Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi


Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Trong nháy mắt, kỳ hạn ba ngày đã đến.

Các đệ tử lần lượt bị truyền tống ra khỏi bí cảnh.

Trước lối vào, trưởng lão dẫn đội của các môn phái cùng với đệ tử không trúng tư cách đều đang chờ đệ tử của mình đi ra.
Thẩm Túc Chi vẫn dựa vào cây như cũ, nhắm hai mắt lại, dường như náo động dưới tàng cây đều không có quan hệ gì với hắn.
Hắn ở chỗ này đợi một đêm.

Từ khi màn đêm buông xuống tới lúc trăng sáng treo cao, từ bầu trời đầy sao tới ánh bình minh rạng ngời, Thẩm Túc Chi suy nghĩ hồi lâu, quyết định bây giờ vẫn chưa phải lúc xé rách da mặt với Tống Yến.
Hắn khổ tâm ẩn núp trong Nhạc Hoa Tông nhiều năm, nếu chỉ vì trở thành Ma tôn mà phải từ bỏ cơ hội khiến Tống Yến thân bại danh liệt, hắn không cam tâm.
Ngay trong lúc hắn ngưng mắt trầm tư, lối vào bí cảnh bỗng nhiên xuất hiện một người, trường thân ngọc lập, trường sam màu trắng không nhiễm một hạt bụi nhỏ, thanh lãnh như cây tùng trong trời tuyết, y vừa xuất hiện đã khiến cho mọi người tại đây kinh ngạc há hốc.
Phù Hoa chân quân sao lại đi từ bí cảnh ra?
Mọi người nhìn nhau, trên mặt toàn là nghi ngờ, cuối cùng vẫn là chưởng môn Thanh Nguyên Tông tông chủ ra mặt giải thích, lo lắng các đệ tử trong bí cảnh sẽ ra tay thương tổn đồng môn, mới mời các vị giám khảo vào trong bí cảnh giám sát.
Lúc này mọi người đã hiểu, nhanh chóng đón nhận đệ tử của mình trở lại, cũng không dò hỏi có tìm được bảo bối gì hiếm lạ trong bí cảnh hay không, dù sao ai cũng hiểu đạo lý hoài bích có tội.
Các đệ tử Nhạc Hoa Tông nhìn thấy Tống Yến, nhất thời sáng mắt lên, đặc biệt là Lý Nhân, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Tống Yến phun một cái rắm cầu vồng với đống từ ngữ như tràng giang đại hải mà không lặp lại từ nào.
Nhưng mà Phù Hoa chân quân vốn có tiếng là lạnh nhạt, cũng không người nào mù dở mà thật sự đến gần, ngoại trừ một người.
Cành lá đong đưa, bóng cây lay động, những phiến lá xanh biếc phiêu phiêu rơi xuống, trong vạt áo tung bay, một đạo thân ảnh màu đen ung dung xuất hiện ở trước mặt Tống Yến.
“Sư tôn.” Người đến ngữ khí ôn hòa, bên môi hiện ra má lúm nhợt nhạt, “Người cuối cùng cũng đi ra ngoài.”
Tống Yến kinh ngạc nói: “Túc Chi? Sao ngươi lại ở đây?”
Hôm qua y còn buồn bực, rõ ràng chẳng làm gì cả mà giá trị thù hận lại trực tiếp đạt mức tối đa, bây giờ thấy Thẩm Túc Chi ở chỗ này, đột nhiên liền hiểu tại sao.
Dựa theo mạch nguyên tác, khoảng thời gian này hẳn là đoạn Thẩm Túc Chi từ thiếu chủ biến thành Ma tôn.
“Túc Chi trong lòng mong nhớ sư tôn.” Thẩm Túc Chi mặt mày cong cong, như là đang cười, “Nên mới đến Thanh Nguyên Tông, đón sư tôn trở về.”
Tống Yến trầm mặc trong nháy mắt: “Ngươi có lòng.”

Nếu ba mươi đệ tử đều đã ra ngoài, tiếp theo nên xử lí ba người động thủ với đồng môn trong bí cảnh.

Thanh Nguyên Tông có Chấp Pháp Đường chuyên chịu trách nhiệm hỏi cung, chỉ là việc này liên quan đến hai tông môn, lại có người thi đấu gian lận, nên lúc hỏi cung các tông môn tham gia đại hội luận kiếm đều có mặt đầy đủ.
Điều này cũng có nghĩa, mọi người sẽ biết việc Tô Nhược gian lận, việc Hạ Hi Hi cùng Lý Tuân ra tay với đồng môn cũng sẽ bị truyền đi khắp Tu chân giới.
Kể cả khi Tô Nhược hối hận, cũng không có cách nào thay đổi sự thực này, chỉ có thể liều mạng nói mình ăn một loại đan dược giúp nâng cao thực lực mới thắng những người khác, như vậy sẽ không để lộ sự tồn tại của ngọc bội, khiển trách của mọi người đối với nàng cũng sẽ giảm đi một chút.
Vì có nhiều người, Thanh Nguyên Tông thay đổi địa điểm hỏi cung thành quảng trường tông môn để tất cả mọi người có thể nhìn thấy, lúc này trên quảng trường yên lặng như tờ, mọi người đều đang chờ thẩm phán của Thanh Nguyên Tông.
Tô Nhược cùng hai người Hạ Hi Hi, Lý Tuân quỳ gối giữa quảng trường, phải nhận cái nhìn đánh giá của mọi người, mỗi bên một phản ứng khác nhau.
Hạ Hi Hi vốn là con gái duy nhất của cung chủ Bích Tỉ Cung, cả đời này chưa từng bị nhiều người cười nhạo như vậy, nàng tức giận đỏ cả mặt, tay phải cầm lấy cánh tay Lý Tuân, ánh mắt lại gắt gao trừng Tống Yến một thân tiên khí trên thượng vị, đáy mắt là ác ý cùng oán độc không che giấu nổi.
Nàng suy nghĩ nát óc cũng không ra tại sao người bên trong bí cảnh lại là Tống Yến, người nắm giữ Chiếu Ảnh kiếm cũng lại là Tống Yến.
Y không phải đã có thượng đẳng linh khí Phù Trần kiếm sao? Tại sao còn muốn tranh Chiếu Ảnh kiếm với nàng, chẳng lẽ không nên nhường tiểu bối như nàng sao? Tại sao y lại xuất hiện bên trong bí cảnh? Nàng dùng thực lực cướp được bảo bối thì có gì sai?
Mà mặc kệ trong lòng Hạ Hi Hi nghĩ thế nào, cũng không dám đối diện trực tiếp với Tống Yến.
Tay phải của nàng cầm lấy tay Lý Tuân, thoạt nhìn có chút dùng sức, ghìm cổ tay hắn đến mức hơi trắng bệch.
Lý Tuân rũ mắt, một câu cũng chưa nói, tầm mắt rơi vào chỗ Hạ Hi Hi cầm tay hắn, không biết đang suy nghĩ gì.
“Sư huynh.” Hạ Hi Hi quay đầu, nhỏ giọng gọi hắn.
Lý Tuân phục hồi tinh thần, ôn nhu nở nụ cười với Hạ Hi Hi, chỉ là ý cười cũng không tới đáy mắt, hắn nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, ta ở đây.”
Hạ Hi Hi nghe thấy lời này, trái tim như bình ổn lại, khẩn trương quay đầu nhìn chằm chằm phía trước chờ đợi tuyên án, còn không quên trào phúng mà liếc nhìn Tô Nhược sắc mặt trắng bệch lại vờ như kiên cường đang quỳ gối bên cạnh mình, đối với nữ nhân giống như bạch liên hoa này cực kỳ chán ghét.
Nàng ít nhất cũng chỉ là dùng thực lực đi cướp bảo bối, nữ nhân này còn chơi trò gian lận, không biết dùng phương pháp gì tăng lên thực lực của mình, đạp lên người khác để lấy được tư cách tiến vào bí cảnh.
Đang nghĩ ngợi, bên trong quảng trường truyền đến một tiếng chuông nặng nề.
“Hai người Hạ Hi Hi, Lý Tuân, làm trái quy tắc, tàn hại đồng môn, nay phạt hai người các ngươi trong vòng trăm năm không được bước vào Thanh Nguyên Tông, cũng bồi thường mười bình đan dược hạ phẩm, các ngươi có gì dị nghị?”
Hạ Hi Hi còn muốn biện giải, bị Lý Tuân kéo lại ống tay áo.
Không đợi Hạ Hi Hi chất vấn, Lý Tuân đã cúi đầu, bái một cái thật sâu: “Hai người chúng ta không có dị nghị, nguyện bồi thường đan dược cho vị sư muội này.”
Trưởng lão Chấp Pháp Đường gật gật đầu, tầm mắt chuyển sang bên cạnh: “Tô Nhược, ngươi dùng thủ đoạn phạm quy thắng trận, thu được tư cách tiến vào bí cảnh, ngươi đã biết sai chưa?”
Tô Nhược hít sâu một hơi, sắc mặt bình tĩnh: “Đệ tử biết rõ.”
“Ngươi dùng thủ đoạn nào thắng được thi đấu, mau chóng lấy vật chứng ra!”
“Trưởng lão cùng các vị minh giám, ta lúc trước ngẫu nhiên có được một bình đan dược, nghe nói có thể nâng cao thực lực, trong lòng hiếu kỳ, liền ăn một viên, kết quả linh lực trong cơ thể thực sự tăng mạnh, cho nên mới may mắn thắng được thi đấu.” 
Tô Nhược có chút ngượng ngùng, “Đệ tử biết hành vi này là không đúng, nhưng khi đó đệ tử đã thắng thi đấu, cũng thực sự muốn tiến vào bí cảnh xem thử, nên không nói ra chuyện này.

Đệ tử biết chuyện mà che giấu, không lấy đi bất kì bảo vật nào trong bí cảnh, đồng thời nguyện ý gánh chịu mọi trách phạt.”
“Chuyện này…” Trưởng lão Chấp Pháp Đường nhìn về phía chưởng môn Thanh Nguyên Tông, chưởng môn Thanh Nguyên Tông lại nhìn về phía Tống Yến.
Tống Yến mặt không đổi sắc nhìn xuống phía dưới: “Đan dược ở đâu?”
Tô Nhược cắn môi, đưa ra đan dược lão giả đã sớm chuẩn bị kỹ càng trước đó.
Sau khi đan tu Thanh Nguyên Tông kiểm chứng, xác nhận không có sai sót, bình đan dược kia được đưa đến tay Tống Yến.
“Hệ thống.”
【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi, bình đan dược này xác thực có thể tăng cao thực lực mà không để lại di chứng, nhưng chỉ có hiệu quả với Kim Đan kỳ trở xuống.

Đồng thời còn làm bào mòn linh lực đối thủ, đối phương không cảm giác được linh lực có vấn đề, chỉ cảm thấy đó là tiêu hao bình thường.


Cuối cùng, hệ thống cho ra suy đoán.
【 Dược liệu cần thiết để chế tạo bình đan dược này không tồn tại trên đại lục Hạo Miểu, hẳn là tinh thần thể thần bí bên trong ngọc bội kia tặng cho.


Tống Yến có được đáp án, vuốt ve bình sứ trong tay, đưa nó đến chóp mũi ngửi một cái, giương mắt hỏi: “Ngẫu nhiên có được? Ngẫu nhiên như thế nào?”
Tô Nhược sững sờ tại chỗ.
“Theo bản quân biết, đám đệ tử các ngươi chưa từng rời khỏi Nhạc Hoa Tông, sau khi cùng bản quân xuống núi cũng chưa tới chỗ khác.

Ngươi ngẫu nhiên có được như thế nào?”
Tô Nhược đã sớm chuẩn bị: “Bẩm sư thúc, trước khi nhập môn, đệ tử nhặt được trong một sơn động.

Ngoại trừ bình đan dược này còn có khối ngọc bội không có linh lực gì, sư thúc có muốn kiểm tra hay không?”
Tống Yến thu mắt, nói một tiếng “Không cần”, đổ viên thuốc đen tuyền trong bình sứ ra lòng bàn tay: “Đã là cơ duyên của ngươi, bản quân sẽ không mơ ước, chỉ là đan dược này —— “
Sau một khắc, ngón tay thon dài hợp lại, đan dược hóa thành bột mịn, thuận theo kẽ ngón tay rơi xuống.
“Cũng không cần giữ lại.”
Câu nói cuối cùng kia ngừng một chút mới lại cất lên, phảng phất rơi vào trong lòng Tô Nhược, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tống Yến, toàn thân như bị cặp mắt lạnh nhạt kia của y nhìn thấu.
Tô Nhược run rẩy nhỏ đến mức người khác không thể nhận ra, cúi đầu xuống: “Vâng.”
Trưởng lão Chấp Pháp Đường Thanh Nguyên Tông thấy thế, tuyên bố: “Đệ tử Nhạc Hoa Tông Tô Nhược, thi đấu gian lận.

Xét việc chưa lấy vật phẩm trong bí cảnh, nên không cần trả lại, nhưng Tô Nhược cả đời không được bước vào Thanh Nguyên Tông nửa bước.

Ngươi có gì dị nghị không?”
“Đệ tử cũng không có dị nghị.”
Một tiếng chuông nặng nề lập tức vang lên, màn hỏi cung cứ như vậy kết thúc.
Trên đường quay về, Thẩm Túc Chi đi bên cạnh Tống Yến.
“Có chuyện gì mà ngươi phải tự mình tới đây?”
Thẩm Túc Chi cong cong cặp mắt đào hoa, thấp giọng nói: “Sư tôn quả thực nhạy cảm.

Thực ra cũng không phải chuyện lớn gì, là tự ta muốn đi gặp mặt sư tôn chút thôi.”
Thấy Tống Yến nghiêng đầu nhìn hắn, Thẩm Túc Chi mới nghiêm mặt, nói: “Hai ngày trước, Ma tôn đột nhiên qua đời, thiếu chủ kế vị, Ma giới xảy ra chuyện động trời.

Trong lúc ra ngoài lịch luyện, đệ tử nghe được tin tức này, nhanh chóng chạy tới thông báo sư tôn.”
“Chưởng môn sư huynh có biết việc này hay không?”
“Đệ tử đã truyền tin về tông môn, chắc chắn lúc này sư bá đã biết rồi.”
Tống Yến gật đầu: “Vẫn là ngươi chu đáo.

Chỉ có điều trước đây chưa từng nghe nói tới thiếu chủ Ma giới, không biết người này dung mạo ra sao.

Nhưng nếu có thể thuận lợi kế vị Ma tôn, chắc chắn cũng là hạng người thủ đoạn sắc bén, tàn nhẫn vô tình.”
Thẩm Túc Chi mặt không biến sắc đáp lại: “Đệ tử cũng cảm thấy như vậy.”
【 Tính toán được tâm tình nam chính dao động, giá trị thù hận hiện tại đối với ngài là 99950 điểm.

Mời ngài tiếp tục cố gắng.


Tống Yến thăm dò mà nói thêm một câu: “Hắn có thể an an ổn ổn làm Ma tôn, lực uy hiếp với Ma tu khác hẳn là không nhỏ.

Nhưng trước đây vẫn hắn luôn âm thầm vô danh, bản quân đoán trước kia hắn nhất định không được Ma tôn tiền nhiệm coi trọng, bằng không đã sớm nổi danh.”
【 Tính toán được tâm tình nam chính dao động, giá trị thù hận hiện tại đối với ngài là 99900 điểm, giá trị hảo cảm là 10 điểm, mời ngài tiếp tục cố gắng.


…???
Trong đầu Tống Yến liên tục xuất hiện dấu chấm hỏi.
Thẩm Túc Chi này có tật xấu gì vậy? Thích nghe người ta mắng thế cơ à?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui