36. Anh hùng bước trên mây mà đến
Ninh Tâm đã đem tài khoản cũng mật mã đều nói ra, dĩ nhiên là không có cái gọi là trước khi chiến đấu cảm giác lo lắng. Cô nương này tương đối buông lỏng còn tương đối nhận thấy dù sao nàng lại không biết gì, trận quyết đấu trong trò chơi kia nàng chỉ cần chờ đợi kết quả là tốt rồi. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là nàng căn bản liền không nghĩ qua việc lập nick khác để đi xem quyết đấu.
Thứ nhất, đến làm gì chứ…. nàng không có nhàm chán như vậy.
Thứ hai nàng không có cái rỗi rảnh thế.
Thứ ba ăn cơm là hạnh phúc hoàng đế rồi! Mỹ thực trước mặt, Ninh Tâm làm sao ngăn cản được hấp dẫn chứ? Vì vậy cô nương này hấp tấp đi theo một đám bạn tốt ra cửa.
Nhưng là bạn tốt là bạn tốt nhưng có đôi khi cũng sẽ hóa thân thành bạn xấu. Bởi vậy khi Ninh Tâm tới đó nhìn qua cửa sổ bàn kia trên ghế một nam sinh đẹp trai đang nhướng mày cười yếu ớt đối với nàng lúc này Ninh Tâm không khỏi tại trong nội tâm hò hét… hôm nay kị ra cửa đúng không.
Cô nhóc đáng thương bị Trần Diêu cùng Tạ Vũ áp bách, cúi thấp đầu ngồi ở bên canh Hồ Sảng, cả tâm can đều là đang run rẩy.
“Muốn hẹn em thật không dễ dàng, gọi di động của em cũng không thấy em nghe điện thoại, anh chỉ có thể thỉnh Trần Diêu giúp anh hẹn em.” Hồ Sảng công tử giúp Ninh Tâm đưa cốc nước chanh, động tác còn ưu nhã đích thân đem nước chanh đưa tới trong lòng bàn tay Ninh Tâm.
Ninh Tâm nắm cốc nước chanh đầu rủ xuống thấp hơn.
“Điện thoại em bình thường đều là trạng thái im lặng, em không chú ý nên sẽ bỏ lỡ rất nhiều cuộc gọi tới.” Ninh Tâm ấp úng giải thích, đầu rủ xuống thấp hơn.
Trần Diêu Tạ Vũ, các ngươi hai người bán bạn cầu vinh…ta hận các ngươi!
Ninh Tâm nội tâm giơ quả đấm hò hét, ai biết Trần Diêu giống như là tâm tư cảm nhận thế nhưng mở miệng.
“À em cùng Tạ Vũ còn có việc… chúng em đi trước. 2 người từ từ nói chuyện.”
Hả? Đây là muốn vứt bỏ mình mà?
Ninh Tâm vội vàng ngẩng đầu, Trần Diêu ném cho nàng một cái ánh mắt đầy ý vị thâm trường rõ ràng nói : nắm chắc cơ hội, không khí này ấm áp lãng mạn cỡ nào, bà phải thật tốt mà nắm chắc! Tạ Vũ cười vẻ mặt sáng lạn, con mắt tránh tránh, nhìn Hồ Sảng lại xem Ninh Tâm một chút rồi vui vẻ.
Trần Diêu cùng Tạ Vũ chạy vội vì không muốn làm bóng đèn các nàng quyết định thật nhanh chạy thoát. Lưu lại 1 mình Ninh Tâm cô nương đáy lòng oán giận! Là đủ để nháy mắt giết người.
“Sao vậy? Không muốn cùng anh một chỗ?” Hồ Sảng cười nhưng trên mặt ảm đạm, rõ ràng chính là biết rõ còn cố hỏi.
Ninh Tâm nào dám nói là không… vội vàng lắc đầu nói rõ lập trường của mình.
“Không có…làm sao sẽ đây? Ha ha…”
Cười khổ, cười khổ,trong lòng Ninh Tâm đang rỉ máu. Hiện tại nàng nhìn thấy Hồ Sảng chính là con chuột chứng kiến mèo, con thỏ găp gỡ con sói. Mấy ngày hôm trước mới cùng người ta thổ lộ người, đột nhiên ngồi ở bên cạnh mi, còn trên mặt vui vẻ, mắt lộ ra ôn nhu đây là cảm giác gì?
Quả dày vò…cái này căn bản là không khác lăng trì!
Lúng túng cùng lo âu, rất khẩn trương, ngượng ngùng rất bất đắc dĩ . Ninh Tâm muốn khóc, nàng cảm thấy nếu như trời cao c thêm nàng một cái cơ hội nàng thà tự mình tham gia quyết đấu bị tại chỗ làm nhục 1 vạn lần, cũng không cần cùng Hồ Sảng đại thiếu 1chỗ tại chỗ lãng mạn như này.
“Lần trước thổ lộ là anh hơi thất lễ anh xin lỗi. Kỳ thật em lúc sau suy nghĩ một chút làm bằng hữu không tồi. Cho nên anh nghĩ tiến thêm một bước hiểu rõ về em mà thôi.” Hồ Sảng giơ cái ly ưu nhã uống 1 ngụm cà phê động tác rất mê người, một đôi mắt đào hoa còn nháy nháy trông rất phong lưu phóng khoáng. Chỉ tiếc, hắn tư thái như vậy nhưng Ninh Tâm xem không hiểu, nàng càng nhìn không thấy. Cô gái này hiện tại vội tránh né tầm mắt, cả người cúi xuống hoài.
“Ừ… Được.” Ninh Tâm chi lên tiếng, Hồ Sảng nhìn xem phản ứng của nàng một mặt cảm thấy buồn cười, một mặt lại cảm thấy cô nương này thật sự là rất ngây thơ. Muốn đùa giỡn…muốn đùa giỡn!
“Em bình thường đều thích làm cái gì?” Hồ Sảng suy nghĩ một chút tiếp tục nói thêm một câu làm giải thích.
“Anh là muốn hỏi em có hứng thú hay yêu thích gì không?”
“A… cũng không có gì… ngẫu nhiên sẽ chơi game như vậy cũng tính là yêu thích đi.”
“Game?” Hồ Sảng khoái nhíu mi.
“Nhìn không ra em cũng thích chơi game. Game Online hay là máy rời?”
“Hả?” Ninh Tâm nghiêng đầu, vẻ mặt mê man
“Cái gì là Game Online? Cái gì là máy rời?”
Thuật ngữ…đây là thuật ngữ… Hồ Sảng vuốt ve tách được rồi, hắn tựa hồ không nên cùng Ninh Tâm tiến hành tìm tòi nghiên cứu thuật ngữ cao thâ như thế.
“Game Online chính là game online như Thiên hạ chi kiếm hiệp tình duyên… đều thuộc về Game Online. Máy rời là không cần mạng có thể ở trên máy tính một mình chơi game.”
Hồ Sảng giải thích một phen Ninh Tâm rốt cục đã hiểu.
“Vậy Thần thoại xem như là Game Online sao?”
“Thần thoại?” Hồ Sảng mi nhảy lên trừng mắt, quay đầu nhìn Ninh Tâm hỏi: “Em chơi Thần thoại?”
“Yes.” Ninh Tâm gật đầu.
Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu! Hồ Sảng công tử trong lòng rất vui mừng, mất công hắn còn nghĩ ra nhiều phương thức như vậy, suy nghĩ nhiều làm nào để gần được Ninh Tâm lại không nghĩ rằng trước mắt có một cái cơ hội tốt. Nghĩ là nghĩ như vậy…Hồ Sảng trong lòng hồi hộp, mặt bất động thanh sắc vẫn còn không chút khách khí lời nói khách sáo.
“Thần thoại là trò chơi quả thật không tệ, em chơi sever nào?”
Ninh Tâm thành thật một câu đáp một câu.
“U la ảo cảnh.”
Hay… tương đối hay…thế nhưng tại cùng một sever, Hồ Sảng trong lòng vui mừng.
“Ngươi ở trong trò chơi tên gì?”
“Ninh Tâm.
“Hả?” Hồ Sảng công tử cả kinh.
“Dùng luôn tên thật ?”
“Ừ.”
Được rồi, Ninh Tâm…
Hồ Sảng hôm nay là hoàn toàn bị cô nương này đánh bại. Hơn nữa hắn bây giờ còn rất buồn… nếu như hắn không có nhớ lầm lần trước thủ hạ nhắc tới bang phái mình cùng đệ nhất bảng xếp hạng Mặc Thương nổi lên xung đột nguyên nhân tựa hồ lien quan đến 1 người tên “Ninh Tâm”
Hồ Sảng từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá một chút Ninh Tâm nội tâm nghi ngờ. Trước mắt cô nương này thấy thế nào cũng không giống như trong phái nói là có tâm kế, có thủ đoạn, chưa chi đã liền có năng lực cưa đổ đệ nhất bảng xếp hạng chúa ơi!
Hắn muốn xác nhận…. nhất định phải xác nhận chuyện này.
Hồ Sảng ở trong lòng âm thầm quyết định hôm nay trở về hắn liền on mới được, hắn nhất định phải xác nhận một chút Ninh Tâm này cùng Ninh tâm kia rút cục có phải 1 người không.
Mắt thấy Hồ Sảng vẻ mặt trầm tư, Ninh Tâm cắn ống hút rất hoang mang.
“Cái kia… đồ uống em uống xong, em…” Mấy chữ em muốn trở về còn chưa nói hết toàn bộ, Hồ Sảng công tử vẻ mặt cười tủm tỉm cắt đứt lời của nàng, đưa tay về phía nhân viên phục vụ ý bảo tới đây.
“Cho thêm một ly nước cam.”
囧…Ninh Tâm trừng mắt cái ly trước mặt, trừng trừng đó là rất ai oán. Nhìn nhìn lại… nhìn ta liền đem mi uống cạn. Ta hút… ta hút cố gắng hút Ninh Tâm ôm ly nước cam rốt cục giải quyết ly thứ hai. Mới vừa quay đầu hướng Hồ Sảng lần này nàng lời nói đều còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Hồ Sảng lần nữa gọi.
” Phục vụ cho tôi thêm 1 ly nước cam!”
Ta chằm chằm…
Ta nhìn…
Ta trừng…
Ninh Tâm nhìn qua trên mặt bàn ly nước thứ năm đã khóc không ra nước mắt. Bên cạnh Hồ Sảng vẫn còn vẻ mặt ôn nhu nhìn xem nàng, ánh mắt là tương đối chân thành.
“Không nên khách khí với anh làm gì, hôm nay anh mời muốn uống gì cứ nói.”
Hắn đưa tay khuôn mặt tươi cười, nhưng cho dù phục vụ chu đáo như thế chu, săn sóc tinh tế quan tâm che chở thế nào, nhiệt tình như vậy, hào phóng mời khách Ninh Tâm cảm thấy hôm nay mình sẽ chết vì đồ uống .
Hu…hu… nàng thề… nếu là có mạng sống đi ra khỏi tiện này nàng đời này… sẽ không bao giờ uống nước cam .
Nấc…
Nấc… nấc…
Lúc Ninh Tâm trở lại ký túc xá chính là ba bước nấc một cái, năm bước nấc mạnh.
Rốt cục mình đã trở lại… nàng rốt cục còn sống đi ra khỏi nơi đó…còn sống mà về được đây .
Nàng hiện tại khẳng định, xác định cùng với nhất định Hồ Sảng khoái đây là đang trả thù, đúng thế!
Chờ nàng rốt cục ngừng nấc, rồi đi tới ghế mở máy tính, thì tin tức bạn tốt bay tới.
【Hảo hữu】 Mặc Thương: khi nào là em on thì pm anh
Mặc Thương đại thần nhắn nàng dùng tốc độ nhanh nhất trả lời.
【 Hảo hữu 】 Ninh Tâm: Mặc Thương em đã về.
Mặc Thương đại thần bên kia chat lại rất nhanh.
【Hảo hữu】 mặc thương: rốt cục đã về? Sáng hôm nay là bằng hữu của em on đúng không?
Hả?
Ninh tâm kỳ quái, đại thần làm sao biết người sáng nay on không là bản thân nàng.
【Hảo hữu】 Ninh Tâm: là bằng hữu. Mặc Thương anh làm sao biết buổi sáng không phải là em.
【Hảo hữu】 Mặc thương: ha ha, anh đi xem quyết đấu.
【Hảo hữu】 Ninh Tâm: Cái này ?
【Hảo hữu】 Mặc thương: nhìn thao tác liền biết không phải là em.
【 Hảo hữu 】 Ninh tâm: -_-||| là bản thân em quá yế
【 Hảo hữu 】 Mặc thương: không sao… mỗi người ở trong trò chơi đều có cái theo đuổi của riêng mình, luận thao tác em so kém người khác nhưng có thể luận thu thập thì em là 1 cao thủ.
【Hảo hữu】 Ninh Tâm: đây là khen em sao?
【Hảo hữu】 Mặc Thương: Đương nhiên là khen em.
【 Hảo hữu 】 Ninh Tâm: được rồi… coi như em vẫn có chút an ủi .
【Hảo hữu】 Mặc Thương: ha ha, chắc vậy.
【 Hảo hữu 】 Ninh Tâm: nhưng em yếu như vậy trong lòng rất muốn khóc…
【 Hảo hữu 】 Mặc Thương: thôi thôi…anh dẫn em đi phó bản được không?
【Hảo hữu】 Ninh tâm: phó bản gì?
【 Hoả hữu 】 Mặc thương: “Say khói các” đó, em không phải là rất muốn đi hay sao?
【 Hảo hữu 】 Ninh tâm: đúng nha, em đã qua lv 85 rồi
【 Hảo hữu 】 Mặc thương: chỉ là dẫn em đi ngắm phong cảnh, Say khói các phong cảnh cực k
【Hảo hữu】 Ninh tâm: O (∩_∩ )O~ thật vậy hả, vậy chúng ta đi thôi.. anh nói em chỗ đó ở đâu?
【 Hảo hữu 】 Mặc thương: em đứng tại nguyên chỗ anh đi đón em.
【 Hảo hữu 】 Ninh tâm: Là sao?
【 Hảo hữu 】 Mặc thương: em biết phó bản Say khói các ở đâu ư?
Che mặt… được rồi nàng căn bản không biết vị trí phó bản Say khói các. Vậy thì ngoan ngoãn chờ đại thần cưỡi Ngân Long tới đón mình đi.
Đại thần cưỡi Ngân Long bước trên mây mà đến nhìn lên từ trên trời giáng xuống thân ảnh phiêu dật Ninh tâm trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên một câu nói.
Người trong lòng của em anh là một anh hùng cứu thế, sẽ đạp trên Ngũ Sắc Tường Vân tới đón em…