"A a đại thần! Không ngờ rằng ngài sẽ tìm đến tiểu tiên, lại còn nhanh như vậy." - Cố Tiểu Mễ, Xí Thần vẫn mặc bộ đồ hầu gái, tay vẫn cầm cái bàn chải, hai mắt lấp lánh ánh sao nhìn Triệu Tiểu Đường. Tiểu Đường vừa gọi, nàng liền bay tới.
"Ít nói nhảm, giúp ta giải quyết cái con quỷ khiến người ta muốn ói kia đi. Rồi ký tên, chụp ảnh gì đó tùy ngươi."
"Hừ~" - Dụ Ngôn đứng một bên xem thường, người nào đó thật không biết xấu hổ.
"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" - Cố Tiểu Mễ rất kích động, có thể giúp đỡ đại thần, là một chuyện cực kì vinh hạnh. Nàng cũng biết dạo này Triệu Tiểu Đường đang phải thi tốt nghiệp, pháp lực tất nhiên cũng không thể như lúc còn ở Thiên giới. Nhưng sau này, sẽ có ít cho công việc của nàng.
Ba người chưa nói xong, thì phía trước là một cái "thác đồ phế thải" ào ào tràn tới. Đó là một con quái vật được tạo thành từ hàng tấn rác, trên mặt là một cái miệng rộng. Nói chung, cũng chẳng có lực sát thương bao nhiêu, nhưng có thể để bọn họ bị ung thư mũi vì thúi, muốn ói luôn bao tử ra ngoài, thế mà vẫn phải giữ hình tượng. Một đống rác tràn đến, thật thúi đến sắp bỏ mạng.
Dụ Ngôn lùi về sau vài bước, khoanh tay trước ngực. Như ông chủ đang xem tuồng hát.
"Này! Đừng có đứng đó xem hội chứ!" - Triệu Tiểu Đường tức giận hét lên. Bất Tịnh Hạng Quỷ đã ném từng đống rác vào mặt họ, Tiểu Đường vừa né, vừa chửi cô em họ không thèm giúp đỡ kia.
"Không lẽ bà chị muốn tôi viết lại tư thế oai hùng của bà chị khi chiến đấu sao?" - Dụ Ngôn lập tức oán hận.
Triệu Tiểu Đường giơ ngón giữa với Dụ Ngôn. Bây giờ nàng đã biết, Dụ Ngôn ở đây vì muốn để Đới Manh đi. Còn giúp hay không giúp, chờ xem đã.
"Vậy....này, nhiệm vụ bắt Bất Tịnh Hạng Quỷ ta giao cho ngươi." - Triệu Tiểu Đường hô lớn với Cố Tiểu Mễ đang cầm bàn chải lớn trong tay, rồi lùi ra sau lưng Dụ Ngôn.
Thế là, chiến sĩ hi sinh, à không người chiến đấu chính là Cố Tiểu Mễ, có lẽ Bất Tịnh Hạng Quỷ kiêng kị bàn chải làm sạch trong tay nàng. Nhưng hận thù là dồn vào Triệu Tiểu Đường, nên khi thấy Tiểu Đường di chuyển, thì nó bắt đầu bắn từng lớp từng lớp rác, như súng đậu Hà Lan đổ lên đầu họ. Cố Tiểu Mễ không giữ được bình tĩnh, ngăn bên trái thì lọt bên phải, một đợt sóng rác đang tràn về phía Dụ Ngôn.
"Mợ nó!" - Dụ Ngôn đen mặt mắng. Triệu Tiểu Đường đúng là vô sỉ, cố ý để nó đánh vào nàng. Bắt buộc nàng phải ra tay.
Dụ Ngôn giơ một tay, dùng lửa đốt thành tro những đống rác đang ào ào bay tới. Nhưng sự tấn công vẫn liên tục không ngừng, Dụ Ngôn cũng không thể cứ chống đỡ mãi như vậy. Phải tìm ra bản thể mới giải quyết được, nếu không hôm nay bọn họ không thể về.
"Hèn nhát trốn sau lưng tôi làm gì? Bước lên trước cho tôi!" - Dụ Ngôn kéo cái người sau lưng ra trước.
"Cô em là chủ lực, chị đây chỉ cần đứng chỉ huy là được rồi. Cô em nhảy vào trong miệng nó, rồi bắt bản thể của nó là đại công cáo thành. Thần tiên sẽ phù hộ cô em." - Triệu Tiểu Đường lúc này thật sự rất khiêm tốn. Đối phó với cái thứ thúi muốn ói này, kêu nàng đi trước, thôi thì cứ đẩy việc đó cho người khác là an toàn.
"Thế thì tôi sẽ quăng lửa vào miệng nó."
"Tuyệt đối không được! Cái núi rác đó không phải chuyện đùa."
"Đại thần, tiểu tiên chống không nổi nữa rồi."
Cố Tiểu Mễ đang chiến đấu hết sức với đống rác, nàng không phải là thần tiên hay chiến đấu. Tuy rằng Bất Tịnh Hạng Quỷ sức hiến đấu cũng yếu xìu, nhưng cứ ném rác thế này cũng đủ làm người ta mệt chết, hai người có bản lĩnh thì cứ đứng đó chửi nhau um sùm. Nhìn thấy Cố Tiểu Mễ tay chân luống cuống, Triệu Tiểu Đường đành phải làm chút gì đó, nếu không, trận này đúng là chết chắc.
"Đừng có xài những chiêu tàn phá, cái đống rác này cũng đủ làm bổn đại thần khó tiêu rồi. Dụ Ngôn, cô em nghĩ cách ổn định nó, Cố Tiểu Mễ ngươi đừng để nó tạo rác nữa."
"Bà chị vẫn xem bản thân là chỉ huy à?" - Dụ Ngôn trừng mắt nhìn Triệu Tiểu Đường, nhưng vẫn phải làm theo. Nàng cũng không muốn ở đây thêm phút nào nữa.
Từ trong tay áo Dụ Ngôn bay ra một sợi dây đỏ, bao quanh đống rác tạo thành kết giới. Tạm thời có thể hạn chế hành động của nó, Cố Tiểu Mễ dùng bàn chải lớn chia ra thành mười cái bàn chải nhỏ, bao vây xung quanh đống rác. Bất Tịnh Hạng Quỷ ghét sạch sẽ, mà thần tiên nắm giữ "sự sạch sẽ" ở đây, đã có thể làm nó không thể tạo thêm rác.
Triệu Tiểu Đường tạo một quả cầu lửa, ném thẳng lên trời, quả cầu lửa liền phân thành ba bốn quả cầu nhỏ. Những rác rưởi vừa chạm vào liền bị đốt thành tro, trong nháy mắt, đống rác đã biến thành một ngọn lửa cao chót vót. Ở giữa đám cháy, có một tiếng thét thê thảm cất lên.
"Sớm làm vậy là được rồi."
"Là cô em không chịu phối hợp, còn nói à!"
Dụ Ngôn bực mình, khoanh hai tay trước ngực, nhìn Triệu Tiẻu Đường đang hò hét vào mặt nàng. Chỉ trong thời gian ngắn, cái đống rác khổng lồ đó chỉ còn lại một đống tro tàn, Bất Tịnh Hạng Quỷ cũng đã hiện thân. Nó mặc quần áo rách nát, cả người bẩn thỉu, quả thật so với kẻ lang thang còn tệ hơn. Tiểu Đường căm ghét nhìn nó, rõ ràng không muốn dính dáng gì đến nó, kết quả nàng bị Dụ Ngôn đứng sau lưng đạp một cước.
"Khốn nạn! Cô em có biết giày cao gót cũng có thể đạp chết người không!"
Triệu Tiểu Đường dù oán trách, nhưng ngọn lửa trong tay đã biến thành cây đao, phóng thẳng đến Bất Tịnh Hạng Quỷ chém xuống đầu nó. Nó kêu lên một tiếng, bị đao lửa chẻ làm đôi, nhưng trước khi chết vẫn muốn ôm Triệu Tiểu Đường chết chung nên muốn tự hủy. Triệu Tiểu Đường cảm thấy âm thanh lạ, lập tức lùi về sau. Hai người còn lại, cũng phải phản ứng, dùng pháp lực chặn lại cái đống rác nổ tung, bay tùm lum.
"Cho nên nói, trong Bách Quỷ chị đây ghét nhất là nó! Ở dơ phát ói, mợ!"
Triệu Tiểu Đường hùng hùng hổ hổ nhảy đến cạnh Dụ Ngôn. Kết quả, Dụ Ngôn như đang trốn ôn thần, lùi về sau vài bước, giống như sợ bị Triệu Tiểu Đường lây vi khuẩn. Hành động đó làm Tiểu Đường nghiến răng, cô em họ này thật không đáng yêu chút nào.
Trong Bách Quỷ, một là quỷ rất độc ác, có lực sát thương mạnh cao. Nhưng vẫn có loại dở hơi như Bất Tịnh Hạng Quỷ, chỉ làm người khác chán ghét.
"Không hổ danh là Triệu Tiểu Đường đại thần, ngài thật lợi hại." - Cố Tiểu Mễ vẫn tràn đầy sùng bái nhìn Triệu Tiểu Đường. Đây là loại "não phẳng", dù thần tượng có đánh rắm nàng cũng xem là một "mùi rất quyến rũ".
"Bà chị đó lợi hại, vậy mà vẫn cần người khác giúp sao?" - Dụ Ngôn vẫn như cũ, chà đạp không thương tiếc.
"Này này, bởi vì pháp lực của chị đây chưa hồi phục được không! Với lại, không phải cô em cũng chưa từng nghe đến con quỷ này sao!"
"Thế nên, vì cuộc sống chán nản liền ném việc cho người khác à?"
"Cô em nói thêm câu nữa, có tin chị đây xé nát cái miệng cô em không?"
Cố Tiểu Mễ nhìn thấy hoàn cảnh càng lúc càng "nóng", đứng một bên tay chân lúng túng, chỉ dám vung tay xin hai người đừng cãi nửa. Dụ Ngôn là loại người ngoài miệng chà đạp không thương tiếc, lại còn bị bắt làm cái chuyện muốn ói này, nên miệng mồm càng không thèm khách sáo. Làm Triệu Tiểu Đường bị nàng chọc tức sắp chết.
"Chuyện kia.....Triệu Tiểu Đường đại thần, có phải tiểu tiên có thể chụp hình với ngài phải không?" - Dù bầu không khí trước mặt không tốt lắm, nhưng Cố Tiểu Mễ vẫn nhớ đến chữ ký và chụp hình chung với đại thần. Coi như có bị đánh chết, nàng cũng phải quỳ xuống cầu xin chụp hình chung, cơ hội hiếm có.
Bởi vì đã đồng ý với Xí Thần, nên Triệu Tiểu Đường không thể nuốt lời. Nàng đến gần Cố Tiểu Mễ, giơ cao điện thoại, bấm xuống, và chả hiểu sao mặt Dụ Ngôn lại có trong hình.
Tách
Trong hình là gương mặt của ba người, Cố Tiểu Mễ cười hì hì nhìn Triệu Tiểu Đường say mê, và gương mặt tức giận của Dụ Ngôn.
Khi về đến nhà, trời cũng đã khuya, Triệu Tiểu Đường tưởng rằng Ngu Thư Hân đã đi ngủ. Nhưng không ngờ, khi vừa vào nhà, Ngu Thư Hân đã nhào ra ôm lấy nàng, làm chút nữa nàng mất thăng bằng phải lui về phía sau.
"Thì ra cô vẫn chưa ngủ, còn chờ tôi về sao? Thật sự là bạn tốt!" - Triệu Tiểu Đường xem Ngu Thư Hân như thú cưng, xoa đầu.
"Chị hơi lo lắng cho em, nên không dám ngủ." - Ngu Thư Hân ngẩng đầu, nét mặt vô hại nhìn Triệu Tiểu Đường, hai tay vẫn ôm chặt eo em ấy.
"Không sao nữa rồi, mọi chuyện đều đã xong. Sau này không sợ khi ăn cơm sẽ có rác đổ lên đầu, cô quên tôi cũng học được một ít đạo thuật sao? Còn có thiên sư lợi hại ở đó mà!" - Triệu Tiểu Đường cảm thấy Ngu Thư Hân thật là bạn tâm giao. Cô ấy lo lắng cho nàng như vậy, không uổng phí nàng xem cô ấy là bạn tốt.
"Cũng phải, Dụ Ngôn rất lợi hại." - Ngu Thư Hân cũng nói theo. Nhưng thật ra, lúc nàng chờ ở nhà, không phải lo lắng, mà là suy nghĩ tại sao Triệu Tiểu Đường lại luôn bảo vệ nàng?
Ngu Thư Hân thật sự muốn nói cho Triệu Tiểu Đường biết, nàng không cần người bảo vệ.
Ngu Thư Hân đột nhiên xiết chặt áo Tiểu Đường hỏi: "Tiểu Đường, em đã từng học đạo thuật, cũng từng tiếp xúc qua rất nhiều ma quỷ, vậy em có tin rằng có ác ma không?"
Triệu Tiểu Đường nghe vậy, gương mặt đang cười hì hì lập tức nghiêm túc, lạnh lùng rồi chán ghét: "Đương nhiên tin, hơn nữa nó là thứ tôi ghét nhất."
Ngu Thư Hân mở to hai mắt, tay siết chặt áo Triệu Tiểu Đường cũng từ từ buông lỏng ra.
Triệu Tiểu Đường rất ghét ác ma, nếu Ngu Thư Hân nói sự thật, sẽ bị cô ấy ghét.
"Thư Hân, sao cô lại hỏi như vậy? A, lại là Đới Manh nói với cô mấy thứ kì kì quái quái gì nữa à. Cô đừng để ý, nếu có ma quỷ dám tổn thương cô, tôi sẽ bảo vệ cô." - Nét mặt Triệu Tiểu Đường lại trở về bình thường.
"Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi chút thôi. Chị đi ngủ trước!" - Ngu Thư Hân buông Triệu Tiểu Đường ra, cả người hơi thất thần đi lên lầu.
"Khoan, Ngu Thư Hân cô quên một thứ." - Triệu Tiểu Đường đột nhiên chạy lên trước, giữ cô ấy lại.
"Hử?"
Ngu Thư Hân quay đầu lại, ngẩn người nhìn Tiểu Đường. Sau đó, Triệu Tiểu Đường hôn lên má nàng một cái, rồi nói "ngủ ngon". Đây vốn là thói quen của Ngu Thư Hân, thế nhưng hôm nay tâm tình của nàng hơi lạ, nên cũng quên luôn. Nhưng, bây giờ thì cũng là thói quen của Triệu Tiểu Đường rồi.
"Ngủ ngon."
Ma Thư nói cho Ngu Thư Hân biết, khi lúc nàng ở nhà hàng, ý sở hửu đột nhiên tăng cao, bởi vì lúc đó nàng có lòng đố kỵ rất mạnh. Ác ma có tâm trạng tiêu cực càng cao thì sức mạnh cũng càng tăng, chỉ là Ngu Thư Hân không biết tại sao nàng lại có lòng đố kỵ. Tại sao khi nghe Triệu Tiểu Đường nói em ấy ghét nhất là ác ma, lại khó chịu như vậy?
Ngu Thư Hân nằm trên giường, không mở đèn, vẫn còn đang nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây. Lại có những cảm giác khác lạ sinh ra, thật sự là vấn đề lớn.
Lúc này, cái điện thoại trang trí trong phòng cho đẹp đột nhiên vang lên.
"Alo?"
"Con gái yêu quý của papa, con gái bảo bối của papa. Con có nhớ đến papa không? Nhất định là có, papa biết mà, ha ha"
Vừa nhấc máy, đã nghe thấy giọng nói yêu thương của ma vương vang lên. Rồi biến thành một cái giọng cực kì biến thái.
"Papa? Sao papa lại điện thoại đến đây?"
"Là papa lén gọi, xuỵt ~ nếu để cho Ma Lợi An biết, nhất định ông ấy sẽ cấm. Một đống quy tắc, cái gì mà trong lúc thi không thể gặp con, papa nhớ con gái, muốn gặp cũng không được sao?"
"Papa, con có chuyện muốn hỏi người. Người có phái ai đến nhân giới không?"
"Papa vốn định muốn phái Chi Ma Quân đến bảo vệ con, nhưng vừa mở miệng thì bị Ma Lợi An ngăn cảm. Làm sao? Con ở nhân giới bị ăn hiếp sao? Có muốn papa giúp con dọn sạch nhân giới không?"
"Papa đừng có làm quá như vậy, người đừng đến đây."
Ngu Thư Hân căng thẳng nói, xem ra những con quỷ xuất hiện gần đây không phải do ma vương phái đến. Thế nhưng, tại sao bọn nó lại biết nàng là công chúa?
"Hân Hân Tử, papa thật rất nhớ con ~~~~ ......Ma vương đại nhân, không phải đã nói rồi sao? Trong lúc công chúa thi, ngài không thể gọi điện cho công chúa được. Ngài đang muốn giúp công chúa gian lận phải không, không thể được........Không có, ta chỉ muốn nói chuyện với con gái chút thôi mà!"
Ngu Thư Hân nghe thấy đầu bên kia ồn ào, thôi thì cứ cúp điện thoại. Sau đó, nàng nằm trên giường, vẫn suy nghĩ, trong đầu đều là khuôn mặt tươi cười của Triệu Tiểu Đường.