"Có một số việc nhất định không thể quên."
"Vậy em nói xem, chị đã quên gì?"
Khê Nang vừa nhìn thấy Ngu Thư Hân trở về dáng vẻ ác ma, vội vàng chứng tỏ nó không có ác ý.
"Công chúa, tôi không phải kẻ địch của người. Tôi không làm tổn thương người, nên không cần đề phòng tôi."
"Ta không nhớ là Ma giới có quen biết với Bách Quỷ Địa Ngục đấy, ai kêu các người tới đây?" - Ngu Thư Hân đã chịu ảnh hưởng, và tiếp xúc với rất nhiều người ở Nhân giới. Nhưng từ khi sinh ra đã có thân phận cao quý, cho dù dịu dàng cũng đầy khí thế.
"Chuyện đó thì tạm thời là bí mật. Có rất nhiều chuyện phải tự người nhớ lại, nếu để người khác nói thì chỉ như kể câu chuyện thôi. Chẳng có ý nghĩa."
Ngu Thư Hân thật sự không biết ký ức sai lầm chỗ nào, càng không thể quên bất cứ chuyện gì. Nàng nghi ngờ Khê Nang, nhưng vẫn không biết là bọn chúng làm vậy có mục đích gì.
"Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân?"
"Hả?"
Đoàn Tiểu Vi phải dùng sức lay Ngu Thư Hân đang ngẩn người, thì nàng mới hoàn hồn. Sau đó, Ngu Thư Hân phát hiện, mình đang đổ hết hạt cafe vào trong thùng rác. Đây là hạt cafe quý nhất trong quán, người bình thường thấy sẽ tuyệt đối rất đau lòng.
"Xin lỗi, chị không tập trung." - Nhìn những việc mình làm, Ngu Thư Hân nói xin lỗi.
"Nhìn chị từ sáng đến giờ hình như có tâm sự gì đó rất nặng nề, có phải mệt quá không? Về nhà nghỉ ngơi đi!" - Đoàn Tiểu Vi cảm thấy Ngu Thư Hân không có tinh thần để làm việc, nếu cứ thế chỉ thêm luống cuống tay chân. Thôi thì cho chị ấy về nhà nghỉ ngơi vậy.
"Không sao, lúc nãy chị lo nghĩ đến vài thứ. Chị không cần nghỉ, làm em phải lo lắng. Xin lỗi, xin lỗi." - Ngu Thư Hân chắp tay, đặt lên trán nói xin lỗi. Nàng không mệt, chỉ là quá để ý đến lời Khê Nang nói, nên từ sáng đến giờ không tập trung.
Đoàn Tiểu Vi thấy Ngu Thư Hân như vậy, cười rồi thôi. Không phải lần đầu quen biết Ngu Thư Hân, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy chị ấy như vậy, hẳn là có chuyện. Nhưng chị ấy đã nói thế, nhất định sẽ điều chỉnh được tâm trạng.
Ngày đó, Khê Nang nói với Ngu Thư Hân những lời đó, rồi hẹn gặp lại. Nàng cũng không ra tay với nó, vì nó tạm thời không gây trở ngại gì. Hơn nữa, nếu giết nó, nàng không cách nào tìm hiểu rõ mọi chuyện. Tạm thời, cứ buông tha cho nó. Chỉ là, sau khi về đến nhà, Ngu Thư Hân mới nhớ đang gọi điện thoại với Triệu Tiểu Đường giữa chừng thì bị ngắt, gọi lại thì báo máy bận. Suýt chút nữa, là nàng chạy khắp phố để tìm. Cũng may, là điện thoại đã kết nối được, nhưng từ đó không còn tin tức gì của Khê Nang.
Mấy thứ đó tự nhiên xuất hiện, rồi tiết lộ cho ngươi một vài tin tức, nhưng không thèm nói rõ. Thậm chí, là không đầu không đuôi, không thể nào hiểu nỗi. Cứ như là một chứng bệnh nan y, làm ngươi khó chịu sắp chết. Cũng may, Ngu Thư Hân không hoàn toàn tin tưởng bọn chúng, dù có chút để tâm, nhưng chỉ là một khoảnh khắc.
"Tiểu Vi, Thư Hân tỷ, em tới chơi đây!" - Gia Mẫn vác hai cái túi hai bên xuất hiện, tràn đầy sức sống. Con gái mười sáu, mười bảy tuổi đúng là rất có tinh thần.
"Tại sao cậu lại đến đây?" - Đoàn Tiểu Vi có vẻ bực mình, ghét bỏ ra mặt.
"Cậu nói 'lại' là thế nào? Ngày mai mình phải đi học, nên muốn đến thăm cậu một chút, cảm động chưa?"
"Cậu đâu có nhớ nhung gì trường học, mà nói như lâu lắm chưa đi học. Hơn nữa, Ngu Thư Hân không phải ở đối diện nhà cậu à? Sao lại chạy đến tận đây?" - Đoàn Tiểu Vi chả thấy có gì đặc biệt, đâu cần làm quá thế.
Bị trúng tim đen, Gia Mẫn nghịch ngợm le lưỡi. Sau đó, đi đến bên cạnh Ngu Thư Hân.
"Lần này khai giảng, em rất muốn papa đến. Nhưng, papa nói phải trốn cô họ, vì thế nào cũng bị cô ấy chỉnh một trận. Nên em muốn tìm người cầm chân cô họ em lại dùm, tính đi tính lại, thì chị là người thích hợp nhất. Chị Ngu Thư Hân, xin làm ơn giúp đỡ em, hẹn hò với cô họ đi!" - Gia Mẫn kéo tay Ngu Thư Hân nói.
"Hẹn hò phải làm những gì?" - Dù vừa là bạn bè vừa là người mình yêu, nhưng Ngu Thư Hân chưa biết "hẹn hò" là gì.
"Ha ha, ăn cơm, dạo phố, xem phim......nói chung là chơi cái gì cũng được. Gần đây, ở Giang Bắc mới mở một công viên hải dương. Nói chung, hẹn hò là làm những chuyện vui vẻ là được rồi. Làm ơn, vừa vặn chị có thể nhân cơ hội bồi dưỡng tình cảm với cô họ." - Gia Mẫn làm nũng, xoa tay Ngu Thư Hân.
"Vậy cũng được! Nhưng papa em đâu thể trốn Tiểu Đường mãi được." - Ngu Thư Hân vẫn thấy có chút hơi khoa trương. Dù Triệu Tiểu Đường có lúc rất dữ, nhưng không đến mức là phải trốn chứ?
"Chị không cần lo, em chỉ sợ họ đến lễ khai giảng làm ầm ĩ đến mức báo động. Dù sẽ có chừng mực, nhưng để trường biết thì rất phiền, lúc đó em sẽ bị Dụ Ngôn giáo huấn. Hơn nữa, ngày mai còn phải đối phó với hai người từ Ngọc Tiên Sơn về nữa, quá bận. Cho nên, em xin chị tạm thời giữ chân cô họ em lại dùm."
Nghe đến đây, Ngu Thư Hân toát mồ hôi, rối mù. Lễ khai giảng của người bình thường đều thế này sao? Nhưng, nhà họ Dụ đâu có ai bình thường. Đặc biệt là bảo bối đại tiểu thư này đây, thì mọi người đều phải đứng xếp hàng dài, tương lai chắc còn náo nhiệt hơn.
Cái cớ mà Gia Mẫn tạo ra cũng tốt, xem như giúp được Ngu Thư Hân một tay. Dù sao cũng là cho nàng một cơ hội, nên Ngu Thư Hân tình nguyện giúp. Ngu Thư Hân xin nghỉ, Đoàn Tiểu Vi cũng không có ý kiến. Đêm đó, về đến nhà Ngu Thư Hân liền nói, ngày mai muốn cùng Triệu Tiểu Đường đi công viên hải dương.
"Nhưng, ngày mai là ngày Mẫn Nhi khai giảng, tôi muốn đến tham dự. Nghe nói cô bé là học sinh đại diện, được lên phát biểu. Hôm khác, tôi đi cùng cô." - Triệu Tiểu Đường biết Ngu Thư Hân không phải cố tình gây sự. Công viên hải dương thì lúc nào đi cũng được, nhưng ngày khai giảng của Gia Mẫn thì rất hiếm, nói vậy chắc cô ấy sẽ hiểu.
Hiểu ý, Ngu Thư Hân tiểu thư đành phụ lòng mọi người, nhìn Triệu Tiểu Đường cười: "Vậy thì lần sau chúng ta đi."
Ngu Thư Hân lập tức xin lỗi Gia Mẫn. Quả nhiên, cô bé ở trên giường lập tức nhảy lên.
"Lúc này, chị phải ăn vạ, làm nũng, cầu xin cô họ, sao có thể như vậy! Chị là người đề nghị, nên phải kiên trì không ngừng, không tới cuối cùng không thể bỏ cuộc. Phải có nghị lực, thì mới theo đuối được người ta chứ!"
Chuyện gì đây? Ngu Thư Hân thấy Gia Mẫn càng nói càng lạc đề, sao lại lôi chuyện tình cảm của nàng vào? Hơn nữa, Gia Mẫn còn sốt ruột hơn nàng.
Ngu Thư Hân hết cách, chuẩn bị đi qua phòng Triệu Tiểu Đường. Kết quả, đang đứng trước cửa phòng Tiểu Đường suy nghĩ nên nói cái gì, thì cửa phòng liền mở ra. Nàng nhìn thấy gương mặt Triệu Tiểu Đường như muốn giết người, nhưng khi thấy nàng, thì cô ấy liền nở nụ cười.
"Này Ngu Thư Hân, mai tôi với cô đi công viên hải dương." - Triệu Tiểu Đường cảm thấy có chút ngượng ngùng. Trong nhất thời, không biết nên dùng vẻ mặt gì nhìn Ngu Thư Hân. Cô ấy hiểu là một chuyện, nhưng nàng được voi đòi tiên thì thật hơi quá đáng.
"Ơ? Không phải em muốn đi dự lễ khai giảng của Mẫn Nhi sao?" - Ngu Thư Hân ngạc nhiên khi Triệu Tiểu Đường thay đổi chủ ý. Nếu Gia Mẫn ở bên cạnh nói câu này, cô ấy chắc sẽ lập tức nổi nóng. Cô bé chắc sẽ không dám hỏi ngược lại, nên sẽ cúi đầu chấp nhận.
Tiểu Đường lúng túng cười: "Cảm thấy đi công viên hải dương với cô vui hơn." - Nhưng trong lòng thì đang thầm nguyền rủa tiểu vương bát đản! Cái gì mà lễ khai giảng không cần cô đi dự. Cô họ không phải là thân thích sao? Cô họ đi dự lễ khai giảng sẽ làm cháu gái mất mặt à? Triệu Tiểu Đường thật sự không chịu được cái giọng điệu của Gia Mẫn ở đầu dây kia, cứ như nàng đi sẽ làm cô bé mất mặt, cầu xin nàng đừng đi. Dưới cơn nóng giận, đương nhiên sẽ không tự chuốc nhục nhã mà chường mặt đi.
"Có thật không?" - Nghe nói thế, Ngu Thư Hân cười rất vui. Nàng tưởng đây là quyết định của riêng Triệu Tiểu Đường, không biết sự thật đằng sau. Đôi khi hiểu lầm cũng là điều tốt đẹp.
Gia Mẫn đứng trước cửa sổ, cầm điện thoại nhìn Ngu Thư Hân ở nhà đối diện cảm thán: "Chị Thư Hân, em chỉ có thể giúp chị đến đây thôi. Phía sau thì phải chờ xem tạo hóa của hai người rồi."
Hai người cùng nhau đi chơi, đúng là rất ngóng trông, nên chẳng làm sao ngủ được. Nên, cả hai cùng nhau bàn bạc xem nên đi đâu.
Đi công viên hải dương, Ngu Thư Hân mặc một chiếc váy màu lam rất hợp cảnh. Triệu Tiểu Đường thì chẳng có mặc gì đặc biệt, vẫn trước sau như một chị hai giang hồ. Hai phong cách hoàn toàn khác nhau, lại đều là người đẹp, thật làm mắt bị kích thích. Cho dù, ở trong công viên chật ních người, vẫn dễ dàng nhận ra hai người.
"Không ngờ, công viên hải dương lại đông như vậy." - Ngu Thư Hân cảm thán, đúng là không phải một chỗ hẹn hò tốt.
"Chúng ta chưa từng đi vào chốn đông người, đi qua đây. Nhớ nắm tay tôi, coi chừng bị lạc." - Triệu Tiểu Đường rất tự nhiên nắm lấy tay Ngu Thư Hân, rồi kéo nàng đi vào trong đường hầm đáy biển.
Đứng trong đường hầm dưới đáy biển, ngẩng đầu có thể nhìn thấy rất nhiều loại cá, cảm giác như đang đứng dưới biển vậy. Ngu Thư Hân là lần đầu tiên thấy nhiều sinh vật biển như vậy, Ma giới cũng có những sinh vật như thế, nhưng chẳng đáng yêu chút nào. Thư Hân vui vẻ, chạy về phía trước, đứng gần những tấm kính trong suốt kia. Nàng muốn nhìn thật rõ những chú cá đầy màu sắc bên trong.
Tách!
Triệu Tiểu Đường thấy Ngu Thư Hân mặc váy màu lam, đứng cùng những chú cá kia thật là một khoảnh khắc đẹp, liền cầm điện thoại chụp một tấm. Ngu Thư Hân nghe thấy âm thanh, quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Tiểu Đường chụp hình, liền nhào tới muốn xem.
"Em chụp cái gì vậy? Để chị xem một chút!"
"Không có gì, chỉ là chụp một đại mỹ nhân."
"Em hình như chụp hình chị phải không? Chị muốn xem."
Kết quả, hai người ở trong đường hầm đáy biển rượt đuổi nhau. Ngu Thư Hân không chú ý, đụng vào một cô gái khí thế hùng hổ, vừa định xin lỗi. Nhưng cô gái không thèm để ý, đi ngang qua nàng, rồi đứng trước mặt một người con trai, tát hắn một cái.
"Tú Tinh, cô điên à!?"
"Ngày hôm qua vừa chia tay với tôi, hôm nay liền cùng con tiện nhân đến đây. Còn nói trước đây các người không quyến rũ nhau à? Anh định lừa quỷ chắc? Con tiện nhân đó ở đây phải không?"
"Tôi đã yêu Thư Hoa từ rất lâu thì sao? Ai bảo cô không như em ấy, tính tình cũng không được như em ấy. Nếu không phải sợ cô gây sự, thì tôi đã sớm chia tay rồi, không cần đợi đến ngày hôm qua."
Một nam một nữ phía sau bắt đầu cãi vã kịch liệt. Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân cũng không đùa nữa, tạm thời rời ra ngọn lửa chiến tranh, tránh bị lạc đạn. Nhưng hai người đó quá to tiếng, nên có rất nhiều người vây xem. Dù là công viên hải dương, nhưng cũng phải có trật tự, cuối cùng bảo an đành vào kết thúc cuộc chiến.
Hiếm khi được đi chơi, nên Tiểu Đường và Thư Hân không rảnh để ý đến chuyện xấu, liền đi đến nơi tiếp theo. Chỉ là không ngờ, sau cuộc cãi vã đó, thì công viên hải dương lại lần nữa xôn xao.
"A~~~" - Giọng rít gào của một cô gái, làm mọi người chú ý.
Mọi người đều tập trung nhìn vào nơi cô gái vừa hét lên. Có một thi thể đàn ông đang trôi lềnh bềnh trong nước, xung quanh còn rất nhiều cá cảnh nhiệt đới. Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân nhận ra, người đàn ông đó chính là người con trai vừa cãi nhau lúc nãy.