"Sẽ không phải là.....mình chứ? Ngu Thư Hân cậu tuyệt đối không được yêu mình, mình đã có Dụ Ngôn rồi." - Đới Manh dùng ánh mắt xin lỗi Ngu Thư Hân.
Ngu Thư Hân phiền muộn, Gia Mẫn thì liếc mắt xem thường.
"Cô phải biết thân biết phận chứ, ngoài Dụ Ngôn có thần kinh ngắn, thì ai thích cô nổi."
"Này tiểu quỷ, không biết lớn nhỏ."
"Toàn bộ nhà họ Dụ đều không biết lớn nhỏ đó, được không? Không phải lớn là ngon nha."
"Nói cũng đúng, cũng chỉ có cô đây tính tình tốt mới có lòng khoan dung cho nhà họ Dụ của cháu."
"Cho nên, chị lúc nào cũng khoan dung em?"
Run run
Giọng nói lạnh lùng của Dụ Ngôn vang lên, làm Đới Manh cứng người. Đúng là không nên nói xấu chủ nhà, lại còn tâm ý tương thông với người ta nữa chứ. Đới Manh cứng ngắc quay đầu, nhìn Dụ Ngôn đang đen mặt đứng sau lưng.
"Đới Manh, chúng ta về phòng nói chuyện chút nào."
"Không muốn, chị xin lỗi !!! Chị sai rồi~~~"
Đới Manh gào khóc ôm chặt ghế sofa không chịu buông, Gia Mẫn rất tốt bụng đẩy nàng ra, để cô ruột thuận lợi kéo nàng về phòng. Lại còn như tiểu ác ma, nhìn Đới Manh phất tay.
Thế là, trong phòng khách chỉ còn lại Ngu Thư Hân và Gia Mẫn.
"Người chị nói, là cô họ của em phải không?" - Gia Mẫn ngồi xuống sofa, nhe hàm răng trắng tinh khôi, cười toe toét nhìn Ngu Thư Hân.
"Nếu như tiểu Đới nói như thế chính là thích, vậy thì chị thật sự thích Tiểu Đường sao? Bộ nhìn rất rõ à?" - Sau khi Ngu Thư Hân biết rõ tình cảm của bản thân, thì cũng hào phóng thừa nhận. Nhưng, Gia Mẫn rất nhanh liền nhìn ra, tại sao Triệu Tiểu Đường lại không biết?
"Theo quan sát của em, cô họ không biết là chị thích cô. Em thấy hai người bình thường chỉ là nói chuyện, cười với nhau thế thôi. Hiện giờ, cô họ chỉ xem chị là bạn tốt, cô ấy là loại người thiếu hụt thần kinh tình cảm." - Gia Mẫn có quan hệ rất tốt với Triệu Tiểu Đường, nên cô bé rất hiểu cô họ của mình. Lúc ở Thiên giới, Thố Nhi Thần từng nói cho cô bé biết, Triệu Tiểu Đường vì không muốn yêu đương, nên cô ấy đã trộm mất "dây tơ hồng" ở chỗ Nguyệt Lão rồi. Cho nên, bây giờ Ngu Thư Hân thích Tiểu Đường, thật là đường tình nhấp nhô.
"Em ấy không biết cũng tốt." - Bởi vì Tiểu Đường ghét ác ma, tâm tình Ngu Thư Hân rất phức tạp.
"Chị đừng nhụt chí, dù cô họ hơi ngốc, nhưng chị cứ tiến tới đi. Em sẽ giúp chị mà, em rất thích chị Ngu Thư Hân."
"Nhưng chị thích Triệu Tiểu Đường, không phải thích em."
"Aiz da, em nói thích chị thì chỉ là thích thôi. Còn chị với cô họ, đó gọi là tình yêu."
"Em còn nhỏ sao biết nhiều vậy?"
"Em rất thông minh, tự học."
Gia Mẫn ngước đầu, vẻ mặt dương dương tự đắc. Ngu Thư Hân nhìn Gia Mẫn rất đáng yêu, nên nở nụ cười, cô bé cũng vui vẻ theo. Nếu để Triệu Tiểu Đường biết, Gia Mẫn âm thầm làm "bà mai" thì chắc sẽ ăn đạp.
"Hai người nói gì mà vui vẻ vậy?"
Đang cười rất vui, nhân vật chính tự nhiên xuất hiện. Gia Mẫn đang uống nước, xém chút bị sặc.
Sau khi Triệu Tiểu Đường tắm xong, vẫn chưa thấy Ngu Thư Hân quay về, nên chạy qua xem một chút. Vừa vào, đã thấy Gia Mẫn và Ngu Thư Hân ngồi ở phòng khách cười như đồ ngốc, không biết đang nói cái gì.
"Cô họ, cô qua cũng nên la lên một tiếng chứ. Làm cháu sợ muốn chết." - Gia Mẫn vẫn còn giật mình, vuốt ngực nói.
"Cô qua đây cũng phải thông báo à? Sao cháu hoảng sợ thế, đang nói xấu cô à?" - Triệu Tiểu Đường hoài nghi nhìn Gia Mẫn.
"Tụi chị chỉ nói, ngày hôm nay em bị mấy đứa bé hành, ném cát lên đầu thôi." - Vì để che giấu chuyện mình thích Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân đành bán đứng chuyện hôm nay của nàng.
Gia Mẫn biết Ngu Thư Hân là cố ý, nhưng chuyện này cô bé chưa nghe nói, vừa nghe đã cười nghiêng ngã. Cô họ ở Thiên giới, đã đùa cợt biết bao nhiêu thần tiên. Bây giờ, lại bị mấy đứa tiểu quỷ bắt nạt, đúng là quá tức cười.
"Ngu Thư Hân cái miệng cô bị hỏng rồi à?" - Triệu Tiều Đường không vui khi nhìn thấy cô bạn tốt bụng cùng nhà, giờ đang cùng người ta chế nhạo nàng.
"Xin.....xin lỗi,....nhưng đúng là...rất buồn cười." - Ngu Thư Hân ráng nhịn cười, giọng nói đứt quãng.
"Ê....."
"Được rồi, chị không cười nữa. Mẫn Nhi, chị về trước nhé, bye ~"
Ngu Thư Hân đứng lên, sau đó chào hỏi Gia Mẫn, cùng Triệu Tiểu Đường cười đùa đi về nhà. Gia Mẫn cũng nhìn Ngu Thư Hân ra hiệu cố lên, gần sát bên như vậy, có điều kiện tốt thế mà không chịu lợi dụng, thật quá uổng phí mà.
Khi Ngu Thư Hân hiểu được tình cảm của bản thân, cũng không còn tránh né Triệu Tiểu Đường nữa. Những bất an trong lòng lúc trước, cũng tạm thời được áp chế. Dù Triệu Tiểu Đường ghét ác ma, nhưng nàng lại không biết Ngu Thư Hân thích mình, thôi thì cứ tạm thời "âm thầm yêu" là được rồi.
Khi thái độ của Ngu Thư Hân trở về chế độ bình thường, Tiểu Đường nghi ngờ có phải bản thân bị ảo giác hay không? Nàng không làm gì sai, tại sao cô bạn tốt lại tránh né nàng? Triệu Tiểu Đường cũng cảm thấy, nàng lo lắng quá nhiều so với trước đây.
"Ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Hai người chúc nhau ngủ ngon, cùng trao nụ hôn lên má nhau. Đúng lúc thay, nụ hôn đáng lý nằm trên má, bây giờ thì nằm gọn lên môi.
Ngu Thư Hân phản ứng trước, lùi về sau, rồi che miệng đỏ mặt, tranh thủ nói ngủ ngon rồi chạy về phòng.
"Cô thẹn thùng cái gì, đâu phải chưa từng hôn?" - Dù hơi bất ngờ, nhưng Triệu Tiểu Đường thấy Ngu Thư Hân rất đáng yêu, nên liền cười. Cũng không biết lần trước ở nhà hàng, trước mặt nhiều người như vậy, là ai bạo gan hôn nàng. Bây giờ thì thẹn thùng cái gì?
Triệu Tiểu Đường cũng không để ý, cũng trở về phòng mình. Đúng là, nàng không hiểu nổi tâm lý phụ nữ.
Khi Ngu Thư Hân về phòng, nằm co như con tôm trên giường, trái tim đập thình thịch như đánh trống. Cho dù nàng biết mình thích Triệu Tiều Đường, nhưng vì nụ hôn lúc nãy quá bất ngờ, chưa làm tốt khâu chuẩn bị.
Dây thần kinh tình yêu đã được đánh thức. Tơ hồng se mối, tình tự mình gieo.
"Công chúa, phản ứng của người rất lạ. Trong sách của ta không có ghi chép, người bị bệnh sao?" - Ma Thư bay tung tăng giữa phòng, trang sách lật ào ào. Nó không biết công chúa đang bị cái gì.
Ngu Thư Hân cầm gối, che kín đầu, sau đó nhỏ giọng nói "ta thích một người".
Tối đó, Triệu Tiểu Đường được cộng thêm điểm, dồi dào tinh lực, cả đêm ngồi xem tin nhắn trên website. Dù sao cũng là giúp người miễn phí, lại thêm những người đã từng được giúp đánh giá, nên độ tin cậy càng tăng cao. Rất nhiều người để lại tin nhắn, nhờ giúp đỡ, Triệu Tiểu Đường chọn lấy một công việc mà nàng hứng thú. Ngu Thư Hân ở phòng kế bên cũng chưa hề chợp mắt, hoàn toàn không thể nào ngủ được.
*
Khuya đó, bóng tối bao trùm không gian, nguy hiểm cũng sẽ theo đêm đen kéo đến. Cách khu cao cấp mấy con phố, hình như xảy ra chuyện rất nguy hiểm. Làm chuyện xấu trong đêm, đúng là không biết xấu hổ.
Tiểu Lệ phải tăng ca, nên bực mình đứng trên vỉa hè chờ xe. Ở gần công ty rất khó đón xe, hơn nữa lại về quá muộn, nên càng ít xe. Tiểu Lệ vừa đi vừa gọi xe, cô nhìn thấy ven đường có một đứa bé, đang ngồi khóc.
"Người bạn nhỏ, đã trễ thế này, sao em còn ngồi ở đây?" - Tiểu Lệ đi đến hỏi. Tự nhiên có một đứa bé ngồi ở ven đường thật sự rất đáng sợ, nhưng tiểu Lệ là kẻ vô thần(1), nên không tin trên đời có ma quái.
Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn tràn đầy nước mắt, một cậu bé rất đáng yêu. Nhìn thấy thế, sẽ không ai đề phòng một đứa bé.
"Em ham chơi, nên lạc đưởng rồi."
"Chị dẫn em tìm mấy chú cảnh sát nhé."
"Em có địa chỉ nhà." - Cậu bé lấy trong túi ra một tờ giấy, đưa tiểu Lệ.
Tiểu Lệ nhìn một chút, có lẽ người lớn sợ đứa bé lạc đường, nên đã viết sẵn địa chỉ để trong túi cậu bé. Hình như, địa chỉ cũng chỉ ở khu phố kế bên, đưa một đứa bé về nhà, chắc cũng không tốn nhiều thời gian.
"Chị đưa em về nhà nhé?"
"Dạ!" - Cậu bé cười vui vẻ.
Tiểu Lệ nghĩ, đứa nhỏ này đúng là rất đơn thuần, bộ không sợ cô là người xấu sao, cứ vậy mà tin tưởng đi theo cô sao? Vì thế, trên suốt đường đi, cô luôn hỏi, tại sao cậu bé không lo lắng cô là người xấu? Cậu bé lại nói, bởi vì nhìn tiểu Lệ không giống người xấu. Tiểu Lệ bị cậu bé chọc cười, rồi vuốt đầu cậu bé. Cô nhắc nhở lần sau nên cẩn thận, có khi người xấu sẽ dùng kẹo ngon dụ dỗ.
Hai người nói qua nói lại, đã tới nhà của cậu bé. Nhưng, tiểu Lệ thấy có chút lạ, sao cô không biết trên đường này có số nhà 478. Vì có tin đồn 478 đọc giống như "chết đi", không được may mắn, nên số nhà chỉ có 477 thôi. Khi cô đến nơi này, mới phát hiện có số nhà 478, không lẽ lời đồn là giả?
Tiểu Lệ dẫn cậu bé đến trước cửa, đang chuẩn bị nhấn chuông thì cậu bé đã đẩy cửa đi vào. Cửa không khóa sao?
"Chị ơi, chị vào nhà chơi một chút đi." - Cậu bé đứng trước cửa, dựa vào cạnh cửa vẫy tay với tiểu Lệ.
Tiểu Lệ vừa định bước vào, thì phía sau cậu bé có một thứ gì đó rớt xuống, là một bàn tay đã thối rữa. Tiểu Lệ ngạc nhiên che miệng, mở to mắt nhìn vào trong. Trên cây đèn treo ở phòng khách, có hai cái xác chết đã thối rữa đang đung đưa. Tiểu Lệ hét lên, quay đầu bỏ chạy.
"Chị ơi, sao chị bỏ em lại một mình."
Giọng nói lạnh lẽo của cậu bé lại vang lên. Tiểu Lệ chạy rất xa ngôi nhà, quay đầu lại thì không nhìn thấy gì cả. Trên con đường này, chỉ có số nhà 477 thôi. Ngay lập tức, toàn bộ lý trí của tiểu Lệ bị ăn mòn, cô vừa đụng phải cái gì?
Tiểu Lệ không dám nghĩ nữa, chạy ra đường lớn, gọi một chiếc taxi rồi vội vàng đi về nhà. Khi về đến nhà trọ, cô run run lấy chìa khóa mở cửa, vào nhà, mở đèn, mới an tâm ngồi xuống. Cô tự an ủi bản thân, lúc nãy là vì quá lo lắng nên mới bị hoa mắt, không phải cô không tin có quỷ sao? Nhất định là không có, có lẽ tại dạo này áp lực công việc quá lớn. Đúng là nên xin nghỉ một ngày, để giảm căng thẳng mới được.
Sau khi tiểu Lệ tắm nước nóng, thì leo lên giường ngủ. Cô nghĩ, chỉ cần ngủ một giấc, ngày mai sẽ quên chuyện tối nay. Nhưng, cô làm sao biết được, khi cô chìm vào giấc ngủ, thì ác mộng mới chính chức bắt đầu.
Tiểu Lệ vẫn chưa ngủ say, thì nghe trong phòng có tiếng bước chân. Hơn nữa, hình như còn có tiếng khóc của con nít, càng lúc càng gần. Tiểu Lệ mở mắt, muốn đưa tay mò mở đèn ở đầu giường, nhưng lại đụng trúng một cái.....đầu.
"A~~~!"
"Chị ơi, sao chị lại bỏ em một mình?"
______.______
(1) Vô thần: không có tôn giáo và không tôn thờ ai cả.
Bên Việt Nam thì số xui xẻo là 3, còn bên TQ số xui xẻo là 4 vì đọc đồng âm với chữ "Chết" - Tử. Nên hầu như bên đó rất ít dùng đến số 4, hoặc những số có cách đọc đồng âm với những câu xui xẻo.