Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

“Đúng vậy, mấy hôm nay đều toàn phải ép mới chịu uống thuốc. Sau khi hạ sốt, tiểu thiếu gia không ăn không uống, cứ khóc mãi đến tối lại sốt cao, mỗi ngày đều như thế, cơ thể tiểu thiếu gia sớm muộn sẽ không chịu đựng nổi đâu.”
“Nhưng cũng không được, cứ để mặc cho tiểu thiếu gia tiếp tục sốt thế này sẽ sốt đến hỏng não mất.”
Bảo mẫu, quản gia, vú em, bác sĩ bốn người lời qua tiếng lại cũng không rút ra được kết quả gì.
Đại khái là vì Trình Hàm quá khó chịu, khóc đến nỗi cổ họng khàn đặc.
Bà bảo mẫu tuổi đã lớn nên mềm lòng, thấy Hàn Tri Phản im lặng xoa đầu Trình Hàm, bà do dự một lát rồi nhỏ giọng lên tiếng: “Hàn tiên sinh, thật sự không ổn rồi, gọi mẹ thằng bé sang đây chăm sóc nó hai ngày đi.”
Lúc tiểu thiếu gia vừa về nhà này, ngày nào cũng khóc đòi mẹ. Lúc cả đám người dỗ thằng bé đều nói gần đây mẹ bận công việc, những lời này bị Hàn Tri Phản nghe thấy, lập tức nổi trận lôi đình, hắn ta bảo rằng tiểu thiếu gia không có mẹ, nếu ai còn dám nhắc đến mẹ của tiểu thiếu gia thì sẽ đuổi người đó.
Từ đó về sau, trong nhà không có ai dám nhắc về mẹ của tiểu thiếu gia nữa, bây giờ bà bảo mẫu già lại đột nhiên nhắc về mẹ của tiểu thiếu gia…
Sau khi bà bảo mẫu nói xong, sắc mặc những người khác đều bắt đầu hiện lên vẻ lo lắng rõ rệt.
Sắc mặt của Hàn Tri Phản cũng nhanh chóng trở nên lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Bà bảo mẫu lớn tuổi sợ hãi, nhưng vẫn phải nói: “Từ nhỏ thằng bé đã được mẹ nuôi nấng, nhất thời không gặp mẹ, nhất định trong lòng sẽ khó chịu. Bây giờ thằng bé không ăn không uống, lại nhiều lần phát sốt, mọi người đều không dỗ được, cũng không thể cứ để kéo dài như thế này mãi được, phải không?”
Điều vượt qua dự kiến của mọi người là mặc dù sắc mặt Hàn Tri Phản rất u ám nhưng lại không nổi giận.
Hắn chăm chú nhìn Trình Hàm đang nằm khóc quấy ầm ĩ trên giường, nhìn một lúc lâu, bà bảo mẫu và vú em đứng bên cạnh đau lòng nên muốn bước lên bế thằng bé vào lòng tiếp tục dỗ, lúc đó Hàn Tri Phản lấy điện thoại gọi một cú điện thoại: “Tiểu Trương à? Bây giờ cậu đi hoa viên Lộc Minh đón cô ấy qua đây.”
Thấy Hàn Tri Phản đã chịu thỏa hiệp, bà bảo mẫu lớn tuổi thở phào nhẹ nhõm, đợi sau khi Hàn Tri Phản ngắt điện thoại, bà bảo mẫu lập tức đi đến bên giường, bế Trình Hàm lên: “Bé cưng đừng khóc nữa, lát nữa mẹ con sẽ đến ngay…”
Nghe thấy từ “mẹ”, Trần Hàm khóc nhỏ lại, nhưng lại mở to đôi mắt sưng đỏ.
Một đám người nhìn thấy cuối cùng Trình Hàm cũng có phản ứng, quản gia lập tức nói: “Đúng rồi, cha đã gọi người đi đón mẹ con rồi…”
Trình Hàm cựa quậy một chút rồi quay đầu nhìn Hàn Tri Phản.
Chạm phải đôi mắt ướt sũng nước mắt của Trình Hàm, Hàn Tri Phản vô thức gật nhẹ đầu.
Lúc này tiếng khóc của Trình Hàm dần dần nhỏ hơn nữa.
“Bé cưng, lát nữa mẹ đến, nếu như để mẹ biết con không ăn không uống, mẹ chắc chắn sẽ rất đau lòng, cho nên chúng ta ăn một chút gì đó, chịu không nào?” - Vú em nhẹ giọng dỗ.
Trình Hàm suy nghĩ một lát, mặc dù không lên tiếng nhưng lại gật gật đầu.
Quản gia lập tức gọi người giúp việc bưng cháo nóng lên.
Hàn Tri Phản đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng bốn người bận rộn vây quanh thằng bé, nhìn một hồi mới ý thức trên người mình vẫn mặc áo khoác lúc này mới đưa tay cởi cúc.
Vừa cởi áo được một nửa, điện thoại Hàn Tri Phản liền reng lên, là Tiểu Trương gọi đến.
Hàn Tri Phản nghe máy, đầu bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói của Tiểu Trương: “Hàn tiên sinh, hình như Trình tiểu thư không có nhà, tôi gõ cửa cả buổi đều không có ai mở cửa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui