Cố Nhất Thanh lập tức tiếp lời: "Có Vọng Thư ở đây, chắc chắn có thể bắt được yêu thú để báo thù cho lão thành chủ."
Tô Ninh Anh: …
Người chết là cha vợ của ngươi, ngươi lại muốn huynh đệ tốt của ngươi đi trả thù, cũng thật là không biết xấu hổ.
Lục Trác Ngọc vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa như một vị thánh, không nói gì thêm, khiến bầu không khí trong xe ngựa đột nhiên rơi vào sự im lặng đầy ngượng ngùng.
Tô Ninh Anh nhai miếng bánh trong miệng, nghĩ rằng chuyện này hẳn là chẳng liên quan gì đến nàng.
Nàng tiếp tục vươn tay nhận lấy chiếc đĩa nhỏ từ tỳ nữ đưa đến.
Những chiếc đĩa bên cạnh nàng đã chất thành một đống nhỏ, nàng cũng không biết tỳ nữ lấy đâu ra nhiều đĩa sạch như vậy.
"Anh Anh, ăn ít chút, dễ đầy bụng."
Một chiếc khăn nhẹ nhàng chạm vào khóe môi Tô Ninh Anh, cắt ngang động tác nhận đĩa tiếp theo của nàng.
Nàng mới ăn có vài miếng thôi mà! Mỗi miếng bé tí như thế, sao có thể đầy bụng? Bây giờ nàng đói đến mức có thể ăn hết một con bò ấy chứ!
Nghe lời Lục Trác Ngọc nói, tỳ nữ vừa đưa đĩa ngọc lập tức ngừng lại, sau đó thu về.
Tô Ninh Anh trơ mắt nhìn hộp thức ăn bị đóng lại, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Lục Trác Ngọc.
Dám chọc ta, xem như ngươi...!Đã bóp nhầm quả hồng mềm rồi.
Nam nhân nhẹ nhàng hạ mắt, đôi đồng tử đen tuyền sâu thẳm, như một vũng nước chết không chút sức sống.
Sống lại một đời, huynh đệ ngày xưa vẫn là bộ dạng dối trá này, quả thật khiến người ta có chút bi thương.
Lục Trác Ngọc nói xong, cúi đầu, ánh mắt vô tình rơi xuống đỉnh đầu thiếu nữ bên cạnh.
Thiếu nữ yên lặng ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt không ngừng nhìn về phía hộp thức ăn, rõ ràng là vẫn chưa đã thèm.
Thiếu nữ có dung mạo vô cùng xinh đẹp, nhưng vì thường ngày nàng luôn tỏ thái độ không mấy thiện cảm với hắn, nên Lục Trác Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy nàng với vẻ mặt bình thản và sống động như vậy.
Trong xe ngựa ấm áp, trên gương mặt tái nhợt của thiếu nữ thoáng hiện lên chút sắc hồng.
Đôi mắt vốn ảm đạm tối tăm thường ngày cũng trở nên trong sáng lung linh giống như pha lê, hiện lên vẻ trong suốt khó tả.
"Việc của Ân Hựu, ta tất nhiên sẽ giúp." Cuối cùng, Lục Trác Ngọc cũng mở lời.
Cố Nhất Thanh nghe thấy những lời nói thánh thiện quen thuộc của Lục Trác Ngọc, liền an tâm.
"Huynh đệ tốt" của hắn vẫn trước sau như một, lương thiện đến mức khiến người khác thương hại.
"Có Vọng Thư ở, ta hoàn toàn yên tâm."
Thật là một cảnh tượng “huynh hữu đệ cung”(*) ấm áp.
(*)Huynh hữu đệ cung: Trạng thái của mối quan hệ anh em trong xã hội xưa, thân ái tôn kính lẫn nhau.
Sau màn ôn chuyện tình cảm đầy giả dối, Cố Nhất Thanh đưa tay xoa xoa trán, đứng dậy nói: "Vọng Thư, ta vào trong nghỉ một lát, ngươi cứ tự nhiên."
Từ quầng mắt thâm đen của Cố Nhất Thanh, có thể thấy hắn thực sự rất mệt.
Xe ngựa rộng lớn, được chia làm hai thùng xe trước và sau.
Phía trước là nơi tiếp khách, phía sau là phòng nghỉ nhỏ.
"Ừm."
Khi Lục Trác Ngọc đáp lại, Cố Nhất Thanh đã kéo màn bước vào, rất rõ ràng, hắn hoàn toàn không xem người huynh đệ này ra gì.
Mặc dù tu vi của Lục Trác Ngọc cao hơn Cố Nhất Thanh, nhưng không có linh khí, bây giờ Lục Trác Ngọc chẳng khác gì người bình thường.
Tuy rằng Cố Nhất Thanh muốn hại chết Lục Trác Ngọc, nhưng hắn càng mong muốn có thể khiến Lục Trác Ngọc thân bại danh liệt, sống như một con chó trong thế giới này.
Điều này khiến Cố Nhất Thanh cảm thấy hả hê hơn nhiều so với việc trực tiếp giết chết Lục Trác Ngọc.
Cố Nhất Thanh rời đi, hai nữ tỳ yên lặng quỳ gối bên cạnh không tiếng động, như những công cụ người.
Bên trong xe ngựa thực sự rất ấm áp, sau khi ăn no, Tô Ninh Anh lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Nàng lén che miệng ngáp một cái, đầu nghiêng sang một bên, rồi theo thói quen tựa vào vai Lục Trác Ngọc nhắm mắt lại.
Mặc dù cơ thể Lục Trác Ngọc lạnh căm căm khiến nàng cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng mùi hương thảo dược trên người hắn thật sự rất dễ chịu.
Bên trong xe ngựa cũng đốt hương thơm, có vẻ là loại cao cấp, ban đầu còn thấy tạm được, nhưng ngửi lâu lại thấy hơi nồng, không bằng mùi thảo dược thanh khiết trên người Lục Trác Ngọc.
Cảm giác này giống như trong một không gian kín đầy mùi hương phức tạp, bỗng nhiên ngửi được mùi dưa chuột tươi mát khiến người ta không thể cưỡng lại.
Trước đây, Tô Ninh Anh ngày thường chẳng có chút thiện cảm nào với Lục Trác Ngọc, càng không thích chạm vào hắn, thậm chí còn nói rằng ghét mùi thuốc trên người hắn, cho rằng mùi này như đang chế nhạo việc nàng là một ma ốm.
Nhưng thật sự là oan cho nam chính rồi.
Nam chính người ta vì chế thuốc cho nàng mà chăm chỉ làm việc cả ngày trong phòng thuốc, sao trên người không dính chút mùi thuốc được chứ?
Trái ngược với sự ghét bỏ trước đây, bây giờ nàng lại khác hẳn.
Thiếu nữ hít hít mùi hương trên người hắn, mơ màng rúc vào gần hơn, đôi lông mày nhíu lại cũng từ từ giãn ra.