"Toét toét ——"
Tiếng còi bén nhọn vang lên, Đường Viên bỗng chốc phản ứng kịp, từ trên người Dung Giản bắn ra.
Trên mặt cô nóng lên, lỗ tai cũng nóng lên, cả người giống như là sốt lên.
"Xin lỗi."
"Thật xin lỗi."
Đường Viên nghe được âm thanh của mình và âm thanh của Dung Giản cùng nhau vang lên, chồng lên nhau.
Lúc trước cô chỉ lo kích động và khẩn trương, hiện tại lấy lại tinh thần, mới cảm thấy trên trán truyền tới đau đớn càng ngày càng rõ ràng.
Đường Viên vừa ngẩng đầu lên đã lập tức đối diện với ánh mắt của Dung Giản, ánh mắt của anh rơi vào trên trán của cô, vẻ mặt đặc biệt chuyên chú, xem ra có chút áy náy.
Đường Viên suy nghĩ một chút, hé ra một nụ cười hòa hoãn không khí: "Dung Giản, trên người anh có một nơi, là cứng nhất."
Trong nhất thời, vẻ mặt luôn luôn không có biểu cảm gì của Dung Giản lại có thể biến đổi đặc sắc.
Cao Dương bên cạnh đã làm xong Sit-Ups đang ngồi uống nước nghe được còn không cẩn thận "Phốc" một tiếng, giống như bình phun nước phun nước đầy đất, có thể là bị sặc nước, còn không ngừng ho khan.
Đường Viên sửng sốt một chút, bổ sung: "Là xương sọ của anh."
Dung Giản: ".
.
.
.
.
."
Cao Dương dừng lại một chút, đột nhiên cười đến không kiềm chế được, vừa cười vừa ho khan, như là nổi điên.
Sau khi bị Dung Giản nhàn nhạt liếc mắt nhìn, Cao Dương thu lại tiếng cười, nhưng bả vai vẫn đang run lên, xem ra nhịn cười rất vất vả.
Đường Viên cúi đầu liếc nhìn Cao Dương một chút, lại nhìn Dung Giản một chút, cô giống như đột nhiên phản ứng kịp.
Cô nghĩ, bây giờ vẻ mặt của cô, nhất định còn phải đặc sắc hơn vẻ mặt Dung Giản mới vừa lộ ra.
"Đường Viên, tới phiên em!" Thầy giáo thể dục nhìn thấy cô đứng ở một chỗ thật xa thì chạy tới gọi một tiếng, còn cố tình chỉ chỉ cái đệm trên đất: "Đừng nghĩ lười biếng đấy, tôi sẽ nhìn chằm chằm em!"
Đường Viên hít một hơi thật sâu, vội vàng nằm lên đệm.
Cô vừa nằm xuống, Dung Giản đã quỳ một gối xuống đất, nửa ngồi trên mặt đất, hai cái tay đè thật chặt xuống mắt cá chân của cô.
Đường Viên mặc chính là một cái quần vận động màu đen, sau khi nằm xuống cô vừa gập chân, ống quần đã theo đó mà bị kéo lên, lộ ra mắt cá chân.
Ngón tay Dung Giản lập tức ấn ở mặt trên, ngay cả một tầng vải vóc cũng không có, trên mắt cá chân trần ^_^ trụi của cô truyền đến nhiệt độ lòng bàn tay Dung Giản.
Trước khi tiếng còi vang lên, Đường Viên ôm đầu cố gắng làm thử một chút, không biết là bởi vì khẩn trương hay là đầu bị đụng hỏng rồi mà loại tư thế cong chân ôm đầu tiêu chuẩn này, cô cố gắng nửa ngày cũng không dậy nổi.
Đường Viên hoảng hốt.
Từ nhỏ cô đã không am hiểu làm Sit-Ups, nhớ hồi tiểu học lần đầu tiên làm Sit-Ups không quá tiêu chuẩn, khi đó còn không cần cong chân.
Cô giống như cọc gỗ nằm ngang trên cái đệm, lúc giáo viên đè chân của cô để cô ngồi dậy, cô lập tức từ một cọc gỗ biến thành một con cá nửa chết nửa sống, hai cái tay vỗ phành phạch giữa không trung, thân thể lắc lư thế nào cũng không đứng lên được, bị giáo viên nói đến mặt của cô cũng hồng lên, sau đó bỏ qua cho cô.
Tay Dung Giản nhấn một cái ở trên mắt cá chân của cô, cô lập tức nhớ tới mình năm đó, lại nghĩ tới một hồi trước lúc giảm cân cũng từng cài đặt một trò chơi giảm cân.
Cái trò chơi đó là dùng để làm Sit-Ups, trên màn hình điện thoại di động là một Đại Soái Ca Nhị Thứ Nguyên ấn chân cho cô, mỗi lần cô đứng lên một chút là ngón tay đã chạm vào màn hình, Đại Soái Ca sẽ dùng âm thanh trầm thấp từ tính của mình giúp cô đếm số lượng.
.
.
.
.
.
Vậy mà vẫn không có tác dụng, cô làm ba ngày đã không muốn làm nữa rồi.
Mà bây giờ người ấn chân cô là Dung Giản, không giống với Đại Soái Ca Nhị Thứ Nguyên chỉ có mấy động tác đơn giản đó, Dung Giản là sing động, tươi sáng, là người cô thích nhất!
"Một.
.
.
.
.
."
Âm thanh Dung Giản cũng dễ nghe hơn Đại Soái Ca kia, khoảng cách lại gần như vậy làm lỗ tai cô cũng muốn mềm ra rồi.
Đường Viên hít sâu một hơi, hai cái tay để sau ót, hai mắt nhắm lại, không mở to, dùng sức ở eo một chút là cả người đã ngồi dậy được.
Cô thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh làm từng cái từng cái.
Mỗi một lần ngồi dậy thì mặt của cô cũng cách mặt Dung Giản rất gần, sau đó cô sẽ nghĩ đến hình ảnh mới vừa rồi lúc trán hai người họ đụng vào nhau.
Đường Viên lắc đầu một cái, không thể nhớ lại nữa, cô không thể phân tâm.
Nữ sinh làm 56 cái một phút là có thể max điểm, lúc làm xong 55 cái Đường Viên đã sắp mệt rã rời rồi, cô không ôm đầu nữa, hai cái tay duỗi ra trong không trung, nhưng là eo đã chua đến làm thế nào cũng không dùng sức được, dư quang khóe mắt cô lại liếc thấy thầy giáo thể dục đã đưa còi đến khóe miệng rồi, không khỏi càng khẩn trương hơn.
Đồng thời với khi tiếng còi vang lên, tay cô bị người nắm, tuy ngón tay của Dung Giản thon dài nhưng sức lực rất lớn, bỗng chốc Đường Viên bị anh thoải mái kéo dậy, cô mệt mỏi đến mức đầu đầy mồ hôi, nghe được Dung Giản bình tĩnh đếm số bên tai cô: "56"
Vốn Đường Viên lo lắng nhất chính là môn thể dục sẽ kéo thành tích học tập của cô xuống, kết quả là có Dung Giản giúp, kết quả học tập học kỳ này của Đường Viên lại đứng hạng nhất.
Lúc thấy bảng xếp hạng, cô cảm thấy có chút thật xin lỗi người mà kết quả thành tích chỉ kém cô 0.2, Cố Cầu Cầu.
Sau khi cuộc thi cuối kỳ kết thúc, kỳ nghỉ đông mọi người mong đợi đã lâu cuối cùng đã tới.
Trước kỳ nghỉ, nhóm ‘thách đấu cúp’ của bọn họ họp mặt, tổng kết tiến triển trước mắt sau đó quyết định mọi người chỉ nghỉ đông một tuần rồi trở lại trường, đi làm điều nghiên xã hội.
Nam An An thề son sắt, vì tiết kiệm kinh phí, gia tăng số liệu hàng mẫu, mở rộng phạm vi điều nghiên, đề cao điều nghiên có độ tin cậy, sáu người bọn họ có thể chia ra ba tổ, hai người một tổ đi tới các thành phố khác nhau điều nghiên, tốt nhất là nam nữ phối hợp, không chỉ có thể đạt được mục đích làm việc không mệt mỏi, còn có thể càng thêm an toàn.
Nam An An vừa dứt lời, Nguyễn Tâm lập tức hỏi ngược lại: "Phân chia thế nào, bốc thăm?"
Nam An An cười híp mắt: "Đương nhiên chính là cô và bạn trai cô cùng một tổ chứ! Ưu tiên tình lữ, chúng tôi thì tùy tiện á."
Nguyễn Tâm bị hai chữ "bạn trai" chặn miệng.
***
Buổi tối Đường Viên ngồi ở phòng khách xem ti vi, đã hơn mười hai giờ rồi mà giáo sư Đường vẫn còn chưa trở lại.
Hàng năm vừa đến cuối năm, giáo sư Đường ngược lại còn bận rộn hơn bình thường, thường có các loại bữa tiệc.
Cô gọi điện thoại cho ba, điện thoại reo thật lâu sau mới được người nhận.
"A lô?"
Lúc nghe được âm thanh Dung Giản thì Đường Viên còn tưởng rằng chính mình không cẩn thận ấn nhầm số của Dung Giản, dù sao trước tên của giáo sư Đường cùng với Dung Giản trong danh bạ điện thoại di động của cô cũng bị cô tăng thêm một chữ A, khoảng cách rất gần.
"Đường Viên?"
"Ừ, là em, là em."
"Giáo sư Đường uống say, anh đưa ông về."
"A, tốt quá, cám ơn anh."
Cúp điện thoại, Đường Viên đi phòng vệ sinh rửa mặt, ngồi trên ghế sa lon chờ Dung Giản và ba cô.
Mười phút sau đã nghe được tiếng gõ cửa, Đường Viên chạy tới mở cửa.
Xem ra giáo sư Đường uống không ít, ông uống rượu không bị đỏ mặt, thoạt nhìn tửu lượng rất lớn, mỗi lần ở trên bàn rượu đều là đối tượng bị rót rượu nhiều nhất.
Nhưng Đường Viên biết cha cô cũng chỉ là cậy mạnh, vừa về đến nhà là bước chân đã xiêu vẹo.
Đường Viên đưa tay vịn ba cô, giáo sư Đường vẫn đang nói các loại thuật ngữ chuyên nghiệp mà Đường Viên nghe không hiểu với môn sinh đắc ý của ông.
Dung Giản vừa đáp lại ông, vừa đỡ ông đến trên ghế sa lon.
Giáo sư Đường vẫn còn trong giai đoạn hưng phấn lúc mới vừa uống rượu xong, ông lấy một chai rượu trắng ở trong tủ rượu xuống, nhất định muốn uống hai chén với Dung Giản.
Mỗi lần giáo sư Đường kiên trì để cho Dung Giản tùy ý, Dung Giản đều thật sự tùy ý.
Anh một giọt rượu cũng không uống.
Giáo sư Đường cũng không để ý, tiếp tục tán gẫu với Dung Giản, trò chuyện một lát, đề tài đã đến trên người Đường Viên.
"Thịt Thịt, lần này con thi thế nào hả?" Khi còn bé có một khoảng thời gian rất dài Đường Viên học tập không tốt, khi đó giáo sư Đường sẽ tự tay dạy cô luyện chữ bút máy, sẽ giúp cô làm bài tập, giảng đề toán tiểu học cho cô, nhưng cho tới nay cũng không từng hỏi thành tích của cô.
Cho đến sau này, khi thành tích của Đường Viên tốt hơn, giáo sư Đường mới "Lộ nguyên hình".
"Hoàn hảo." Nghĩ đến cái Sit-Ups thứ năm mươi sáu kia, Đường Viên có chút chột dạ nhìn Dung Giản một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Dung Giản, cô có loại cảm giác kỳ diệu, giống như đây chính là bí mật nhỏ của bọn họ.
Vừa nghĩ tới cái thứ 56, cô lại nghĩ tới những hình ảnh khác lúc làm Sit-Ups, dừng lại, Đường Viên nhanh chóng dừng lại, nếu không cô sẽ lại đỏ mặt.
"Con vẫn đứng thứ nhất chứ?" Giáo sư Đường tiếp tục hỏi cô.
Đường Viên có chút ngượng ngùng gật đầu một cái.
Bình thường ba cô rất ít khen cô, nhưng vừa uống rượu là lập tức khoe khoang con gái của mình hết lần này tới lần khác.
Thấy cô gật đầu, cái đuôi của giáo sư Đường lập tức vểnh lên, liên tục nói không hổ là con gái của ta nhiều lần.
Đường Viên không nhịn được ngắt lời cha mình: "Ba, chuyện quan trọng nói ba lần là đủ rồi."
Giáo sư Đường: ".
.
.
.
.
."
Dung Giản cúi đầu ho một tiếng.
Lại uống hai ngụm rượu trắng, giáo sư Đường vừa chuẩn bị mở miệng nhưng suy nghĩ một chút lại ngậm miệng lại, ông đổi một loại phương thức khác, khom lưng lấy một quyển sách lớn dưới bàn trà ra, mở ra cho Dung Giản xem, giọng nói tràn đầy tự hào: "Cậu xem Thịt Thịt nhà chúng ta khi còn bé biểu diễn cây thông noel này, diễn thật tốt.
.
.
.
.
."
Đường Viên muốn che mặt lại, rõ ràng đã qua lễ Giáng Sinh rất lâu rồi mà.
Lúc lật tới bức ảnh gia đình, ngón tay giáo sư Đường dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn về phía Đường Viên.
"Viên Viên, con nhớ mẹ con không?"
Đường Viên: "Dạ."
"Vậy con có muốn hay không.
.
.
.
.
." Giáo sư Đường nhìn về phía cô: "Sang năm làm sinh viên trao đổi ra nước ngoài?"
"Mẹ con cũng rất nhớ con."
Đường Viên sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời có chút không trả lời được.
Thành tích của Đường Viên luôn luôn rất tốt, danh sách sinh viên ra nước ngoài trao đổi chỉ cần cô xin thì nhất định có thể lấy được.
Nếu là lúc trước, cô nhất định gật đầu không chút do dự.
Nhưng cho dù cô có đi trao đổi hay không, cũng sẽ không bởi vì Lê Họa ở nơi đó.
Lúc bị Lê Họa bỏ lại cô vẫn còn rất nhỏ, cô không có quá nhiều trí nhớ trước lúc ba tuổi kia, duy chỉ có cảnh tượng Lê Họa rời đi ngày đó là cô nhớ đặc biệt rõ ràng.
Cô quá nhỏ, "Mẹ đi rồi", những lời này đối với cô mà nói không khác nào trời sập.
Cô chạy đuổi theo sau lưng Lê Họa thật lâu, khóc đến không thở nổi.
Khi đó cô cho là cô chỉ cần khóc giống như trước đây, Lê Họa sẽ ôm lấy cô, âu yếm cô, bảo cô ngoan ngoãn.
Cô nhớ Lê Họa thật sự ngừng lại, nhưng bà không quay đầu lại, bà nói: Mẹ rất thích con, nhưng mà.
.
.
.
.
.
Cuộc sống quá dài.
Cuộc sống quá dài.
Thật lâu về sau, Đường Viên mới hiểu rõ ràng ý tứ trong những lời đó của bà, Lê Họa có cuộc sống của mình, trong cuộc đời sau này của bà sẽ không có cô.
Cho nên bà không muốn ở lại, cũng không muốn dẫn cô đi.
Đường Viên tôn trọng lựa chọn của bà, chỉ là cô không bao giờ muốn bước vào cuộc đời của bà nữa.
Hơn một giờ sáng, rốt cuộc giáo sư Đường cũng không nói lời nào nữa, ngủ thiếp đi.
"Anh đi trước." Dung Giản liếc nhìn thời gian, đứng lên nói.
"Anh có thể ngủ ở phòng khách, đã trễ thế này rồi." Đường Viên ngượng ngùng đề nghị: "Phòng khách rất sạch sẽ, mặc dù luôn không có người ở, nhưng vẫn mời người làm thêm giờ đúng hạn quét dọn."
"Không cần."
Bị cự tuyệt, Đường Viên đưa Dung Giản đến cửa, đã hơn một giờ sáng, đèn đường cũng đã tắt.
Đường Viên lấy đèn pin soi đường dưới chân cùng anh đi một đoạn ngắn, trong lòng còn đang suy nghĩ đề nghị mới vừa rồi của giáo sư Đường.
"Em nghĩ ra nước ngoài trao đổi sao?" Lúc gần đến bãi đậu xe, Dung Giản đột nhiên mở miệng.
Đường Viên sửng sốt một chút, lắc đầu một cái, nói: "Em chưa nghĩ đến."
Cô không nói, anh chính là nguyên nhân em chưa nghĩ ra.
###
Lúc nghỉ đông chỉ còn dư lại một tuần, Đường Viên đã nhàm chán đến muốn mọc nấm rồi.
Cô nằm ở trên bàn sách, cũng viết xong bản thảo “Dựa vào lan can” phần hai, đăng nhập tài khoản Thịt Viên Dấm Đường trên QQ gửi cho Được Ăn Cả Ngã Về Không.
Rất nhanh, đã hiển thị thông báo đã đọc.
Đường Viên phút chốc từ trên bàn ngẩng đầu lên, tùy thời sẵn sàng trả lời.
Được Ăn Cả Ngã Về Không: Đã nhận được.
Được Ăn Cả Ngã Về Không:【tài liệu】
Được Ăn Cả Ngã Về Không: duy trì âm.
Đường Viên vui mừng, gõ chữ thật nhanh——
Thịt Viên Dấm Đường: Cám ơn đại thần, đại thần anh thật sảng khoái!
Một hồi lâu sau, bên kia không có trả lời lại, Đường Viên đang muốn tiếp tục đánh chữ, điện thoại di động lại rung một cái.
Cô cầm điện thoại di động lên, phát hiện là tin tức nhắc nhở trên weibo.
Cô lên weibo thấy Dung Giản gửi tin nhắn riêng cho cô, gửi cho một tin nhắn âm thanh.
Đầu ngón tay Đường Viên chấm một cái vào biểu tượng màu xanh lá cây, dán di động vào bên tai.
Âm thanh lành lạnh mang theo dòng điện yếu ớt của Dung Giản xông vào lỗ tai của cô ——
"‘Thách đấu cúp’ cần phải làm một bài điều nghiên xã hội, em có thời gian rảnh không?"
Đường Viên kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, điều nghiên! Hai người một tổ! Dung Giản và cô cùng nhau đi!
Cô hắng giọng, bấm vào microphone, vui sướng trở lại ——
"Có, em có á!"
Cô trả lời xong còn cố ý nghe lại, âm thanh của cô qua microphone vẫn rất dễ nghe, chỉ là có một chút phát run.
"Sáng sớm ngày mai anh tới đón em."
"Được!"
Đường Viên trả lời xong lại hỏi: "Có cần lấy vé xe hay không ạ?" ‘Thách đấu cúp’ bọn họ tham gia có thể được chi trả lộ phí, Đường Viên nói xong lại mở websites ra kiểm tra vé xe.
Điện thoại ở trong tay lại rung một cái ——
"Không cần, chúng ta lái xe đi.".