Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi


Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Chớp mắt một cái, nửa tháng đã qua.
Đại hội luận kiếm đúng hạn mà tới, Phù Hoa chân quân cũng tuân theo phân phó của chưởng môn, dẫn một đội ngũ đệ tử đi Thanh Nguyên Tông.
Tô Nhược đương nhiên cũng ở trong đội.
Đoạn thời gian này được Thẩm Túc Chi chỉ điểm, thực lực Tô Nhược từng bước nâng cao, kiếm cũng dùng ra dáng ra vẻ.

Trước khi đi, Hoài Ngọc chân nhân còn đưa nàng một thanh bảo kiếm trân quý, hi vọng nàng có thể lấy được thứ hạng tốt trong đại hội luận kiếm, thuận lợi tiến vào bí cảnh, nắm được cơ duyên cho mình.
Làm sư phụ, Hoài Ngọc chân nhân đối với Tô Nhược có thể coi như không giữ lại chút nào, toàn tâm trả giá.
Tuy tham gia luận kiếm đều là kiếm tu, nhưng Nhạc Hoa Tông là đại tông môn đệ nhất, tất nhiên không thể hẹp hòi đến mức để cho đám đệ tử ngự kiếm mà đi.
Ngoài sơn môn có một pháp khí ngự không, là một chiếc thuyền lớn được tạo bằng gỗ tối màu, do tông sư luyện khí duy nhất trong tông môn luyện chế, thừa sức chở hai mươi mấy người, rất hợp với phong cách điệu thấp khiêm tốn của Nhạc Hoa Tông.
Chưởng môn Nguyên Minh Tử tự mình tới tiễn đoàn người Tống Yến, trước khi đi còn lưu luyến căn dặn các đệ tử, dặn bọn họ không cần quá coi trọng thắng thua, có thể học hỏi thêm chút gì là được rồi.
Tạm biệt trưởng lão tới tiễn người, Tống Yến dẫn nhóm đệ tử được tuyển chọn tỉ mỉ lên đường đi tới Thanh Nguyên Tông.
Món pháp khí này tên là “Thiên Khải”, được tạo ra trong tay một vị tông sư luyện khí của Nhạc Hoa Tông, thực sự rất tinh xảo hoàn mỹ, có thể nói là xảo đoạt thiên công.
Pháp khí hình thuyền, lại có thể lơ lửng giữa trời, dùng linh thạch làm nhiên liệu, trong thuyền có mười mấy gian phòng, sắp xếp rõ ràng, còn có một nơi được dựng cao làm đài quan sát, có thể nhìn đường xá phía trước.
Đại hội luận kiếm lần này chỉ chấp nhận đệ tử Kim Đan trở xuống báo danh, cho nên đa số các đệ tử được tuyển chọn đều chưa từng ra khỏi sơn môn, lần này đi cùng Tống Yến cảm thấy rất mới mẻ.
Tuy rằng Phù Hoa chân quân xây dựng ảnh hưởng tại đại lục Hạo Miểu đã lâu, nhưng luôn có nghé con mới sinh không sợ cọp, đệ tử ngưỡng mộ Phù Hoa chân quân đã lâu, lén lén lút lút dịch tới bên cạnh Tống Yến.
“Chân, chân quân.”
Tống Yến nghiêng đầu, nhìn thấy một đệ tử trẻ tuổi mặc trang phục màu xanh, trên mặt viết đầy căng thẳng, thấp thỏm bất an mà nhìn mình.
Thấy Tống Yến không lộ ra vẻ mất hứng, đệ tử kia mới tiếp tục lắp ba lắp bắp: “Đệ tử, đệ tử là môn hạ của nhị trưởng lão Tàng Kiếm Phong, tên Lý Nhân, ngưỡng mộ tiên quân đã lâu, lần, lần này có thể cùng tiên quân đồng hành, ta, ta…”
Lý Nhân ấp úng, đỏ cả mặt, trong lúc nhất thời ngay cả lời cũng không nói ra được.
Tống Yến thấy đệ tử này căng thẳng tới mức như vậy, không khỏi bật cười nói: “Yên tâm, đoạn đường này bản quân luôn đồng hành cùng các ngươi.”
Đệ tử tên Lý Nhân kia dùng sức gật gật đầu, tha thiết mong chờ nhìn y.
Tống Yến suy nghĩ một chút, lại nói: “Trở về tu luyện đi.”
Lý Nhân lại gật đầu, cực kỳ nghe lời Tống Yến, nhẹ bước rời đi.
Cũng không lâu lắm, Tống Yến liền nghe thấy âm thanh hưng phấn truyền tới từ một bên thuyền, dù đã tận lực đè thấp nhưng vẫn áp chế không nổi.
“Các ngươi có nghe hay không, chân quân vừa nói chuyện với ta! Ta kích động quá a a a!”
“Nghe được nghe được, ta cũng muốn nói chuyện với chân quân, nhưng ta không dám.”
“Trước kia nghe các sư huynh nói chân quân rất lạnh lùng, ngoại trừ Thẩm sư huynh thì người chưa bao giờ nói chuyện với các đệ tử.”
“Nói bậy! Chân quân rõ ràng hòa ái dễ gần thế cơ mà!”

Tống Yến là tu sĩ Hợp Thể kỳ, tuy các đệ tử đã cố nhỏ giọng, nhưng những câu nói này y vẫn nghe được rõ ràng.

Y cũng không nói gì, chỉ khẽ cười, tiếp tục hóng gió bên mạn thuyền.
Cách đám đệ tử này không xa, Tô Nhược ôm kiếm trầm mặc không nói, trong ánh mắt có chút không cam lòng.

Đột nhiên, ngọc bội bên hông nàng sáng lên, một đạo truyền âm tiến vào đầu nàng.
Giọng lão giả tràn đầy dụ dỗ: “Nhóc con, ngươi có muốn bái Phù Hoa chân quân kia làm sư phụ hay không?”
Bàn tay Tô Nhược nắm kiếm đột nhiên khẩn trương, hô hấp cũng dồn dập lên, nhưng trong chớp mắt lại khôi phục bình tĩnh, nói: “Ta đã có sư phụ.”
Lão giả khinh thường: “Vậy thì sao, không phải ngươi vẫn luôn muốn bái cái gì chân quân kia làm sư phụ sao? Lão phu có biện pháp có thể làm cho y chủ động thu ngươi làm đồ đệ.”
Tô Nhược nghe vậy, trầm mặc chốc lát, hoài nghi hỏi: “Ngươi… Thật sự có biện pháp?”
“Tất nhiên.”
Nội tâm của nàng do dự, một lúc lâu sau mới khó khăn quyết định: “Ta muốn bái y làm thầy.

Ta phải làm gì?”
Lão giả thâm trầm mà cười hai tiếng, nói: “Chờ lão phu giúp ngươi thắng trận đấu, thuận lợi tiến vào bí cảnh, tất cả nghe lão phu là xong.”
“Tốt, hi vọng ngài nói được làm được.”

Chạng vạng, pháp khí phi hành của Nhạc Hoa Tông bình ổn dừng lại trước cổng Thanh Nguyên Tông.
Phù Hoa chân quân đích thân tới, Thanh Nguyên Tông dùng mười phần thành ý tiếp đón, chưởng môn tự mình xuống núi nghênh tiếp.
Chưởng môn Thanh Nguyên Tông không giống Nguyên Minh Tử, là một lão nhân tiên phong đạo cốt, nhìn thấy bóng dáng Tống Yến, lão sờ sờ râu mép, cung kính nói: “Chân quân đích thân tới, thật giống như rồng đến nhà tôm.”
“Chưởng môn khách khí.”
“Sắc trời đã tối, bản tông đã chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho đội ngũ Nhạc Hoa Tông, thỉnh các vị đi theo ta.” Quản sự bên cạnh chưởng môn Thanh Nguyên Tông làm một tư thế mời.
Tống Yến gật đầu với chưởng môn, dẫn một đám đệ tử cùng quản sự đi vào trong.
Thanh Nguyên Tông không hổ danh tam đại tông môn, khí thế huy hoàng, rường cột chạm trổ, an bài cho bọn họ một khoảng sân thoạt nhìn cũng khá xa hoa.
Tống Yến không có yêu cầu gì với nơi ở, chỉ cần cùng một chỗ với đám đệ tử Nhạc Hoa Tông là được.

Sau khi đưa bọn họ đến nơi, quản sự dặn dò vài câu, nói rõ đại hội luận kiếm hai ngày sau sẽ khai mạc, lại dặn dò Tống Yến làm giám khảo, ngày mai cần thương nghị công việc cụ thể với các trưởng lão Thanh Nguyên Tông rồi cáo lui.
Trước khi quản sự đi, Tống Yến lắm miệng hỏi một câu: “Làm phiền một chút, bên cạnh là tông môn nào?”
“Là Bích Tỉ Cung.”
Bích Tỉ Cung? Tống Yến nhíu mày.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đêm khuya, các đệ tử Nhạc Hoa Tông đều đã ngủ say, gian phòng Tống Yến vẫn đèn đuốc sáng choang.
Dòng điện thanh sàn sạt của hệ thống lại đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ.
【 Nhiệm vụ cốt truyện: Thỉnh kí chủ tìm cách tiến vào bí cảnh Thanh Nguyên Tông, thu được sừng của “Tê Giác thú”, thưởng tích phân 15.



Sáng sớm hôm sau, Tống Yến kết thúc tĩnh tọa từ sớm, đi theo quản sự Thanh Nguyên Tông hôm qua tới địa điểm thương nghị.
Thanh Nguyên Tông là kiếm tông, trong môn đều là kiếm tu.

Tu sĩ có thể làm giám khảo đại hội luận kiếm lần này, mặc dù không có thực lực như Phù Hoa chân quân, nhưng nếu đơn độc đi ra ngoài cũng là nhân vật vang danh trong Tu chân giới, đối tượng được đông đảo tu sĩ bội phục.
Tỷ như vị ngồi đối diện Tống Yến, tên Triệu Khởi, vũ khí Vô Ảnh kiếm, tu sĩ Nguyên Anh kỳ đại viên mãn, sử dụng Vô Ảnh kiếm pháp nổi danh xuất thần nhập hóa, từng một mình khiêu chiến ba vị tu sĩ cùng tu vi mà không bại.
Ngoại trừ Triệu Khởi, còn có vài vị đại năng nổi tiếng, đều là giám khảo đại hội luận kiếm lần này.
Thấy Tống Yến tiến vào, mọi người đầu tiên là cả kinh, tiếp theo hai mặt nhìn nhau, hình như không ngờ vị được khen là kiếm tu đệ nhất Tu chân giới sẽ đến nơi này.
Tống Yến gật gật đầu xem như chào hỏi bọn họ, y là người đến cuối cùng.

Thấy mọi người đã đông đủ, chưởng môn Thanh Nguyên Tông thông báo quy tắc đại hội luận kiếm lần này.
Đại hội luận kiếm chia làm ba vòng, vòng thứ nhất là tỷ thí giữa kiếm tu các tông.
Luận kiếm lần này, các tông môn đều mang đến khoảng hai mươi đệ tử, không vượt quá Kim Đan kỳ, cho nên bước thứ nhất chính là để các vị đệ tử tỷ thí với nhau.
Các đệ tử dùng hình thức rút thăm để quyết định đối thủ.

Để công bằng, đệ tử Luyện Khí kỳ chỉ có thể bốc được đối thủ cũng là Luyện Khí kỳ, đối thủ của Trúc Cơ kỳ cũng chỉ có thể là Trúc Cơ kỳ.

Mỗi người đều có ba cơ hội rút thăm, thắng một lần cộng một điểm, cuối cùng năm mươi đệ tử đứng đầu cùng tu vi sẽ được vào vòng trong.
Vòng thứ hai là đấu lôi đài.

Các đệ tử tranh đoạt đài chủ, mỗi trận thắng cộng một điểm, thời gian thi đấu là ba ngày, ba ngày sau xếp hạng dựa theo tích phân, ba mươi người đứng đầu có tư cách tiến vào bí cảnh, ba người đứng đầu sẽ được thưởng linh thạch, đan dược, pháp khí Thanh Nguyên Tông chuẩn bị.
Vòng thứ ba, tất nhiên chính là bí cảnh các tông đều để ý.

Ba mươi người đứng đầu có tư cách tiến vào bí cảnh, lúc vào chỉ có thể sử dụng túi Càn Khôn mà Thanh Nguyên Tông phân phát, không được mang theo bất kỳ vật phẩm nào ngoại trừ vũ khí đan dược, toàn bộ những thứ đoạt được bên trong bí cảnh đều thuộc về mình, Thanh Nguyên Tông sẽ không thu hồi.

Không được ra tay đoạt bảo với đồng môn trong bí cảnh, nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách, tịch thu toàn bộ vật phẩm đoạt được bên trong bí cảnh, việc này sẽ có giám khảo chuyên môn giám sát.
Chưởng môn Thanh Nguyên Tông đặc biệt trưng cầu ý kiến Tống Yến, hỏi y có nguyện ý cải trang làm đệ tử bình thường đi vào bí cảnh hay không, Tống Yến sảng khoái đáp ứng.
Cái này không phải là đưa gối cho kẻ ngủ gật sao?
Thấy Tống Yến đáp ứng, chưởng môn Thanh Nguyên Tông thực sự không ngờ y sẽ phối hợp như vậy, trong lúc nhất thời vừa kinh hỉ vừa cảm động, tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng lại ngấm ngầm muốn cho thêm mấy vị dược liệu hiếm có trong lễ vật tặng Tống Yến.
Nhất định phải để chân quân nhìn thấy thành ý của bọn họ!
Các môn phái lớn nhỏ lục tục đến đông đủ, thời gian cũng qua thật nhanh, nháy mắt đã là hai ngày sau.

Hôm đó là ngày Thanh Nguyên Tông đặc biệt đề cử, tất nhiên bầu trời quang đãng, trong xanh như được gột rửa.
Lần đầu tổ chức đại hội luận kiếm trong vòng trăm năm, Thanh Nguyên Tông cực kỳ coi trọng.

Các kiếm tu có danh hào trên Tu chân giới đều có mặt, khiến cho các đại tông môn đều thán phục Thanh Nguyên Tông hào phóng, vô cùng bạo tay.
Vị giám khảo cuối cùng vào vị trí chính là Phù Hoa chân quân, một khắc y xuất hiện, tiếng ồn ào trên quảng trường trong nháy mắt tăng lớn, thậm chí còn có người ngự kiếm bay lên, chỉ vì muốn nhìn thấy chân dung Phù Hoa chân quân.
Tu sĩ ở Tu chân giới, ai mà chưa từng nghe tới đại danh của Phù Hoa chân quân? Càng không nói đến người ở chỗ này đều là kiếm tu xuất sắc từ các tông phái, từ nhỏ đã coi Phù Hoa chân quân như tấm gương, mong đợi một ngày có thể đạt đến trình độ của y.

Y vừa xuất hiện, chúng đệ tử dồn dập ngẩng đầu ưỡn ngực, quyết định sau đó phải dùng hết sở học suốt đời, tranh thủ lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Phù Hoa chân quân.
Nhìn cảnh tượng này, chưởng môn Thanh Nguyên Tông hài lòng sờ sờ râu mép của mình.

Không bõ công lão ngàn nói vạn nói mới mời được chân quân đến tọa trấn, còn mang ra Chu Quả trân quý mình giữ gìn nhiều năm, đại hội luận kiếm lần này, Thanh Nguyên Tông chắc chắn lưu danh vạn năm.
Sau phần mở màn rườm rà, chưởng môn Thanh Nguyên Tông tuyên bố quy tắc đại hội luận kiếm lần này.

Sau đó, ba tiếng chuông nặng nề vang vọng toàn bộ quảng trường, đại hội luận kiếm trăm năm một lần, chính thức bắt đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui