Khi con hạc giấy bị bóp nát, một luồng linh khí bên trong thoát ra, phóng thẳng lên bầu trời, biến mất trong đám mây.
Truy tung chú.
Trong thời đại linh khí thiếu thốn, vị ‘huynh đệ tốt’ đó không ngần ngại sử dụng linh khí, thật đúng là dày công suy tính.
Chắc chắn Lục Trác Ngọc biết trong con hạc giấy có ẩn chứa truy tung chú, nên mới bóp nát nó.
Quả nhiên, khi nhìn thấy truy tung chú, vẻ mặt của nam nhân không hề thay đổi, hắn lấy khăn ra, lau bàn tay vốn dĩ không hề dơ, rồi quay đầu lại, nói giọng điệu vô cùng ôn hòa: “Anh Anh, chúng ta đi thôi, đừng để cố nhân chờ lâu.”
Sống lại một đời, đối với Lục Trác Ngọc mà nói, đúng thật là được gặp lại cố nhân.
À, suýt quên, nàng cũng là cố nhân.
Một cố nhân sắp phải qua đời.
Ra khỏi hang động, tuy không khí trong lành hơn không ít, nhưng lại lạnh buốt, làm cổ họng người ta cũng tê cứng.
Nam nhân giẫm lên lớp tuyết dày đi xuống núi.
Tô Ninh Anh được Lục Trác Ngọc cõng trên lưng, trên người nàng khoác áo choàng của hắn, do vóc dáng quá mảnh mai, nên từ xa nhìn lại chỉ thấy lưng của Lục Trác Ngọc có vẻ dày thêm chút, không ai nhận ra sau lưng hắn còn cõng một người.
Ngoài trời gió lạnh thổi quá dữ dội, Tô Ninh Anh không dám để lộ dù chỉ một sợi tóc ra ngoài.
Sau khi trải qua việc bị gió thổi đến ngất xỉu, nàng không dám tùy ý làm bậy nữa, giờ đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.
Lục Trác Ngọc bước đi rất vững vàng, Tô Ninh Anh áp sát vào hắn, ban đầu còn cảm thấy lạnh, nhưng một lát sau cũng quen dần, thậm chí không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Lục Trác Ngọc nghe thấy tiếng hít thở dần dần trở nên đều đặn của nàng, bàn tay đỡ lấy Tô Ninh Anh khẽ giật giật.
Cơ thể thiếu nữ trượt xuống một chút, sau đó bỗng giật mình tỉnh dậy, hai tay đang ôm lấy cổ Lục Trác Ngọc bỗng nhiên siết chặt.
Cốt truyện chết chóc đang gõ mạnh vào đầu ta.
Ta là tài khoản mới, đừng làm khổ ta mà.
Vì Tô Ninh Anh vô thức siết cổ Lục Trác Ngọc, nam nhân đành phải ngửa đầu, lộ ra yết hầu gợi cảm, giọng nói ấm áp của hắn cũng mang theo chút khàn khàn.
“Anh Anh, thật chặt.”
Chặt chút mới tốt, nếu không nàng làm sao biết hắn có đột nhiên thay đổi ý định hay không, lỡ như hắn không muốn ném nàng xuống quỷ vực nữa, mà lại ném nàng ở nơi băng giá này thì sao.
Với thể trạng này của nàng, chưa đến hai mươi bốn giờ là nàng sẽ chết cóng.
Đúng là Tô tiểu thư mỏng manh.
Hai người giằng co một lúc, gió lạnh thổi qua đầu khiến Tô Ninh Anh lại choáng váng.
Không thể cứ tiếp tục như vậy.
Tô Ninh Anh chậm rãi nới lỏng tay đang ôm cổ Lục Trác Ngọc, rồi sau đó, khi Lục Trác Ngọc giả vờ mệt muốn buông tay, nàng đột nhiên dùng đầu ngón tay bóp lấy một miếng thịt trên cổ hắn.
Thật sự chỉ là một miếng thịt nhỏ.
Cánh tay Lục Trác Ngọc đang đỡ Tô Ninh Anh đột nhiên dừng lại.
Là thực sự dừng lại tại chỗ.
Lục Trác Ngọc:...
Đối mặt với kiểu ‘có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu’ của Tô Ninh Anh, sau một hồi im lặng giằng co, cuối cùng Lục Trác Ngọc vẫn quyết định tiếp tục cõng nàng đi tiếp.
Không đi bao lâu, từ xa đã thấy một cỗ xe ngựa đang bay trên không tiến đến.
Trước khi tận thế bắt đầu, cảnh tượng này rất thường thấy trong giới tu chân, không chỉ các gia tộc lớn mà cả những môn phái nhỏ đều thích làm một chút việc phô trương, chẳng hạn như để xe ngựa tráng lệ của mình bay trên trời.
Giống như những người giàu có điệu thấp lái Rolls-Royce hay Cullinan triệu đô trên đường phố.
Những chiếc Rolls-Royce và Cullinan này cũng sẽ có biển số rất "ngông cuồng" như 88888 hoặc 66666, tương ứng với những lá cờ gia tộc thể hiện địa vị được gắn trên xe ngựa.
Tuy cỗ xe ngựa này không quá xa hoa, nhưng thân xe rất lớn, được làm từ gỗ thượng phẩm, do tám con ngựa trắng thuần kéo bay trên trời.
Mỗi kilomet di chuyển tiêu tốn khoảng năm mươi viên linh thạch hạ phẩm.
Trước thời kỳ tận thế, sự tiêu hao như vậy không được coi là quá phô trương, nhưng sau khi tận thế ập xuống, hành động này chẳng khác nào đốt tiền.
Bởi vậy có thể suy đoán, những người này chắc chắn không phải xuất thân từ gia đình nhỏ.
Gió lạnh thổi qua, khiến lá cờ gắn trên xe ngựa bay phần phật.
Tô Ninh Anh vén lên phần tóc mà Lục Trác Ngọc đã chắn trước mặt giúp nàng, cẩn thận quan sát.
Cờ có nền đen, chữ trắng, trên đó viết một chữ "Lương".
Đây là xe ngựa của Lương gia ở Bành Thành.
Bành Thành nằm ở trung tâm giữa phía Nam và phía Bắc, vị trí địa lý tương đối thuận lợi, điều kiện vật chất cũng không tệ.
Tuy Lương gia không phải là môn phái đỉnh cao trong giới tu chân, nhưng lại được coi là tầng lớp trung lưu hàng đầu, cũng là nơi "huynh đệ tốt" của Lục Trác Ngọc, Cố Nhất Thanh đến làm con rể.
Mặc dù nhân phẩm của Cố Nhất Thanh có vấn đề, nhưng hắn giả vờ rất khéo.
Do đó, trong giới tu chân, hắn vẫn được xem như một đối tượng hàng đầu mà nhiều thiếu nữ tranh đoạt.