Tô Ninh Anh cảm động đến mức nước mắt tuôn trào, nàng ăn liền một hơi ba củ khoai nhỏ, rồi suýt nữa bị nghẹn chết.
Nói thế nào đi nữa, nàng bị đói cũng không hoàn toàn là lỗi của mình mà?
Tuy nhiệt độ trong hang động không cao, nhưng ít nhất còn tốt hơn bên ngoài.
Cơ thể của Tô Ninh Anh thật sự quá yếu.
Đêm qua, nàng định lén trốn đi, thoát khỏi bàn tay của đại ma đầu, không ngờ vừa bước ra khỏi hang động ba bước, đã bị cơn gió lạnh bên ngoài thổi ngất xỉu.
Tô Ninh Anh: …
Lại giống như vừa rồi, nàng vừa mới gắng sức đứng dậy, lập tức cảm thấy choáng váng hoa mắt, rồi ngã vào lòng Lục Trác Ngọc, bây giờ nàng mới bị hắn đè trên đầu gối để nghỉ ngơi.
Lại giống như bây giờ, vì cơ thể của nguyên chủ từ nhỏ đã yếu ớt, luôn ăn linh đan và dược thảo, nên giờ cơ thể không còn thích nghi với ngũ cốc bình thường.
Nhưng hoàn cảnh thật sự khắc nghiệt, linh đan và dược thảo cạn kiệt, Tô Ninh Anh chỉ có thể cố gắng ăn khoai tây, kết quả là nàng tự ăn đau rồi.
Dạ dày Tô Ninh Anh đau quặn, như thể có ai đó đang dùng tay vặn xoắn ruột của nàng.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Tô Ninh Anh, nàng cuộn tròn dựa vào lòng ngực Lục Trác Ngọc, năm ngón tay mảnh mai nắm chặt vạt áo của hắn, làm áo của hắn nhăn thành một bông hoa nhỏ.
“Sao vậy, Anh Anh?”
Giọng nói ấm áp của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu, nhưng Tô Ninh Anh lại nghe ra sự lạnh nhạt trong đó.
“Thoạt nhìn ngươi không được khỏe lắm.”
Chỉ là không khỏe thôi sao? Ngươi không thấy là ta sắp tắt thở luôn rồi à?
Thiếu nữ ngửa đầu lên, lộ ra đôi mắt ươn ướt đầy sương mù, nàng nắm lấy tay Lục Trác Ngọc và đặt lên bụng mình.
“Ừm?”
Là người tu luyện y thuật số một, làm sao Lục Trác Ngọc có thể không biết chuyện gì xảy ra với Tô Ninh Anh chứ, chỉ là hắn cố tình mà thôi.
Con thỏ bị dồn vào đường cùng còn cắn người.
Tô Ninh Anh nóng nảy, túm tay Lục Trác Ngọc định cắn một ngụm, nhưng không ngờ chính mình đau đến mức không còn sức lực, một ngụm ngậm lấy ngón tay hắn.
Tô Ninh Anh: …
Lục Trác Ngọc là người tu luyện y thuật, trên người vẫn luôn có mùi thảo dược.
Miệng nàng đắng ngắt.
“Ta quên mất, đã nhiều ngày Anh Anh chưa uống thuốc.”
Lục Trác Ngọc bình tĩnh lau sạch ngón tay, rồi lấy từ trong túi càn khôn ra một viên đan dược màu trắng, nhét vào miệng Tô Ninh Anh.
Đây là đan dược Lục Trác Ngọc đã nghiên cứu suốt mấy năm, cuối cùng cũng tìm được công thức đan dược phù hợp để chữa trị cơ thể yếu ớt của nguyên chủ.
Sau khi uống viên đan dược này, cơ thể nguyên chủ thay đổi rõ rệt, từ lúc ban đầu không thể tu luyện, nàng đã tiến vào Luyện Khí kỳ.
Mặc dù mất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng vẫn có chút hy vọng.
Nguyên chủ từng hỏi Lục Trác Ngọc về công thức của đan dược, nhưng Lục Trác Ngọc luôn tìm cớ tránh né.
Nguyên chủ cho rằng Lục Trác Ngọc ghen ghét nàng vì đã có thể tu luyện, lo sợ nữ nhi của chưởng môn phái Côn Luân là nàng, sẽ làm lung lay vị trí đại sư huynh của hắn.
Dù sao nếu nàng có thể tu luyện, vị trí chưởng môn tương lai chưa chắc đã là của Lục Trác Ngọc.
Nhưng thật ra, không phải Lục Trác Ngọc giấu giếm, mà vì thành phần quan trọng nhất trong đan dược đó chính là máu của hắn.
Lục Trác Ngọc dùng máu của mình nuôi dưỡng Tô Ninh Anh, nhưng cuối cùng lại bị Tô Ninh Anh móc ra nội đan, vứt xuống quỷ vực.
Điều này xảy ra với ai thì người đó cũng sẽ hắc hóa thôi.
Sau khi uống đan dược, cơn đau quặn trong bụng Tô Ninh Anh lập tức giảm xuống, và tinh thần của nàng cũng tốt lên nhiều.
Nàng lén lút duỗi tay định sờ vào túi càn khôn của Lục Trác Ngọc.
Trời lạnh quá, muốn thò tay vào túi càn khôn của ngươi để sưởi ấm.
Sau đó nam nhân bắt lấy cổ tay nàng và nhét lại vào áo choàng.
“Đan dược không còn nhiều, phải tiết kiệm một chút, Anh Anh.”
Cơ thể yếu ớt của nguyên chủ hoàn toàn dựa vào máu của Lục Trác Ngọc để có thể nhảy nhót đi lại.
Bây giờ Lục Trác Ngọc không còn cho nàng máu, tình trạng sức khỏe của nguyên chủ nhanh chóng trở lại như vài năm trước, bây giờ thoạt nhìn sắp không thể cầm cự nổi nữa, Lục Trác Ngọc mới chậm rãi đút cho nàng một viên.
Giống như đang kéo dài hơi tàn cho nàng vậy.
Trong đan dược ngoài máu của Lục Trác Ngọc, hắn còn bỏ thêm vào vài dược liệu bổ dưỡng, trong đó có vài loại hoa có hương thơm lạnh lẽo, giúp che giấu mùi tanh của máu trong đan dược.
Tô Ninh Anh dùng thuốc nhiều năm như vậy, trên người cũng dần dần ngấm hương thơm của hoa, là một mùi hương lạnh lẽo nhưng ngọt ngào.
Nàng chính là phiên bản Lâm Đại Ngọc ăn "lãnh hương hoàn" của Tiết Bảo Thoa.
Đối mặt với ánh mắt đầy lên án của Tô Ninh Anh, Lục Trác Ngọc vẫn điềm nhiên như không.
“Anh Anh, ta đã chăm sóc ngươi từ nhỏ, ta yêu thương ngươi như yêu thương muội muội ruột của mình, sao có thể nỡ lòng để ngươi phải chịu khổ? Bây giờ bên ngoài linh khí đã cạn kiệt, các tu sĩ đều tự mình lo liệu, Ma Giới và Yêu Tộc cũng nhân cơ hội chiếm lĩnh địa bàn, khắp nơi đều hỗn loạn.”