Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

Cô… sao tự nhiên cô lại chảy nước miếng?
Quý Ức cứng đơ người cả lúc lâu, sau đó mới lúng túng giơ đầu ngón tay lên, sờ sờ vào khóe miệng còn chút ươn ướt của mình. Cô len lén nhấc mí mắt lên, nhìn Hạ Quý Thần một cái.
Hạ Quý Thần cảm nhận được động tĩnh nhỏ của cô, nhẹ nhàng nghiêng đầu qua nhìn, cũng vừa đúng lúc bắt quả tang Quý Ức đang nhìn trộm.
Quý Ức không còn chỗ nào để trốn nên cứng đờ cả người, qua một lúc lâu, cô mới nuốt nước miếng: “Tôi... tôi... tôi... tôi…”
Cô muốn nói với anh là không phải cô cố ý chảy nước miếng đâu nhưng cô lại lắp ba lắp bắp một lúc lâu. Cô mất mặt không nói nên lời, cuối cùng cũng chỉ đỏ mặt, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi!”
Hạ Quý Thần lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe: “Tỉnh ngủ rồi sao?”
Anh ấy không để ý ư?
Quý Ức sửng sốt, mở to mắt nhìn về phía Hạ Quý Thần.
Người đàn ông này trên mặt không thể hiện chút vui buồn nào nhưng khóe môi có chút nhếch lên, tâm tình có vẻ rất tốt.
Quý Ức có chút thấp thỏm, liên tục chớp mắt.
Đầu của cô vừa mới dựa lên vai của anh, mắt cô rất gần mặt của anh. Cô còn có thể thấy rõ làn da trắng nõn của anh, đến lỗ chân lông cũng không có.
Da của anh đẹp vậy sao?
Quý Ức suy nghĩ, ánh mắt nhìn vào mặt của Hạ Quý Thần, cẩn thận nghiên cứu một lúc lâu. Cô muốn tìm xem có chút tỳ vết nào không nhưng kết quả tìm kiếm cuối cùng, chẳng những không có chút tỳ vết nào mà trong lòng cô còn âm thầm khen ngợi: “Một đại nam nhân mà da mặt lại tốt như vậy, thật là đáng ghen tỵ!”
Quý Ức đảo mắt nhìn quanh, sau đó nhìn chằm chằm vào hai bên gò má của Hạ Quý Thần một cách "nhập thần" (*). Thân thể Hạ Quý Thần khẽ giật giật, anh vội lấy chai nước bên cạnh, mở nắp rồi đưa trước mặt Quý Ức: “Uống nước đi!”
Quý Ức hoàn hồn, sửng người một chút rồi mới vội vàng nói: “Cảm ơn!”
Cô nhận lấy chai nước. Sau đó cô mới nhận thấy cô tỉnh giấc đã lâu như vậy nhưng vẫn còn dựa vào vai Hạ Quý Thần. Lúc này mới lật đật ngồi thẳng dậy, tay chân luống cuống ngồi cách xa Hạ Quý Thần ra một chút.
Hôm nay cô bị sao thế này? Sao lại ở trước mặt Hạ Quý Thần thất thố đến ba lần… Quý Ức đang cố gắng ổn định lại nhịp tim thì nhìn thấy anh cầm máy tính xách tay ra, đặt ở trên đùi.
Không phải nói đến “Lầu Ngoại Lâu"(*) ăn cơm sao? Chỉ cần vài phút nữa đã đến Tây Hồ, anh còn cầm máy tính làm gì?
Quý Ức liếc nhìn Hạ Quý Thần một cách đầy nghi ngờ. Bởi vì không có nhiều ánh sáng nên cô không xác định được suy nghĩ của mình có hay không nhưng cô cảm thấy tai của người đàn ông bên cạnh có chút đỏ.
Quý Ức nhíu mày, vừa mới định nhìn lại cẩn thận một lần nữa thì cô lại bị vật khác hấp dẫn ánh nhìn.
Thành ra lúc đang ngủ, rõ ràng cô cảm thấy trong xe có chút lạnh. Nhưng một lúc sau, tất cả đều trở nên ấm áp, nguyên nhân là anh đắp áo khoác của anh lên người cô…
Quý Ức vừa suy nghĩ, ánh mắt vừa nhìn vào khe máy lạnh của xe, rõ ràng ban đầu cô nhìn thấy đang mở nhưng giờ đã bị tắt đi.
Cô luôn cảm thấy những việc nhỏ tế nhị thế này chỉ có "anh Dư Quang" mới có thể làm được, không ngờ anh ấy cũng tinh tế như vậy…
Quý Ức nhịn không được lại nhìn Hạ Quý Thần, ánh mắt cô nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô chưa nhìn thấy rõ anh đang bận rộn gì với chiếc máy tính thì xe đã ngừng lại, phía trước truyền đến tiếng của Trần Bạch: “Hạ tổng... đến rồi.”
***
(*) Nhập thần: Ý nhìn tập trung, không chớp mắt.
(*) Lầu Ngoại Lâu: Một địa danh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui