Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

“Cô nghĩ tôi có lòng tốt đến như vậy à?” - Hạ Quý Thần ngước mắt lên, liếc nhìn Thiên Ca, giọng anh mang theo sự trào phúng.
Không đợi Thiên Ca mở miệng, anh đã cho cô ta đáp án: “Tôi tới là để bỏ đá xuống giếng (*)”
Thiên Ca trừng mắt nhìn Hạ Quý Thần, mím chặt môi.
Hạ Quý Thần cũng không tức giận, anh lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, gõ vài cái lên màn hình, rồi đưa tới trước mặt cô ta.
Là tin nhắn của Hạ Quý Thần và Trần Bạch.
Hạ Quý Thần: “Giúp tôi điều tra một chút, luật sư của Thiên Ca là ai?”
Trần Bạch đáp: “Chu Nghị.”
Hạ Quý Thần: “Liên hệ ông ta, bảo ông ta từ chối tất cả ủy thác của Thiên Ca.”
Khó trách cô sai người tìm luật sư lâu như vậy, nhưng mãi vẫn không thấy xuất hiện, hóa ra là đã bị Hạ Quý Thần ngăn cản...
Môi Thiên Ca càng mím chặt hơn, hai bàn tay đang bị còng cũng bắt đầu run lên.
Dù bận nhưng Hạ Quý Thần vẫn ung dung ngồi ở phía đối diện, thoải mái thưởng thức biểu cảm tức giận của Thiên Ca trong chốc lát, sau đó như là sực nhớ ra cái gì đó, anh lại nói: “Đúng rồi, không có Chu Nghị thì cô có thể liên hệ với luật sư khác...”
“Chuyện này... Là tôi đã thiếu cân nhắc!”
Nói xong, Hạ Quý Thần lấy lại điện thoại di động trước mặt Thiên Ca, bắt đầu gõ chữ, một lát sau, anh lại đặt điện thoại trước mặt cô ta một lần nữa.
Phần tin nhắn có thêm một tin mới, là tin nhắn Hạ Quý Thần gửi: “Còn nữa, liên hệ với tất cả các luật sư còn lại.”
Nhìn màn hình trong chốc lát, Thiên Ca đột ngột ngẩng đầu lên, trừng mắt với Hạ Quý Thần, nghiến răng nói: “Hạ Quý Thần, anh đừng khinh người quá đáng.”
Khinh người quá đáng? Thật đúng là đáng tiếc, đối với người khác, có lẽ anh làm như vậy là khinh người quá đáng, nhưng đối với cô, thì anh lại không có một chút ý nghĩ mềm lòng nào.
Trong mắt Hạ Quý Thần hiện lên vẻ châm chọc và trào phúng.
Nhìn thấy ánh mắt của anh, Thiên Ca cảm thấy rất chướng mắt, ánh mắt đó khiến cho cảm xúc của cô bắt đầu kích động: “Anh thì có cái gì hay ho? Lần này tôi tiêu đời là bởi vì Tạ Tư Ngọc, chứ không phải là do anh đâu! Không phải anh rất có bản lĩnh sao? Không phải anh từng tuyên bố rằng tôi đối xử không công bằng với Quý Ức nên anh sẽ dùng cả cuộc đời mình để đánh đổi sao? Nhưng rốt cuộc thì sao, chẳng phải là anh không làm được gì hết sao?”
“Chỉ có thể nói là anh gặp may, bởi vì tôi và Tạ Tư Ngọc xảy ra mâu thuẫn, cho nên anh mới không công mà được lợi đấy thôi! Vì Quý Ức, anh và tôi sống chết đấu với nhau lâu như vậy, nhưng đến cuối cùng, anh lại chỉ có thể dựa vào Tạ Tư Ngọc mà minh oan cho mình, ha ha...”
Tiếng cười của Thiên Ca vừa vang lên, Hạ Quý Thần cũng bật cười theo: “Tôi vẫn nghĩ là cô rất thông minh, nhưng không ngờ là cô cũng không thật sự thông minh như tôi tưởng. Đến bây giờ, cô chết như thế nào mà cô cũng không biết à?”
Thiên Ca khẽ nhíu mày, thoáng chốc cô ta trở nên im lặng.
Nhìn chằm chằm vào Hạ Quý Thần hồi lâu, sau đó dường như sực nghĩ ra chuyện gì đó, cô ta nhìn Hạ Quý Thần, nói: “Là anh chụp ảnh của Tạ Tư Ngọc và Dương Lê, sau đó dùng danh nghĩa của tôi để gửi cho Trần Minh Đạt?”
Hạ Quý Thần không đáp.
Thiên Ca nuốt nước miếng một cái, sau khi suy nghĩ thật kỹ, cô ta mới tiếp tục lên tiếng: “Dương Lê đã thông đồng với anh từ sớm? Sở dĩ hắn ta liếc mắt đưa tình với Tiểu Ương, cũng chỉ vì muốn Tiểu Ương phản bội tôi?”
Hạ Quý Thần vẫn im lặng như cũ.
Lần này, Thiên Ca không dừng lại quá lâu, cô ta lập tức nói tiếp: “Anh đã sớm biết tiệc từ thiện đêm nay, Quý Ức sẽ bị bỏ thuốc, cho nên anh bảo Dương Lê đi đổi thuốc...”
***
(*) Bỏ đá xuống giếng: Vui khi thấy người khác gặp tai họa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui