Đại Tề Quốc Phong Vân Dũng Động


Bình thường tới nói Vũ Nương không ít lần trêu chọc Trần Nhược, nhưng khi đó mỗi lần hắn đều trốn tránh ánh mắt của nàng.

Ngay khi nàng cho là lần này cũng sẽ như vậy thì trước mắt Trần Nhược bỗng khóe môi nhếch lên, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một nụ cười tà mi làm Vũ Nương sững sờ trong giây lát, trước đây ràng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này trên người đại thiếu gia.

Ngay khi nàng lấy lại tình thần thì phát hiện một bàn tay heo mẫn đang ôm lấy eo nàng, còn rất không thành thật sờ soạng, qua một lớp vải nàng đều cảm nhận được cảm giác tê dại truyền đến.

Trong khi nàng còn đang bần thần thì Trần Nhược cánh tay lai xoay chuyển, sử dụng một động tác trong nhảy tango thuần thục lật cơ thể vũ Nương lại sau đó đặt nàng ngồi lên trên đùi mình.

Tư thế lúc này đổi thành Vũ Nương tọa trên đùi Trần Nhược, hai tay vòng ôm lấy co hắn, còn Trần Nhược với nụ cười trên môi từ trên nhìn xuống nàng, hắn còn lớn mất đưa mặt dí sát vào phần xương quai xanh của nàng, mũi dùng sức hít hà khiến Vũ Nương ngượng ngùng không thôi, dù nàng năm nay đã ngoài ba mươi nhưng lần đầu jên bị trêu chọc như thế này, tim không tự chủ được đập nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên hồng nhuân vô cùng mệ người.

"Trêu chọc chủ nhân là phải trả giá thật lớn đâu."

Trần Nhược ngẩng đầu lên nói, sống mũi hai người gần như chạm vào nhau, Vũ Nương lấy lại sức lực với vàng đấy hắn ra, bối rối chỉnh lại tóc cùng quần áo.


Trần Nhược vì cơ thể chưa hồi phục cũng chỉ có thể buông nàng ra nhưng vẫn giữ nụ cười tà trên mặt đôi tấc nhân không ngừng liếc ngang liếc dọc “thị gian" nữ nhân trước mặt.

“Thiếu gia nô gia đã biết sai rồi, thỉnh thiếu gia bỏ qua cho nó gia lần này."

Nghe Vũ Nương đáng thương cầu xin Trần Nhược cũng thu hồi nụ cười, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, Vũ Nương một bên thấy vậy cũng thu hồi trò đùa, ngồi xuống bàn đã một bên khác,

“A Phúc bọn hắn vẫn không có tin tức gì sao.”

“Vẫn không có, chỗ kia một cái nguyệt chỉ có ba ngày, vốn không có cách tìm kiếm.” Vũ Nương lắc đầu, trong giọng nói cũng thấy được sự bất đắc dĩ.

Trần Nhược vốn cũng không ôm hy vọng nhưng khi nghe được vẫn có chút thở dài, đã vậy chỉ có thể đợi mười ngày sau, thế nhưng trong thời gian này vẫn có thể làm một số thứ.


“Vũ Nương, giúp ta phao tin đồn về Phong Hòi cốc đến các thành trấn xung quanh, để các châu lân cận cũng nhận được tin tức, liền nói Phong Hồi cốc trời sinh dị tượng, khả năng có bảo vật xuất thế.”

“Ngươi muốn quấy nước đục, nhưng như vậy chẳng phải chúng ta càng khó tìm người sao.”

“Ta đã dám làm như vậy tự nhiên là có lá bài tẩy, ta không chỉ muốn quấy đục nước mà còn muốn phá giải bí ẩn trong Phong Hồi cốc.”

“Vậy nô gia đi trước an bài nhân thủ.”

Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của hắn Vũ Nương không tự chủ sinh ra cảm giác tin tưởng, vài đạo mệnh lệnh truyền ra từ Lạc Vũ Hiên không ít nhân thủ được điều ra ngoài, rất nhanh tin tức sẽ theo mạng lưới tình báo truyền khắp các thành trấn xung quanh.

“Vũng nước đục lần này không biết ai sẽ lội tới đây, dù sao ta đã chiếm được địa lợi, hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi, chỉ bất quá...”

Nghĩ tới đây Trần Nhược lại nhớ về đôi mắt dưới mạng che trong ký ức nguyên chủ, nếu như có người thứ hai biết được bí ẩn trong bức tượng Di Lặc thì chỉ có nàng, không biết nàng sẽ xuất hiện hay không....





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận