Đại Tề Quốc Phong Vân Dũng Động


Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một nữ nhân dẫn theo vài nha hoàn hớt ha hớt hải bước vào, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, ánh mắt lo lắng nhìn về Trần Nhược trên giường.

Nhìn về phía mỹ phụ trước mặt, Trần Nhược không khỏi lấy lại tinh thần, có lẽ do bệnh nghề nghiệp kiếp trước hắn bất giác liếm bờ môi khô khốc, một đôi tặc nhãn không chớp đánh giá người ngồi phía trước.

Mỹ phụ trước mặt tuổi chừng gần tứ tuần nhưng phong vận vẫn còn nguyên, khuôn mặt trái xoan, bờ môi mỏng, cặp mắt hồ ly có thể hút hồn bất cứ nam nhân nào nhìn vào, mái tóc được búi cao càng tô thêm vẻ trang nhã của nàng.


Nhìn xuống phía dưới cơ thể hoàn mỹ được bao bọc dưới bộ áo lông ấm áp, bộ ngực trập trùng sóng gợn vì di chuyển vội vã, nàng đưa bàn tay ấm áp lên trán của hắn, trong giọng nói tràn ngập lo lắng: “ Nhược nhi, con không sao chứ.” Trần Nhược vội vàng vứt bỏ mấy suy nghĩ không đứng đắn trong đầu, lần nữa nhìn về phía mỹ phụ trước mặt, lần đầu hắn cảm nhận được tình mẫu tử cũng như cảm giác huyết mạch tương liên chảy trong cơ thể.

Ngay lập tức hắn biết được đây chính là Lưu thị, chính thê của Tổng đốc Giang châu Trần Kiện và cũng chính là mẫu thân của Trần Nhược, nàng là điển hình danh môn khuê các, nhà mẹ đẻ là quanh chính tứ phẩm Thái thường tự, tuy rằng hơi không bằng so với Trần gia nhưng trong triều cũng có không nhỏ địa vị, cũng nhờ có Lưu gia đứng phía sau giúp đỡ Trần Kiện đường làm quan mới một đường bằng phẳng.

Bất quá sau này vì để ngồi vững chắc chức Tổng đốc Giang châu năm Trần Nhược bốn tuổi hắn cưới thêm Lý thị nữ nhi Thái sư đương triều rồi sinh ra Trần gia nhị công tử Trần Phóng.

Lý thị tuy là vợ lẽ nhưng tính cách độc đoán, cậy vào gia thế nhà mẹ đẻ thường xuyên chèn ép hai mẹ con Trần Nhược, Trần Kiện thì dù biết được nhưng vẫn còn phải dựa vào thế lực phủ Thái sư nên cũng một mắt nhắm một mắt mở, thế nên nhiều năm tích lũy đã khiến Lưu thị trở nên mềm yếu, toàn bộ hy vọng của nàng chỉ đặt vào Trần Nhược.


Lúc này Lưu thị thu bàn tay về, thở dài ra một hơi, nước mắt như mưa tuôn ra từ hốc mắt:
“ Nhược nhi cuối cùng con cũng tỉnh rồi, mẫu thân còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại được con nữa, con đã hôn mê ba ngày rồi con có biết mẫu thân lo lắng như thế nào hay không.”
Nghe mẫu thân thấp giọng nức nở Trần Nhược cũng không khỏi có chút cảm động, dù sao kiếp trước hắn là trẻ mồ côi, chưa từng cảm nhận được cảm giác này.

Hai mẹ con trò chuyện một khắc đồng hồ thì Lưu thị lo lắng sức khỏe con trai chưa hồi phục nên phân phó hắn sớm đi nghỉ ngơi sau đó dắt theo hai thị nữ trở về.

Sau khi tiễn mẫu thân ra khỏi cửa, Trần Nhược trở về giường nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, hắn vẫn khó có thể chấp nhận việc bản thân đã xuyên không vào cơ thể này, liếc nhìn về phía chiếc gương cạnh tủ ánh mắt hắn không khỏi trở nên mờ mịt, chẳng lẽ trên thế gian có chuyện trùng hợp như vậy, cơ thể này không những trùng tên mà diện mạo so với kiếp trước cũng không chút khác biệt, có lẽ tuổi tác cũng hệt như hắn ở thế giới kia....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận