Cô ôm cổ của Dung Giản, hướng về phía môi mỏng của Dung Giản hôn bậy bạ một mạch.
Bịch đường bị lơ là liếm đôi môi có một vòng cháo trắng tinh, bé há mồm, dùng sức cúi đầu muốn với chén nhỏ, không có kết quả, Bịch đường ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Đường Viên ở ngoài cửa.
"Oa." Bịch đường không để ý tới thức ăn của bé nữa rồi, với tay muôn ôm ôm: "A a!"
Không ai để ý bé.
Bịch đường còn chưa ăn no nên lập tức không vui, hai cánh tay nhỏ bé dùng sức vỗ tấm che trên ghế ngồi trẻ con kháng nghị ——
"Ba ba.
.
.
.
.
.
Ầm"
Ngón tay mập mạp của Bịch đường đụng phải chén nhỏ, đổ một chén cháo, bé nhìn chén cháo bị đổ của mình, sợ ngây người: "!!"
Cuối cùng thì Bịch đường cũng thu hút được sự chú ý của ba mẹ vô lương tâm của bé, bé ngồi trong ghế trẻ con vội vàng a a gọi, thấy Dung Giản đi tới phía bé giống như là nhìn thấy hi vọng, ánh mắt lập tức sáng lên.
Hôn được một nửa, mới vừa được đáp lại đã bị người cắt đứt nên Dung Giản có chút phiền não, lần đầu tiên anh cảm thấy có đứa bé sớm thật là quá phiền.
Dung Giản sải bước đi tới ôm Bịch đường từ trong ghế ra, cau mày nhấc tấm đệm bị cháo làm bẩn lên ném vào trong thùng rác.
Trơ mắt nhìn chén cháo cách mình càng ngày càng xa, rốt cuộc Bịch đường cũng ‘oa’ khóc ra tiếng.
Dung Giản đưa tay muốn lau nước mắt cho con trai mình, nhưng lại nhớ tới anh mới vừa cầm tấm đệm, trên tay đều là cháo dinh dính.
Không đợi anh thu tay lại, Bịch đường đã lập tức ngừng nước mắt mở miệng muốn ăn cháo còn dính trên ngón tay anh.
Dung Giản rút khăn ướt ra, xoa xoa ngón tay, lại rút ngón tay ra, khó có thể tin mà nói: "Cái này con cũng muốn ăn á?"
Không ăn được, Bịch đường há mồm, còn chưa khóc lên, đã bị Đường Viên nhón chân lên đút cho một muỗng cháo lớn.
Bé phồng má nghiêm túc ăn một miệng lớn, sau khi nuốt xuống, đỉnh đầu lập tức nở ra một đóa hoa, còn đưa tay nhỏ bé ra muốn sờ mặt của Đường Viên.
Ngón tay út mềm mại mập mạp của Bịch đường đưa về phía đôi môi đỏ mọng của Đường Viên, nhưng còn chưa đụng phải đã bị ngón tay thon dài của ba bé chặn lại.
Đường Viên thở phào nhẹ nhõm, môi của cô.
.
.
.
.
.
Hiện tại chính bản thân cô cũng không dám sờ.
Cô đứng ở vị trí mới vừa rồi của Bịch đường, theo bản năng liếc nhìn ra trước cửa sau đó mặt lập tức nóng lên.
Chết mất thôi, ở góc độ này, mới vừa rồi cô và Dung Giản hôn môi khẳng định đã bị Bịch đường thấy được rồi!
.
.
.
.
.
Buổi chiều Bịch đường lại ngủ.
Đường Viên làm bài tập trong thư phòng, cô chọn nhiều môn, thế nên bài tập cũng rất nhiều.
Cô ngồi nghiêm chỉnh, răng rắc gõ bàn phím, thoạt nhìn vẻ mặt rất thành thật, nhưng thật ra thì nội tâm đã sớm không đặt trên bài tập nữa rồi.
Cô dựng lỗ tai, còn có thể nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm đối diện, Đường Viên không tránh khỏi mơ tưởng viễn vông.
Một lát sau, tiếng nước chảy ngừng lại.
"Còn chưa làm xong à?" Dung Giản chỉ quấn một cái khăn tắm màu tím từ trong phòng tắm đi ra, cơ bụng xinh đẹp và dáng người dây câu có chút chói mắt, Đường Viên không dám nhìn lâu đã lập tức thu hồi ánh mắt.
"Vâng." Đường Viên lung tung gật đầu một cái: "Em còn phải làm rất lâu, anh chờ em đi."
"Anh giúp em làm nhé?"
"Không cần không cần, tự em làm được mà." Đường Viên vội vàng khoát khoát tay, thật ra thì cô đang đợi mặt trời xuống núi.
Dung Giản từ chối cho ý kiến, sau khi lau khô tóc, anh bèn thay quần áo tựa vào trên ghế sa lon tiếp tục xử lý âm tần lúc trước đã thu thập được.
Mãi cho đến hơn năm giờ, Đường Viên vẫn còn đang làm PPT, thỉnh thoảng cô dựa vào màn hình che chở, len lén liếc mắt nhìn Dung Giản.
Anh an vị ở trên ghế sofa, sau mấy lần, rốt cuộc Đường Viên mới có cảm giác chân thật.
Cô tăng thêm hoạt họa cho mỗi một trang PPT đã sớm làm xong, đang làm, Đường Viên lại cảm thấy một bóng râm bao phủ mình, còn ở ngay trên bàn sách trước mặt cô.
Không hiểu sao, cô có chút khẩn trương, giống như là khi còn bé học số học trong giờ ngữ văn bị giáo viên ngữ văn chộp được.
"Cả một buổi chiều em đều bận rộn cái này?" Giọng nói của Dung Giản trầm thấp, nghe không ra tâm tình gì.
"Vâng." Đường Viên có chút chột dạ: "Em muốn làm tốt một chút."
Lý do này tự cô cũng đều không tin, Đường Viên nói xong cũng không nhịn được: "Thật ra, em cảm thấy.
.
.
.
.
.
Ban ngày.
.
.
.
.
."
Nói được đến một nửa thì cô cũng ngại nói tiếp rồi.
"Ban ngày cái gì?" Dung Giản một tay lướt qua cô, sau khi lưu thành quả một buổi chiều của cô lại thì lập tức tắt máy vi tính.
Đường Viên nín nửa ngày, mặt cũng hồng rực, rốt cuộc linh cơ nhất động: "Bạch nhật y sơn tận, Hoàng Hà nhập hải lưu."
Dung Giản: ".
.
.
.
.
."
Đường Viên ho nhẹ một tiếng: "Thì là, em cảm thấy, ban ngày làm chuyện này không tốt.
.
.
.
.
." Không phải là cô quá nóng nảy đấy chứ?
"Ừ." Dung Giản gật đầu một cái.
Đường Viên thở phào nhẹ nhõm, lại có chút mất mát.
Buổi tối Dung Giản tới phòng trẻ dỗ Bịch đường, Đường Viên nằm ở trên giường chơi điện thoại di động, đôi chân trần thật dài dán chặt ở trên tường.
Cô chơi đến mê mẩn, nên không biết có người đi tới, chờ Dung Giản đi tới bên giường thì Đường Viên muốn để chân xuống cũng đã muộn rồi.
.
.
.
.
.
Đôi chân cô khép lại rất chặt, thẳng tắp lại thon dài, ở dưới ánh đèn gần như sẽ tạo hiệu quả phản quang.
Dung Giản đưa tay nắm lấy mắt cá chân của cô, tay anh rất lớn, ngón tay rất dài, gần như chỉ một tay đã có thể vững vàng khống chế được hai chân của cô, cố định đôi chân đang muốn buông xuống của cô vào trên tường.
Cho dù là động tác như thế, Đường Viên vẫn cảm thấy trên người anh mang theo loại cảm giác cấm dục.
Chỉ là tư thế nằm ngửa nửa người trên cùng chân tạo thành một góc vuông 90 độ thế này khiến Đường Viên không dùng sức được, cô kéo chân của mình ra, nhưng không thể rút ra được: "Dung Giản!"
"Bây giờ là buổi tối." Dung Giản đứng ở bên giường nhìn cô, giọng nói trầm thấp, khẽ khàn khàn, cực kỳ hấp dẫn.
"Anh buông ra trước, em nằm hẳn hoi đã." Nghe được giọng nói của anh, trái tim Đường Viên cũng đột nhiên gia tốc, càng không cần phải nói.
.
.
.
.
.
"Không cần." Dung Giản dựng chân cô lên sau đó đè lên trên người cô.
Quá, quá xấu hổ, cái tư thế này! Đường Viên thiếu chút nữa từ trên giường bắn dậy!
May nhờ lúc trước vì giảm cân, cô đã biến mình thành một Bàn Tử mềm mại, nếu không bây giờ cô đã bị Dung Giản ép chết.
Trong lòng Đường Viên dâng lên cảm giác nguy cơ, cô cố gắng tìm đề tài dời đi lực chú ý của Dung Giản.
Rốt cuộc.
.
.
.
.
.
Đường Viên nghĩ tới một vấn đề, trước đó giáo sư Đường đã nói cho cô biết có một nữ sinh tới nhà tìm Dung Giản, nghe giáo sư Đường hình dung, cô lập tức đoán được là Tống Dư Ca.
Lo lắng ngày nào đó trong lúc mình đi học Tống Dư Ca sẽ tìm đến, Đường Viên cố ý nhắc nhở tiểu bảo mẫu, người nào gõ cửa cũng không mở, vậy Dung Giản.
.
.
.
.
.
Chẳng lẽ là dựa vào mặt mũi?
"Dung Giản, anh vào nhà bằng cách nào thế?" Đường Viên ngẩng mặt lên nhìn về phía Dung Giản, rất tò mò.
Dung Giản hắng giọng một cái, hời hợt nói: "Bò ban công."
Bò ban công!
Đường Viên: ".
.
.
.
.
."
Trời ạ, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra, có một ngày nam thần của cô sẽ bò ban công!
Vừa nghĩ tới Dung Giản mặt không thay đổi bò ban công tới bên này thăm Bịch đường, Bịch đường còn không biết anh, cô đã không nhịn được mà bật cười: "Ha ha ha.
.
.
.
.
."
.
.
.
.
.
Rất nhanh, cô đã không cười nổi nữa.
Vì trước đó cười quá nhiều, Đường Viên hoàn toàn không dùng sức được, chỉ có thể chịu đựng những lần va chạm kịch liệt của Dung Giản.
Dung Giản ấy là loại người.
.
.
.
.
.
Ở trên giường không bao giờ thích nói chuyện mà chỉ lo vùi đầu gian khổ tạo người.
.
.
.
.
.
Đến cuối cùng, Đường Viên cảm giác mỗi một sợi dây thần kinh trên người mình đều đang kêu gào mệt mỏi, cô đã không muốn đi tắm nữa, không muốn động đậy, chỉ muốn ngủ..