Trong phòng tối đen như mực, Đường Viên nằm ở trên người Dung Giản.
Cô quá khẩn trương, ngay cả lòng bàn tay đè lên giường cũng nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Dung Giản vứt điều khiển điều hòa trong tay, sau khi ôm cô xoay người lại thì cũng không có động tác khác nữa, nhưng vẫn ôm thật chặt cô vào trong ngực, không có ý buông tay.
Dù sao cũng không tránh được cánh tay của anh, Đường Viên dứt khoát nhận mệnh, cô dịch người xuống một biên độ nhỏ, vùi mặt vào cổ Dung Giản.
Dung Giản giơ tay lên vuốt vuốt tóc của cô, không nói gì.
Trong căn phòng yên tĩnh, không khí cực kỳ ấm áp.
Chỉ là đường Viên cảm giác giống như mình bị đặt trên vỉ nướng, cô thấp thỏm trong lòng, nhưng lại vừa mơ hồ sinh ra vẻ mong đợi, cố tình Dung Giản vừa không ‘nướng’ cô, lại cũng không buông cô xuống.
Chờ cả ngày, cuối cùng Đường Viên cũng không nhịn được mà mở miệng trước.
"Muốn.
.
.
.
.
." Ngón tay Đường Viên không tự chủ mà co lại một chút, nắm chặt ga giường, cô hít sâu một hơi, lấy dũng khí nhỏ giọng hỏi: "Phải là tư thế này sao?"
Lúc cô nhỏ giọng nói chuyện, tất cả hơi thở ấm áp đều phun trên hầu kết Dung Giản, hầu kết Dung Giản bỗng nhúc nhích một cái, hô hấp nặng nề.
Vốn chỉ là anh đã không ôm cô như thế này quá lâu, nghĩ muốn ôm cô ngủ một giấc, hiện tại vì một câu của Đường Viên mà anh lập tức lên tinh thần, cảm giác huyết dịch cả người đều chạy thẳng về phía bụng dưới, trong nháy mắt tất cả lý trí và khắc chế đều tan thành mây khói.
Dung Giản cúi đầu "Ừ" một tiếng, siết chặt cánh tay.
"Nhưng em không quá biết đâu." Đường Viên cực kỳ thành thật, loại tư thế cùng động tác với độ khó cao này cô hiển nhiên không làm được, cô chỉ có hai lần kinh nghiệm, cũng chính là nằm ngửa mặc cho.
.
.
.
.
.
Dung Giản: ".
.
.
.
.
." Sẽ không gì trêu chọc!
"Dung Giản, anh vẫn là buông em xuống đi." Đường Viên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Chờ hôm nào em học một cái lại nói, hơn nữa chúng ta đã nói không sinh bảo bảo nữa, nơi này lại không có áo mưa, không thể hành động thiếu suy nghĩ!"
Từ bồi thường trong lòng, Đường Viên còn ngửa đầu hôn cằm Dung Giản một cái: "Ngủ ngon."
Vừa dứt lời, trên eo cô lập tức có thêm hai cái tay, Dung Giản đột nhiên siết hông của cô bế cô lên: "Sẽ không mang thai."
Anh nói rất chắc chắn.
.
.
.
.
.
"Dung Giản.
.
.
.
.
.
Hô.
.
.
.
.
." Đường Viên ngồi trên người Dung Giản, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển: "Em không muốn động."
"Hả?" Giọng nói Dung Giản trầm thấp lại khàn khàn, vô cùng hấp dẫn.
Đường Viên bị mê hoặc, cô tiến tới bên tai anh, hắng giọng giảo hoạt nói: "Như vậy, anh nói anh yêu em đi, anh nói một câu em sẽ động một cái."
Dung Giản cao ngạo lại dễ dàng xấu hổ như thế, cô đoán chắc anh sẽ không nói.
Vậy mà cô nhầm rồi.
Cô vừa nói xong lập tức bị Dung Giản lật ngược lại, động tác của Dung Giản rất mạnh làm cho cô căn bản không nói ra lời.
Cả một đêm, tay mới Đường Viên dưới sự chỉ đạo của Dung Giản mà vận động cả đêm.
Cuối cùng lúc bị Dung Giản ôm tới phòng tắm, cô đã mệt mỏi ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên được.
Mơ mơ màng màng được Dung Giản tắm rửa sạch sẽ, Đường Viên mắt cũng không mở ra được.
Dung Giản lấy khăn lông bọc cả người cô lại, đưa tay chính diện ôm cô lên, hai tay Đường Viên ôm cổ anh, cặp chân dài vòng qua ngang hông anh, cả người cũng dính vào trên người anh.
Sống mũi cao của Dung Giản chạm vào chóp mũi cô.
Đường Viên lao lực nháy nháy mắt, ngước mắt lên nhìn Dung Giản ngay trước mắt, gương mặt rất có tính sát thương của Dung Giản cách cô quá gần, người nhan khống Đường Viên này lập tức tỉnh táo, cô còn nhìn thấy trên mặt anh có một tầng màu hồng mỏng rõ ràng.
"Anh yêu em."
Lần đầu tiên, anh nói yêu.
Anh còn nói anh yêu cô!
Đường Viên cảm giác cô đâu chỉ là thiếu dưỡng khí, mà trái tim cô cũng lập tức bị lấp đầy rồi, cô tiến tới nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của anh, rất nhanh đã bị Dung Giản đảo khách thành chủ, cướp đoạt tất cả hô hấp, lần này cô thật sự thiếu dưỡng khí rồi.
Trải qua sự việc lần này, phát hiện lớn nhất của Đường Viên chính là mình động cái gì mặc dù nghe rất lợi hại, nhưng thật sự quá tiêu hao thể lực, cô cảm thấy, cô vẫn thích hợp nằm ngửa hơn.
Còn có một phát hiện khác, chính là Dung Giản không chỉ nói cho xong mà chắc chắn anh còn nói được làm được, hơn nữa anh cũng không phải là khó chịu mà là anh thật sự cấm dục, nói không cần bảo bảo, nên đến lúc quan trọng nhất thì anh thật sự có thể tỉnh táo đẩy lui dòng chảy.
***
Sáng sớm, khi Đường Viên tỉnh giấc thì trên giường đã chỉ còn dư lại một mình cô thôi, Dung Giản chắc là đi đón tiểu Bịch đường rồi.
Đường Viên xem đồng hồ, đã trễ rồi, dứt khoát bỏ một buổi học cho xong.
Cô lười biếng nằm trên giường phơi nắng, điện thoại bên gối lại đột nhiên vang lên.
Đường Viên tay cũng không nhấc lên được, dứt khoát dùng chóp mũi trượt nút trả lời ——
Là Lê Họa gọi điện thoại video tới.
"Bàn Bàn, tình huống của ông ngoại con không tốt lắm, mẹ còn phải ở bên này một thời gian nữa mới có thể trở về được." Sắc mặt Lê Họa tái nhợt, mắt còn có chút hồng, xem ra vừa mệt mỏi lại khổ sở.
Đường Viên biết Lê Họa là con gái một, bà ngoại cô lại đã qua đời từ rất sớm, ông ngoại vừa lâm bệnh thì Lê Họa quả thật rất vất vả, nhưng lúc nói chuyện với cô Lê Họa vẫn dịu dàng như trước: "Các con mấy ngày này thế nào rồi, bảo mẫu có chăm sóc được cho Bịch đường không?"
"Dạ.
.
.
.
.
.
Rất rất tốt ạ." Đường Viên nhất thời khẩn trương, cô có chút chột dạ: "Hiện giờ bịch đường đã biết ngóc đầu rồi."
"Nó đang bên cạnh con không? Cho ta nhìn một chút." Hình như Lê Họa rất chờ mong.
"Vâng, chờ một chút ạ." Đường Viên vội vàng từ trên giường ngồi dậy, Dung Giản vừa lúc ôm Bịch đường đi tới cửa phòng ngủ.
Đường Viên vội vàng để điện thoại di động xuống, nhìn về phía anh ra hiệu.
Dung Giản không rõ chân tướng, nhìn Đường Viên từ trên giường nhảy xuống, một phen đoạt tiểu Bịch đường chạy mất.
Bịch đường còn chưa từng chơi điện thoại di động, thấy mặt Lê Họa xuất hiện trong màn hình bé còn hưng phấn "A" một tiếng, trợn tròn cặp mắt, tò mò dính mặt lại gần màn hình, nãi thanh nãi khí: "A!"
"Ngoan quá." Lê Họa nhìn thấy bé thì rất vui vẻ, đùa tiểu ngoại tôn nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ ra chính sự: "Bàn Bàn, Dung Giản còn ở cách vách nhà ta sao?"
Ánh mắt Đường Viên có chút hoảng hốt bất định, cô chột dạ nhìn về phía Dung Giản đang đứng ở cửa.
Dung Giản cũng nhìn về phía cô, vì mới vừa tắm xong, mái tóc ngắn đen nhánh còn ướt nhẹp, sáng sớm vừa nhìn thấy anh Đường Viên lại nhớ tới tình cảnh tối hôm qua thân thiết, mặt cô không tự chủ được mà đỏ lên.
"Anh ấy không ở sát vách nữa rồi." Đường Viên suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời Lê Họa.
Bên kia rõ ràng là Lê Họa thở phào nhẹ nhõm, lại cùng cô hàn huyên một lát mới cúp điện thoại.
***
Sau khi hòa hợp với Dung Giản, Đường Viên hạnh phúc giống như hoa.
Kể từ khi Bịch đường quen với ba ruột bé, ba ruột bé lập tức vui vẻ tiếp nhận tất cả những chuyện vụn vặt của bé.
Dù sao Đường Viên cũng còn ít tuổi, tính mải chơi cũng vẫn tương đối lớn, cô mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi sáng sớm sau khi rời giường, Đường Viên ăn sạch bữa ăn sáng Dung Giản chuẩn bị, hôn con trai ngốc nghếch, sau đó tiêu sái lái xe đi học, buổi tối khi cô trở về thì Bịch đường cũng đã bị Dung Giản dỗ ngủ rồi, tiểu bảo bảo đúng lúc đang lớn, mỗi ngày gần như đều chỉ ngủ.
Bịch đường bị Dung Giản nuôi trắng trẻo mập mạp, như đại oa oa, chỉ có một điều, Đường Viên đặc biệt lên mạng điều tra, rất nhiều tiểu bảo bảo lúc này cũng đã cười ra tiếng rồi, nhưng Bịch đường vẫn cứ không cười.
Đường Viên cho rằng điểm này có thể là được di truyền từ ba của bé.
Cuộc sống như thế này, Đường Viên vừa vui vẻ nhưng vẫn có chút lo lắng.
Sau đêm đó Dung Giản không hề nhắc lại chuyện của Tống Khen nữa, nhưng mỗi ngày anh vẫn luôn không ngừng gọi điện thoại, Đường Viên biết Dung Giản nhất định phải trở về giải quyết triệt để chuyện này.
Còn lần này, cô sẽ không bởi vì anh mà buông tha việc học nữa.
Chia xa đối với bọn họ mà nói, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.
Rất nhanh, đã đến cuối kỳ.
Gần tới kỳ thi hết kỳ, buổi tối Đường Viên đều phải học tập đến rất khuya, thời gian bên cạnh Bịch đường càng ngày càng ít, cũng may hiện tại tiểu Bịch đường đã dính ba bé hơn rồi.
Đường Viên xem sách một lát, lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nơi Dung Giản và Bịch đường đang ngồi.
Bàn tay khớp xương rõ ràng của Dung Giản khoác lên trên xích đu của trẻ con, cúi đầu nghiêm túc nhìn màn hình laptop, trên mặt do bị ánh sáng huỳnh quang chiếu vào mà có vẻ lạnh lẽo.
Đường Viên để sách trong tay xuống chạy tới, ngồi xổm ở đó nở nụ cười với Bịch đường, Bịch đường ngoẹo đầu nhìn cô.
Đường Viên đưa tay siết chặt gương mặt mập mạp của bé: " Nhóc con, con cười một tiếng đi, cho mẹ xem con có má lúm đồng tiền hay không."
"A." Bịch đường quay đầu đi ngậm ngón tay của cô gặm một cái, bé vẫn không cười, Đường Viên hoàn toàn bỏ qua, cô tiến tới hôn gò má non mềm của Bịch đường một cái.
Lúc cô phải đứng dậy trở về lại bị Dung Giản dắt tay ấn xuống trên đùi, Đường Viên lại gần hôn một cái lên gương mặt của anh, Dung Giản ấn gáy cô hôn xuống.
Đường Viên cuống quít giơ tay lên che mặt của tiểu Bịch đường, cấm trẻ nhỏ.
Ngày thứ nhất của kỳ thi cuối kỳ vừa lúc là ngày Bịch đường tròn 100 ngày tuổi.
Đường Viên ngồi trong phòng học nhanh chóng làm bài thi, sau khi làm xong, đầy trong đầu cô đã đều là gương mặt mập mạp lã chã chực khóc của tiểu Bịch đường.
Cô nộp bài thi, đeo túi xách ra cổng, lúc nhìn về phía đối diện còn tưởng rằng mình hoa mắt.
"Đường Viên." Dung Giản đứng ở dưới một thân cây, bộ dạng người cao chân dài dáng dấp anh tuấn, vẻ mặt không chút thay đổi ôm tiểu bảo bảo rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của những người khác.
Bây giờ mỗi khi nhìn thấy anh, trái tim Đường Viên vẫn sẽ bang bang nhảy loạn, cô cười với anh một cái, nhanh chóng chạy tới.
Bịch đường còn nhỏ, bọn họ dẫn theo bé thì không thể đi chơi, bèn quyết định đi công viên trên núi bên cạnh chơi một chút, chụp cho bé bức ảnh nhân dịp 100 ngày.
Nhìn ảnh Bịch đường mặc quần liền áo màu xanh dương trong điện thoại di động Đường Viên gần như không thể kiềm chế được tâm tình kích động của mình, khỉ con của cô thật đáng yêu, cô thật muốn đăng lên mà.
Đường Viên ngồi xổm trên mặt đất suy nghĩ một chút, gửi hình của Bịch đường lên weibo của mình ——
Một Viên Bánh Trôi Vừa Lớn Lại Vừa Tròn: \\(≧▽≦)/【hình ảnh】
"Em đang làm gì đấy?"
Nghe được âm thanh Dung Giản trên đỉnh đầu, Đường Viên cất điện thoại di động ngẩng đầu nhìn về phía Dung Giản.
Đây là bí mật cuối cùng còn sót lại của cô rồi, nhất định phải giữ thật kỹ.
Cũng may Dung Giản không hỏi nhiều.
Tối về Đường Viên ăn cơm tối xong lại ở trên giường đạp xe đạp, bây giờ mặc dù cô đã gầy đi nhưng vẫn không thể phớt lờ, mỗi tối Dung Giản đều làm những bữa cơm rất phong phú cho cô, còn không cho phép cô không ăn, cô không chịu khó vận động thì sớm muộn gì cũng xong đời.
Đường Viên cầm điện thoại di động, đang đạp hăng say thì điện thoại di động đột nhiên rung một cái, cô nhìn về phía màn hình, phát hiện là Cố Cầu Cầu nhà cô gửi tin nhắn riêng ——
Hồ ly không vui: A Bàn A Bàn A Bàn!
Đường Đôn Nhi: Ơi?
Hồ ly không vui: Nghe nói cậu sinh khỉ con rồi.
.
.
.
.
.
Đường Đôn Nhi: Cậu thấy weibo của tớ rồi à?
Hồ ly không vui: Đám ngu ngốc kia!
Hồ ly không vui: Mẹ nó, là thật!!!.