"Tề vương phi, ngươi có biết tội của mình không?"
Trong bữa cung tiệc, một tiếng gầm giận dữ khiến tất cả quan lại và gia quyến đều im lặng, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào cô gái giữa bữa tiệc.
Cô gái có một khuôn mặt trái xoan tinh xảo, trong đôi mắt to tròn là hai chữ “hoang mang”, trông rất vô tội.
Hàng mi dài cong cong chớp chớp vài lần, vẻ hoang mang biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc.
"Tề vương phi!" Lại có một tiếng gầm lớn vang lên: "Ngươi biết mưu hại hoàng tử là tội gì mà? Sao ngươi dám!”
Đương kim thiên tử Vĩnh An Đế chỉ vào cô gái kia, dùng ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào cô gái đang quỳ gối giữa bữa tiệc, thậm chí trong mắt còn có sát khí.
Bên cạnh Vĩnh An Đế là một thiếu niên đã tắt thở.
Hàn quý phi ăn mặc lộng lẫy rực rỡ, đeo đầy châu ngọc, nhào vào người thiếu niên kia đau đớn khóc lóc, không thể nén được bi thương.
Hàn quý phi tức giận chỉ về phía cô gái kia gào lên: “Hoàng thượng, thần thiếp muốn cô ta phải chôn cùng với con trai thiếp.
”
"Tề vương phi, đã đến lúc này rồi, cô cũng đừng giả ngu nữa, hãy thành thật nhận tội đi.
"
Vương hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cao, trầm giọng nói, trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo và cao cao tại thượng không thể che giấu.
Những người khác cũng sôi nổi lên tiếng chỉ trích, yêu cầu Tề vương phi nhanh chóng nhận tội, đừng liên lụy đến những người vô tội.
Tề vương phi? Nhận tội?
Vân Mộng cụp mắt xuống.
Nàng không ngờ sau khi bản thân độ kiếp thất bại, lại xuyên vào cơ thể Tề vương phi góa chồng của nước Yến.
Ngũ hoàng tử được sủng ái nhất trong cung tiệc đột nhiên trúng độc qua đời, mọi chứng cứ đều hướng về Tề vương phi, khiến “nàng” sợ đến mức đăng xuất ngay tại chỗ, làm cho Vân Mộng nhặt được món hời.
Nhìn xuống đôi tay nhỏ bé xa lạ này, trong mắt Vân Mộng hiện lên vẻ chán ghét mớ hộ giáp dài ngoằng kia.
Đeo một đống hộ giáp như này thực sự vướng víu quá mà, muốn bắt cái ấn thi triển thuật pháp cũng khó nữa.
Chỉ có điều hiện tại không phải là lúc quan tâm đến hộ giáp, bây giờ nàng phải chứng minh bản thân vô tội trước đã.
Hơn nữa mưu sát hoàng tử là tội rơi đầu, Vân Mộng không muốn mới xuyên qua được có một buổi sáng mà đã đi bán muối rồi.
Nếu truyền ra ngoài thì tiếng tăm của đại sư tỷ là nàng đây còn có mặt mũi hay không đây? Rất là xấu hổ đó được khum.