Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

Hàn Tri Phản vừa định trả lời bằng câu “Hẹn bạn ra ngoài ăn chơi đàn đúm, hưởng thụ đãi ngộ của thiên đường chốn nhân gian” nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra, qua cửa kính chắn gió, hắn nhận ra một bóng dáng quen thuộc ở cách đó không xa.
Là cô?
Hàn Tri Phản gần như không chút do dự đạp thắng xe.
Xe dừng lại, hắn ném điện thoại sang một bên rồi mở cửa chạy tới lề đường.
Sắc mặt của Trình Vị Vãn tái nhợt, cô ngã trên mặt đất, mắt cô nhắm lại, người nằm yên bất động.
Hàn Tri Phản khom người đưa tay vỗ nhẹ lên gương mặt nhỏ của cô, đến lông mi của cô cũng không có chút động tĩnh. Hắn liền ôm cô từ trên đất lên, vội vàng chạy đến bên xe, mở cửa xe đặt cô vào bên trong. Hắn đến cả dây an toàn cũng không cài đã vội nắm tay lái, lao đến bệnh viện gần nhất.
Lúc chạy gần đến bệnh viện Hàn Tri Phản mới nghe thấy tiếng của bạn mình phát từ chiếc điện thoại lúc nãy hắn tiện tay ném ở ghế phụ: “Hàn thiếu gia? Anh trêu tôi phải không? Hàn thiếu gia, có ai như anh không hả? Nửa đêm làm người khác thức giấc mà một câu cũng không nói, anh có ý gì đây hả? Hàn thiếu gia?”
Hàn Tri Phản vừa nhìn Trình Vị Vãn lúc này vẫn đang hôn mê nằm ở phía sau xe, vừa cầm lấy điện thoại gắt gỏng: “Cậu im miệng cho tôi.”
“Khốn kiếp! Hàn thiếu gia, là anh gọi điện thoại cho tôi, giờ lại bảo tôi im miệng…”
Xe chạy đến bệnh viện, Hàn Tri Phản tìm vội một nơi đỗ xe rồi ôm Trịnh Vị Vãn đi vào khu cấp cứu.
Sau 20 phút chạy trong chạy ngoài, Trình Vị Vãn đã được đưa vào phòng bệnh.
Bác sĩ nói cô không sao, chỉ là gần đây nghỉ ngơi không tốt dẫn đến không còn sức nên mới hôn mê, truyền xong thuốc rồi ngày mai có thể xuất viện.
Hàn Tri Phản không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý đã biết rồi.
Bác sĩ nói câu “Có việc thì ấn chuông” rồi rời khỏi phòng bệnh.
Hàn Tri Phản đứng nguyên tại chỗ một lúc mới quay đầu nhìn Trịnh Vị Vãn đang hôn mê trên giường bệnh.
Hắn cầm điện thoại định gọi cho quản gia bảo bà qua đây chăm sóc cho cô. Tuy nhiên hắn vừa mới mở khóa màn hình thì lại gạt bỏ ý nghĩ này đi. Sau khi cất điện thoại đi, hắn đi đến bên cửa sổ nhìn chăm chú vào cảnh đêm bên ngoài.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng nhỏ giọt của dịch truyền.
Hắn đếm từng tiếng từng tiếng một, lúc đếm đến giọt thứ một trăm mấy, hắn quay đầu nhìn về phía bình dịch truyền.
Sau khi thấy còn hơn nửa bình nữa, hắn mới thôi nhìn rồi đảo mắt lướt qua khuôn mặt cô rồi như không thể khống chế được mà ngừng lại.
Lông mi của cô vẫn dài như vậy, chỉ là quầng thâm dưới mắt sậm đi nhiều.
Hắn nhớ trước đây cô không có quầng thâm mắt, tuy cô thường thức đêm viết bản thảo, có lúc còn phải thức suốt đêm nhưng cô vẫn kiêu ngạo, đắc ý nói với hắn, cô có vẻ đẹp trời sinh, người có thể thức đêm mà không có quầng thâm mắt là rất ít, rất ít.
Trong trí nhớ của hắn, môi của cô có màu hồng nhạt rất đẹp, nhưng bây giờ sắc môi của cô luôn tái nhợt như vậy.
Cô thực sự gầy đi rất nhiều, cánh tay nhỏ bé, hắn chỉ cần dùng chút lực là có thể bẻ gãy.
Hàn Tri Phản không biết mình đã ngắm Trình Vị Vãn bao lâu, đến khi điện thoại di động của cô vang lên hắn mới giật mình. Hắn tìm quanh phòng bệnh, sau đó mới đi đến trước tủ đầu giường mở túi của cô rồi lấy điện thoại từ trong đó ra.
Thì ra là chuông báo thức của cô.
Thói quen nửa đêm thức dậy viết tiểu thuyết vẫn chưa sửa?
Hàn Tri Phản tắt luôn chuông báo thức của cô, lúc hắn để lại điện thoại vào túi đã nhìn thấy một hộp thuốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui