả nhiên, đầu ngón tay trắng nõn của nam nhân có dính chút máu đỏ, những giọt máu nhỏ giọt theo ngón tay rơi xuống, lượng máu còn không ít, ống tay áo màu trắng đã đỏ cả một mảng.
Hai người đứng khá gần nhau, chỉ cách nhau cái cửa sổ, trong lúc Lục Trác Ngọc đang ngẩn người, Tô Ninh Anh nhanh chóng nắm lấy tay bị thương của hắn, dùng chiếc khăn sạch của mình áp lên đó.
Vết thương tuy nhỏ nhưng sâu, chắc là bị cắt phải khi dọn mảnh vỡ.
"Đại sư huynh, chờ một chút."
Tô Ninh Anh đưa khăn của mình cho Lục Trác Ngọc, rồi quay về phòng chính, lấy đèn bàn đầu giường ra.
Đó là một chiếc đèn thêu hoa rất xinh đẹp, Tô Ninh Anh học theo cách làm của Thính Tuyết để thắp sáng rồi đưa cho Lục Trác Ngọc.
"Cẩn thận mảnh vỡ."
Phòng của Lục Trác Ngọc tối đen như mực, chắc là mảnh vỡ rơi lung tung khắp nơi, đi lại còn không tiện, nói chi đến việc tìm lửa để đốt đèn, lỡ đạp trúng mảnh vỡ thì không biết thế nào.
Lục Trác Ngọc cầm chiếc đèn hoa nhỏ xinh, nhìn thiếu nữ đang ngẩng đầu nhìn mình từ phía cửa sổ.
Dưới ánh sáng vàng nhạt, nét mặt của nàng trở nên rõ ràng.
Vì chạy vội nên mũi nàng hơi đỏ, hơi thở có chút gấp gáp, dáng người mảnh mai bị cuốn trong chiếc áo choàng rộng thùng thình, trông càng yếu ớt hơn.
Chỉ cần một mảnh sứ dưới chân là có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào.