Lấy lại tinh thần, Đường Viên ngẩng mặt lên nhìn về phía Dung Giản.
Dưới ánh trăng, thân hình anh thon dài, dáng người cao ngất, nhưng hơi thở lành lạnh quanh thân lại toát ra vẻ cô tịch.
Đường Viên cúi đầu mở hộp lớn ra, lấy ra một cái bánh Trung thu xinh đẹp sau đó gạt bỏ lớp băng bên ngoài đi rồi đưa cho Dung Giản: "Cho anh."
Dung Giản mở chiếc bánh Trung thu được đóng gói tinh xảo kia ra.
Một chiếc bánh Trung thu nho nhỏ nằm ở trong hộp, thoạt nhìn óng ánh trong suốt.
Anh đã thật nhiều năm không ăn bánh Trung thu rồi, vỏ bánh rất mỏng, mùi trà hơi đắng, lại mang theo hương vị nhẹ nhàng khoan khoái đặc trưng, tan ra ở đầu lưỡi, ngoài ý muốn ăn rất ngon.
Đường Viên ngẩng đầu lên phát hiện ánh mắt Dung Giản rơi vào trên đầu cô.
Cô có chút ngượng ngùng đưa tay sờ tóc giả một cái, ngón tay đụng phải lỗ tai thỏ, lỗ tai dài lại run rẩy.
Nhìn Dung Giản duỗi tay về phía cô, Đường Viên cho là anh thích, lại đưa một cái bánh Trung thu sang, nhưng lại thấy bàn tay khớp xương rõ ràng của Dung Giản lướt qua đỉnh đầu của cô, đầu ngón tay giống như đụng một cái vào lỗ tai thỏ của cô.
Oanh ——
Mặt Đường Viên lập tức nóng lên, giống như, đầu ngón tay Dung Giản đụng vào là lỗ tai của cô vậy.
Cô rất khẩn trương, lỗ tai thỏ lập tức theo đó mà run lên.
Lần này, không chỉ có lỗ tai thỏ cô đeo trên đầu, trong lòng cô cũng như có một con thỏ nhỏ vui vẻ nhảy nhót.
"Một lát nữa sẽ biểu diễn à?" Âm thanh Dung Giản lành lạnh.
"Đúng vậy!" Đường Viên có chút kích động gật đầu một cái: "Em muốn biểu diễn, diễn thỏ."
Dừng lại một chút, Đường Viên thử hỏi dò: "Ba em không đến, anh muốn đến xem em biểu diễn không?"
"Ừ." Dung Giản gật đầu.
Hội trường nhỏ của Tây đại được trang trí rất có không khí ngày lễ, ánh đèn trên khán đài cũng không tệ.
Tiệc Trung thu của Tây đại vẫn là các tiết mục dân gian, cho nên đa số mọi người đều biểu diễn tiết mục hài, tiết tấu vui vẻ, thỉnh thoảng trong hội đường nhỏ vang lên một trận cười đùa.
Dung Giản ngồi ở hàng cuối cùng trong thính phòng, thỉnh thoảng nghe được tiếng cười từ người bên cạnh.
"Rất không tệ đúng chứ?" Cao Dương bên cạnh nháy mắt: "Sớm nói cho cậu loại lễ hội như này đều chơi rất tốt, hơn nữa lại có các em gái xinh đẹp."
Trước kia Dung Giản cực ít tham gia loại hoạt động lặt vặt này, có lẽ là bị không khí của hiện trường lây nhiễm, anh thế nhưng lại cảm thấy ngay cả những lễ hội lúc trước bỏ lỡ kia đều có chút tiếc nuối.
Thật ra thì anh giống như một người leo núi, trong mắt chỉ có đỉnh núi là điểm cuối, cho dù dọc đường có nhiều phong cảnh đầy xuân sắc hơn nữa anh đều chưa từng dừng chân.
Sau một tiết mục vũ điệu, hai tiết mục tấu nói, Đường Viên ra sân, Hằng Nga khiêu vũ ở chính giữa, mấy con thỏ bọn họ cũng chỉ đi dạo xung quanh, cuối cùng, sau khi tiết tấu thanh thoát đứng lên, mấy con thỏ tiến lên cùng với Hằng Nga cùng nhau nhảy điệu nhảy clacket.
Cao Dương bên cạnh Dung Giản vừa gào thét tai thỏ rất đáng yêu, vừa giơ máy ảnh về phía khán đài điên cuồng nhấn nút.
Đường Viên đứng ở trên khán đài, cùng với Hằng Nga bên trái và con thỏ bên phải tay trong tay cùng nhau nhảy theo nhịp trống.
Ánh đèn cực nóng trên khán đài chiếu vào cô, trên mặt Đường Viên nóng lên.
Từ nhỏ cô đã là một nữ sinh hay xấu hổ, mỗi lần vườn trẻ biểu diễn tiết mục cô đều sẽ núp ở đằng sau không dám lên khán đài, chỉ từng lên duy nhất một lần là ở lớp lá, các bạn nhỏ biểu diễn tiết mục trong lễ Giáng Sinh, cô cũng bị giáo viên chọn trúng.
Đoạn thời gian đó, mỗi ngày về nhà cô đều phải thần thần bí bí theo sát ba cô nói một lần là cô phải lên khán đài biểu diễn, nhưng cũng không nói cho giáo sư Đường biết cô diễn cái gì, làm cho giáo sư Đường cũng kích động giống như cô.
Kết quả là buổi tối hôm lễ Giáng Sinh giáo sư Đường mới biết, con gái bảo bối nhà ông không diễn công chúa cũng không diễn tiên nữ, được trang điểm rực rỡ chỉ vì diễn một cây thông noel từ đầu đến chân màu xanh lá, còn được treo lên một bóng đèn nhỏ sáng choang.
Lễ Giáng Sinh hàng năm, chuyện này đều sẽ bị giáo sư Đường lấy ra trêu chọc cô.
Giáo sư Đường nói, vừa bắt đầu ông có một chút đau lòng cho con gái nhà ông, sau đó ông lại nghĩ thông suốt.
Làm người bạn nhỏ, Thịt Thịt nhà ông là một cô gái mập nhỏ, nhưng làm cây thông noel, cô lại là một gốc cây cành lá rậm rạp nhất.
Khi đó, đương nhiên Đường Viên không biết suy nghĩ trong lòng của giáo sư Đường, cô chỉ biết giáo sư Đường đang ở dưới khán đài nhìn cô, làm cô khẩn trương đến mức ngay cả động cũng không dám động, làm hết trách nhiệm biểu diễn một cây thông noel.
Mà bây giờ, cô biết Dung Giản ở dưới khán đài, cô và các bạn thỏ khác đều mặc trang phục giống nhau, có lẽ Dung Giản ngồi ở hàng cuối cùng hoàn toàn nhìn thấy cô, nhưng mỗi một động tác cô vẫn làm rất nghiêm túc, tâm tình khẩn trương cũng không kém hơn năm đó chút nào.
Cô vẫn luôn muốn biểu lộ một mặt tốt nhất của mình ra cho người trong lòng.
Sau khi xuống đài, Đường Viên chạy tới hàng cuối cùng tìm Dung Giản, trong bóng tối cô không nhìn rõ nét mặt của Dung Giản, nhưng có thể cảm thấy hình như tâm trạng của anh rất vui vẻ.
"Viên Viên, nhìn một chút xem, mới vừa rồi anh đã chụp hình cho em, như thế nào?" Cao Dương giơ máy chụp hình lướt qua Dung Giản tranh công với Đường Viên: "Gần đây em thật sự gầy quá, gầy đi nhìn xinh đẹp hơn."
Đường Viên nghe vậy cũng tiến tới xem hình, Dung Giản an vị ở giữa cô và Cao Dương, cô lại gần như vậy cảm giác tóc như có như không chạm vào áo khoác Dung Giản, Đường Viên nhìn ảnh cũng có chút không yên lòng: "Cám ơn anh, có thể gửi cho em hay không?"
"Được thôi!" Cao Dương hưng phấn bừng bừng: "Anh thêm QQ của em đi, hình tương đối lớn, anh gửi qua mạng cho em."
"Tốt." Đường Viên đọc số QQ của mình một lần, ngay tại chỗ cùng Cao Dương lẫn nhau tăng thêm bạn tốt.
Buổi tối trở lại ký túc xá Đường Viên nhận được nhiều ảnh chụp qua mạng, cô đều chọn tiếp nhận hết sau đó vạch tiến độ bắt đầu chậm rãi đi về phía trước.
Quá trình chờ đợi khá dài, Đường Viên không nhịn được bèn nói chuyện phiếm với Cao Dương.
Đường Đôn Nhi: Học trưởng, ‘thách đấu cúp’ của chúng ta đến kỳ sau có phải sẽ đi điều nghiên hay không?
Là Cao Dương không phải dê con cũng không phải là dê con: Ừ.
Đường Đôn Nhi: Nghe nói sang năm chính là cuộc so tài gây dựng sự nghiệp của ‘thách đấu cúp’, các anh còn có thể tham gia sao?
Là Cao Dương không phải dê con cũng không phải là dê con: Sẽ.
Đây có thật là Cao Dương cô biết không?
Đường Viên còn chưa có viết chữ, bên kia đã gửi tới một tin tức ——
Là Cao Dương không phải dê con cũng không phải là dê con: Đường Đôn Nhi, là cái gì?
Đường Đôn Nhi:[hình ảnh]
Cô gửi tới một chuỗi mứt quả ghim thành xâu lớn, rốt cuộc không nhịn được mà lộ ra cái đuôi hồ ly.
Đường Đôn Nhi: Học trưởng Dung Giản đã ngủ chưa?
Là Cao Dương không phải dê con cũng không phải là dê con: Không có.
Là Cao Dương không phải dê con cũng không phải là dê con: Anh là Dung Giản, máy vi tính của Cao Dương bị hỏng.
Đường Đôn Nhi:!
Cô lập tức cũng không biết gửi cái gì.
Là Cao Dương không phải dê con cũng không phải là dê con: Gần đây lại không ăn cơm?
Đường Đôn Nhi: Không có, không có, em ăn cơm rồi.
Nam thần dùng tên của người khác nói chuyện phiếm với cô, cô thật là không có thói quen mà.
Đường Viên đang suy nghĩ, lại nghe được chim cánh cụt nhỏ ho khan một tiếng, cô mở tin tức nhắc nhở ra lập tức thấy một yêu cầu thêm bạn tốt, đến từ Dung Giản.
Đường Viên nhấn chấp nhận thật nhanh.
Lần trước rõ ràng bị cự tuyệt nhiều lần như vậy, nhưng mà đây không phải chứng minh, cô ở trong lòng Dung Giản vẫn là có chút không giống người khác sao.
Quá kích động, Đường Viên nằm dài trên giường một chút cũng không buồn ngủ, cô ôm laptop cập nhật một chương mới ——
.
.
.
.
.
Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy, anh ấy đang đại diện cho học sinh toàn trường phát biểu trong lễ khai giảng ở trường trung học phụ thuộc Tây đại, tôi thấy anh ấy, nhưng anh ấy khẳng định không thấy tôi.
Lần đầu tiên anh ấy gặp tôi, phải là lúc chúng tôi họp lớp buổi đầu tiên năm lớp mười, giáo viên để cho chúng tôi lần lượt tự giới thiệu về mình.
Dựa theo thành tích lần lượt lên trên bục giảng nói.
Tôi là người cuối cùng của lớp trọng điểm đi lên tự giới thiệu về mình, bục giảng của lớp chúng tôi á, cũ kỹ không được tu sửa, tích đầy bụi bặm, còn là bằng gỗ, không biết là đồ cổ bao nhiêu năm trước, còn lớn tuổi hơn thầy giáo Địa Trung Hải của chúng tôi, có người giẫm xuống lập tức kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên.
Tôi đạp lên kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt.
.
.
.
.
.
Loảng xoảng!
Tóm lại, tôi đạp một cước lên bục giảng lỗi thời bằng gỗ kia.
.
.
.
.
.
Cũng đạp sụp bục giảng luôn rồi.
Tôi đứng giữa đám gỗ vụn cùng với bụi đất tung bay khắp nơi, đối mặt với ánh mắt của Dung Giản.
Ai, tôi muốn gầy đi, còn có thể oán trách bục giảng, nhưng mà tôi lại mập, có đổ lỗi cho bục giảng cũng không ai tin, chỉ có thể trách tôi.
.
.
.
.
.
Lần này bình luận đến rất nhanh ——
Đau lòng một chút: Phốc ha ha ha ha ha ha ha.
.
.
.
.
.
Mặc dù thấy cô nói vậy cũng có chút đau lòng, nhưng vẫn muốn cười đến không dừng lại được, còn nữa, tôi muốn hỏi là rốt cuộc cô nặng bao nhiêu.
Ha ha ha: Tôi muốn nhịn xuống không cười.
Trên cây hoa hồng: Bục giảng: Trách tôi đi...!
Gà con à chạy mau A Bàn à mau lên: Cô yên tâm, nam thần khẳng định đã sớm nhớ ra cô, ai có thể không nhớ cô chứ!
Trả lời hết các bình luận, trước khi ngủ Đường Viên liếc nhìn QQ ——
Đường Đôn Nhi: Ngủ ngon.
Dung Giản: Ngủ ngon.
###
Sau khi kết thúc ngày nghỉ quốc khánh mùng 1 tháng 10, tất cả mọi người đều trở lại trường, thông báo phỏng vấn bảo vệ nghiên cứu của Tây đại cũng đúng hạn tới.
Buổi tối một ngày trước phỏng vấn, giáo sư Đường đã đi công tác hai tháng còn cố ý chạy về.
Có đại giáo sư Đường làm tay trong, buổi tối hôm đó Đường Viên đã biết kết quả phỏng vấn.
Vị học thần Dung Giản này rất được tranh giành, lúc giáo sư Đường phỏng vấn, đã tranh luận kịch liệt với những giáo sư khác làm lão giáo sư giận đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng mới như ý nguyện cướp được Dung Giản.
Thấy thứ tự phỏng vấn, Đường Viên thở phào nhẹ nhõm, tắt trang BBS hoài nghi Dung Giản thân thiết với cô là vì muốn làm học trò của giáo sư Đường.
Trước thực lực tuyệt đối, tất cả hoài nghi đều là tự rước lấy nhục.
Dung Giản chính là tốt nhất!
Sau bảo vệ nghiên cứu Dung Giản cũng không rảnh rỗi, trong tay anh còn có hạng mục ‘thách đấu cúp’, hơn nữa giáo sư Đường đang hướng dẫn anh làm hai hạng mục, vậy nên so với trước kia còn vội hơn.
Thỉnh thoảng Dung Giản cũng sẽ nói chuyện phiếm vài câu với cô trên QQ, Đường Viên biết anh rất bận, nhưng mỗi lần cô gửi chúc ngủ ngon, anh cũng đều trả lời lại.
Loại cảm giác chúc ngủ ngon lẫn nhau này rất kỳ diệu, giống như rất thân mật.
Thời gian qua đi hai tháng, Đường Viên lại lần nữa nhìn thấy Dung Giản là lúc thi hết khóa thể dục.
Đường Viên tới rất sớm, tự mình ở bên cạnh tập thể dục làm nóng người, chỉ sợ thầy giáo biến thái cho bọn họ nâng tạ tay hoặc là nhào lộn trước xà kép như hội thi toàn quốc.
Nhưng Đường Viên vạn vạn không ngờ, lần này thầy giáo thể dục lại có thể mở cho bọn họ một lối thoát.
Chỉ thi mấy hạng mục cơ bản, nam sinh chạy 1000 thước nữ sinh chạy 800 thước, bật nhảy tại chỗ, đẩy tạ cùng với Sit-Ups.
Sau khi gầy đi một chút, Đường Viên rõ ràng cảm thấy mình biến hóa —— cô chạy 800 thước sẽ không bao giờ thở mạnh giống y như chó nữa rồi.
Lúc chạy xong hai vòng trở lại giữa sân thể dục, thầy giáo thể dục đã lấy đệm dùng cho Sit-Ups ra rồi.
Mọi người theo tổ đã phân lúc trước, một người làm, một người khác phụ trách ép chân và đếm số lượng.
Đường Viên cũng đi kéo một cái đệm tới đây, nhìn xung quanh tìm Dung Giản.
Dung Giản vóc người cao nhất, cô rất dễ dàng nhìn thấy anh ở chỗ bật nhảy.
Giữa mùa đông, nhưng anh đi ra ngoài cũng chỉ mặc một thân quần áo thể thao màu đen, tóc giống như cắt ngắn đi một chút, lộ ra vầng trán xinh đẹp, ngũ quan anh tuấn có vẻ cũng có lực tác động rồi.
Dung Giản thoải mái bật nhảy, các em gái vây xem xung quanh lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Ánh mắt Đường Viên sáng lên, kéo cái đệm chạy tới: "Anh làm trước nhé?"
Dung Giản gật đầu một cái, dứt khoát nằm trên đệm.
Cái đệm quá ngắn, anh lại quá cao, Dung Giản cong chân dài vì không có chỗ đặt, hai tay chống ở sau ót.
Thầy giáo thể dục ở một bên nhìn Đường Viên đứng ngốc ở nơi đó, trước tiên thổi một tiếng còi lớn sau đó nhắc nhở: "Đừng thất thần nữa, đi giúp người cộng tác của em ép chân đếm số lượng đi!"
"Vâng, vâng." Đường Viên gật đầu, chạy đến chỗ Dung Giản hỏi anh: "Anh, có cần hay không em.
.
.
.
.
."
"Cần."
Cô mới nói được nửa câu đã bị Dung Giản trầm giọng cắt đứt, giữa mùa đông, lòng bàn tay Đường Viên cũng thiếu chút nữa đổ mồ hôi, cô ngồi xổm xuống đưa tay ấn mắt cá chân của Dung Giản, anh mặc một chiếc quần thể thao màu đen, tất cũng là tất thể thao rất ngắn, tư thế như vậy làm quần thể thao hơi kéo lên trên, vừa lúc lộ ra mắt cá chân trắng nõn xinh đẹp.
Ngay cả mắt cá chân cũng hoàn mỹ như vậy!
Hai tay Đường Viên đè thật chặt xuống chân của Dung Giản, tiếng cười vang lên, eo Dung Giản dùng sức một chút đã thoải mái ngồi dậy, Đường Viên cơ bản không giữ được anh nên bị đẩy đến ngửa ra sau một chút, thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất.
Cô thấy Dung Giản khẽ nhướng lông mày lên, Đường Viên đang chuẩn bị ngồi luôn dưới đất đè lên mắt cá chân của anh, lại nghe Dung Giản dùng âm thanh lạnh lùng trước sau như một nói ——
"Em ngồi lên chân của anh đi."
Liếc mắt nhìn mắt cá chân xinh đẹp của Dung Giản, Đường Viên có chút chần chừ: "Em sợ đè hỏng anh."
"Sẽ không." Mặt Dung Giản không chút thay đổi: "Đây là vấn đề anh nên lo lắng."
"À?" Đường Viên sửng sốt một chút, sau khi phản ứng kịp thì mặt cô lại từ từ nóng lên, đúng vậy, một lát nữa Dung Giản cũng phải đè cô, đè chân cô.
Đường Viên cẩn thận từng li từng tí ngồi lên mắt cá chân của Dung Giản, mắt cá chân của anh thật cứng, lúc ngồi xuống cô đều có thể cảm nhận được xương cốt của Dung Giản.
Trái tim Đường Viên bùm bùm nhảy, nhớ lại trước kia lúc cùng với Nam An An cùng nhau làm tư thế Sit-Ups, nâng hai cái tay lên ôm lấy đầu gối của Dung Giản.
Quần thể thao của Dung Giản vừa không dầy lại không nhung, chỉ có một lớp mong mỏng, lúc hai tay cô ôm lấy đầu gối anh có thể cảm nhận được lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ trên người anh, còn có lúc anh dùng lực thì bắp chân hơi nhô lên một tầng bắp thịt.
Đường Viên thật không dám đè toàn bộ sức nặng lên mắt cá chân Dung Giản, dù sao, cô cũng là người từng giẫm sập bục giảng đấy.
Cô ngồi ở trên đùi Dung Giản, mỗi một lần Dung Giản đứng lên, gương mặt anh tuấn lập tức theo động tác của anh mà tiến tới gần mặt của cô.
Kiểu tóc mới của anh lộ ra cả khuôn mặt, ngũ quan có vẻ càng thêm khắc sâu.
Lông mày màu mực đậm, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm còn có đường cong môi mỏng đẹp đẽ, lập tức cùng nhau tiến tới gần cô, cô vừa khẩn trương lại kích động, còn phải chú ý đếm xem Dung Giản đã làm bao nhiêu lần Sit-Ups.
Đường Viên cúi đầu, thấy eo anh đang dùng lực, bên dưới T-shirt màu đen theo động tác kịch liệt của anh mà nổi lên lại buông xuống, đường cong cơ bụng rõ ràng như ẩn như hiện.
"67, 68, 69.
.
.
.
.
."
Sức bật của Dung Giản cực mạnh, động tác làm được vừa nhanh lại tiêu chuẩn, nhưng mà đối với Đường Viên lực chấn động thật rất lớn.
Tư thế của Đường Viên như vậy nên không đè hết sức nặng toàn thân lên người của anh, xem ra có chút ngồi không vững.
Cô thấy Dung Giản nằm xuống vội vàng nhân cơ hội điều chỉnh tư thế, ngồi dịch lên phía trước một chút, kết quả ở một giây sau cùng, eo Dung Giản chợt dùng quá sức, Đường Viên không ngồi vững lập tức trượt về phía dưới.
"Đông" một tiếng trầm đục.
Bọn họ lập tức đụng vào nhau.
"70.
.
.
.
.
." Đường Viên bị đụng đến nổ đom đóm mắt, đầu cũng bị đau, trong nháy mắt thậm chí không kịp phản ứng.
Cái trán của cô đã đụng vào trán Dung Giản.
Trán của bọn họ chống vào nhau, chóp mũi cũng cách nhau đặc biệt gần, gần như là đụng vào nhau.
Cô có thể cảm thấy nhiệt độ cái trán không thuộc về mình, cảm nhận được hơi thở Dung Giản phun ở trên mặt mình, ngứa một chút, hình như thổi bay cả những sợi lông tơ thật nhỏ trên mặt cô.
Trong lúc hô hấp, cô còn có thể cảm thấy hương cam mát mẻ trên người Dung Giản, không biết là nước súc miệng, hay là nước rửa tay.
Trong nháy mắt đó, thời gian giống như là bị làm ma pháp, hình ảnh giống như dừng lại, Đường Viên không tự chủ nín thở, giống như sợ quấy rầy thời gian.
Đôi mắt sâu thẳm kia của Dung Giản cũng cách cô rất gần, so với lần trước khi ở phòng bệnh còn gần hơn, gần đến nỗi lần này cô có thể thấy được đáy con ngươi trong suốt của anh, thấy được bên trong đôi mắt hai mí tinh sảo của anh, thấy rõ hàng mi dài của anh, gần đến nỗi anh chớp mắt một cái mắt, cô đều cảm thấy lông mi của anh giống như cây quạt nhỏ mang theo một cơn gió.
Giống như, chỉ cần cô nhẹ nhàng chớp mắt một cái, lông mi của bọn họ sẽ hòa vào nhau, chặt chẽ khó phân..