Tô Ninh Anh cúi đầu, nhìn lá bùa được chính mình nắm trong tay.
Những giọt mưa nhỏ li ti từ bên ngoài đình bay vào, nàng sợ mưa làm ướt bùa chú, nhanh chóng giấu nó vào trong tay áo.
"Rít." Một tiếng thét dài sắc bén chói tai và đầy hung ác truyền đến từ phía trên.
Trong khoảnh khắc, Tô Ninh Anh bị tiếng thét làm cho tai tê dại, nàng chợt nghĩ đến một điều, Xích Ô là một yêu thú Kim Đan kỳ, còn biết một vài pháp thuật đơn giản.
Chẳng hạn như, trong phạm vi khả năng, chuyển con mồi từ nơi này sang nơi khác.
Ban đầu, đó chỉ là để tiện dự trữ thức ăn, sau này lại trở thành một phương thức săn mồi.
Dù sao, ở nơi càng rộng rãi, càng dễ bắt được con mồi.
Thật sự không phải là mơ! Nàng đã bị Xích Ô chuyển từ trong viện ra ngoài!
Luồng yêu khí mạnh mẽ xung quanh Xích Ô kết hợp với cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, thổi mạnh đến mức tấm thảm dày một bên đình bị phồng lên.
Tô Ninh Anh thấy trong một cái miệng của nó ngậm một viên linh thạch thượng phẩm, phát ra ánh sáng mờ ảo trong màn đêm.
Chẳng trách nó có thể sử dụng pháp thuật, thì ra là vì mang theo một viên linh thạch thượng phẩm.
Xích Ô đã ở trong viện rất lâu, vì kiêng dè Lục Trác Ngọc, nên vẫn luôn không tìm được cơ hội ra tay.
Ban đầu Tô Ninh Anh nghĩ rằng chỉ cần Lục Trác Ngọc không rời khỏi viện, và nàng vẫn còn phù truyền âm, thì có thể tạm giữ được mạng nhỏ của mình.
Nhưng nàng lại quên mất con chim xấu xí này còn có thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Do năng lực của Xích Ô có hạn, nên phạm vi di chuyển của nó cũng hạn chế.
Nhưng chỉ cần rời khỏi viện, rời xa Lục Trác Ngọc, Xích Ô sẽ không còn e dè gì nữa.
Con chim ba đầu lao xuống từ trên trời, trong hai cái miệng đang mở to của nó, nàng có thể nhìn thấy rõ những chiếc răng sắc nhọn đến mức sáng lên.
Nó giống như một ngọn lửa đang cháy, u ám và âm trầm, không ngừng phóng to lên trong đôi mắt đen của Tô Ninh Anh.
Tô Ninh Anh run rẩy xé tấm phù truyền âm, kêu to tên Lục Trác Ngọc.
“Lục Trác Ngọc!”
Mưa rơi dày đặc và dai dẳng, Xích Ô nghe thấy tên Lục Trác Ngọc, đột nhiên tạm dừng đòn tấn công.
Nó dừng lại giữa không trung nhìn quanh.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không thấy bóng dáng của Lục Trác Ngọc đâu cả.
Tô Ninh Anh nhìn chằm chằm vào lá bùa đã bị xé làm đôi trong tay mình, có chút ngẩn ngơ.
Xích Ô tưởng rằng nó đã bị lừa, vẻ mặt càng thêm giận dữ, phát ra tiếng kêu chói tai, rồi lao tới Tô Ninh Anh.
Tô Ninh Anh đứng bật dậy, chạy về phía biển hoa hải đường.
Sức mạnh của linh thạch còn sót lại một chút, chỉ đủ để duy trì lần nở hoa cuối cùng của biển hoa hải đường.
Tuy rằng thân hình của Xích Ô không quá to lớn, nhưng khi đụng phải biển hoa hải đường đầy những cành cây chắn ngang, nó cũng gặp khó khăn.
Nhìn thấy con mồi nhỏ càng chạy càng xa, Xích Ô không tránh né, trực tiếp dùng thân mình đâm thẳng vào để mở đường.
Những cành hải đường bị nó đâm bay tung tóe, cánh hoa hòa lẫn với nước mưa lạnh buốt, bị gió lạnh cuốn vào và tạt lên mặt Tô Ninh Anh.
Nước mưa dính đầy khuôn mặt, làm nhòe đi tầm mắt, Tô Ninh Anh khó mà nhìn rõ đường phía trước.
Sử dụng pháp thuật cần linh lực, một viên linh thạch thượng phẩm ước chừng chỉ đủ để thực hiện một lần pháp thuật.
Vậy nên chỉ cần tránh được đòn tấn công của Xích Ô, có lẽ nàng sẽ giữ được mạng sống.
Biển hoa hải đường rất rộng, nhưng ngay khoảnh khắc linh khí tan hết, những cành hoa hải đường tươi tốt xung quanh đột nhiên biến mất.
Biển hoa lãng mạn vốn dày đặc nay biến thành một khu vườn trống trải, khắp nơi đều toát lên vẻ tiêu điều của mùa đông.
Không còn những cành cây được sinh ra từ linh khí, hành động của Xích Ô càng trở nên nhanh chóng và dễ dàng hơn.
Gần như chỉ trong nháy mắt, nó đã đến ngay phía sau Tô Ninh Anh.
Tô Ninh Anh có thể nghe thấy tiếng hít thở của nó vang lên ngay bên tai nàng.
Chỉ một giây sau, một trong ba cái đầu đó sẽ cắn đứt cổ nàng.
Người ta nói rằng khi đối diện với cái chết, con người sẽ bùng phát ra một lực lượng mà xưa nay chưa từng có.
Nhưng điều đó không xảy ra.
Không có phép màu nào cả.
Cơ thể yếu ớt này đã cố gắng đưa nàng chạy xa đến vậy, thực sự là đã đến giới hạn rồi.
Trong nháy mắt, tay chân của Tô Ninh Anh mất hết sức lực, khi nàng ngã xuống, hơi thở của Xích Ô lướt qua đỉnh đầu nàng, mà ngay sau đó, một luồng kiếm khí cũng lướt qua.
Kiếp trước Lục Trác Ngọc là một quân tử, ở bên ngoài, thanh kiếm của hắn cũng có một cái tên rất êm tai: Quân Tử Kiếm.
So với những kiếm tu đầy sát khí khác, Quân Tử Kiếm của Lục Trác Ngọc, ngay cả khi giết người cũng mang theo một sự dịu dàng mưa thuận gió hòa, không có cảm giác đau đớn, đưa ngươi lên đường Hoàng Tuyền một cách nhẹ nhàng.
Ba cái đầu của Xích Ô lần lượt rơi xuống đất, cơ thể không đầu của nó nghiêng ngả đụng vào một cây hải đường rồi ngã xuống, bùn đất bắn tung tóe.
Dù đã mất đầu, đôi cánh của Xích Ô vẫn còn đang đập, có lẽ đó chỉ là phản ứng của cơ bắp.
Động tác của Lục Trác Ngọc quá nhanh, chắc giờ Xích Ô còn đang ngẩn ra trước mặt Diêm Vương.
Diêm Vương hỏi nó: Ngươi đến đây thế nào?
Xích Ô đáp: Không biết, chỉ là đuổi theo một tiểu nhân loại, chạy một hồi thì tới nơi này rồi.