"Nghe nói ngươi được tỏ tình."
"Ngươi nghe được ở đâu?"
Triệu Tiểu Đường xém bị rượu làm sặc chết. Chuyện một đại thần bị công chúa Ma giới điên cuồng theo đuổi, mới một ngày mà toàn Thiên giới biết hết rồi à? Triệu Tiểu Đường trừng mắt nhìn Nguyệt, ý nói "khai mau".
"Nói thế nào ta cũng là người cai quản nhân duyên, chuyện tình cảm sao lại không biết. Triệu Tiểu Đường ngươi sắp có số đào hoa rồi." - Nguyệt cười híp mắt nhìn Tiểu Đường, làm cô ấy nổi da gà.
"Hoa héo thì có! Tình yêu là thứ phiền phức!"
"Mấy ngàn năm rồi, đừng để bụng chuyện cũ nữa. Tình yêu là thứ không thể biết trước, nói đến là đến. Cho dù ngươi đã ăn cắp dây tơ hồng ở chỗ Nguyệt Lão, thì cũng không ngăn được."
"Ngươi là gian tế của Ma giới à? Bị bắt đến làm bạn với ta?"
"Là bạn ta mới nói thôi, đừng cố chống lại trái tim mình. Tề Thiên Đại Thánh cũng kết hôn rồi kìa, còn có chuyện gì mà không thể?" - Nguyệt nói, nhìn sau lưng Triệu Tiểu Đường vẫy tay.
Nghe thế Triệu Tiểu Đường cũng biết ai tới, dù sao nàng đến đây cũng vì đã hẹn trước với người ta mà. Lần trước gặp mặt, Triệu Tiểu Đường bị thương nặng, còn có Tử Hà tiên tử đuổi giết, nên hai người không có thời gian nói chuyện với nhau. Hiện tại, có chuyện cần giúp đỡ, nên hẹn ra cùng uống vài ly. Chỉ là bực mình với sự chậm chạp của Tôn Ngộ Không.
"Lão Tôn à, ngươi còn chậm hơn nữa được không? Khách ở đây đổi vài nhóm rồi. Già đầu còn bị người ta quản." - Triệu Tiểu Đường chê cười Tôn Ngộ Không sợ vợ, bác bỏ lý luận nhân duyên của Nguyệt.
"Ai bảo Cân Đẩu Vân cũng bãi công chứ! Nguơi gọi ta ra, không phải để chọc tức ta chứ? Mà chuyện đó không nói, sao lại hẹn ta đến mấy chỗ này?" - Tôn Ngộ Không là bạn tốt của Triệu Tiểu Đường, vừa đến thì ôm vai bá cổ nàng, rồi chỉ mấy cặp nam đang âu yếm xung quanh.
"Đây là địa bàn của con thỏ này, thấy sao? Cân Đẩu Vân vẫn kiêu ngạo như thế à."
"Miệng nói không thích, sao lúc nào cũng chạy đến đây?" - Nguyệt không hài lòng với hai người này, đáng ghét.
"Được rồi, nói chuyện đàng hoàng, nhưng chờ tí."
Trước khi Triệu Tiểu Đường bắt đầu nói chính sự, nhân cơ hội Lâm Tiểu Trạch vừa không tập trung, đập một cái làm cô ấy ngất xỉu. Dám đánh giám thị, mạo phạm cấp trên, thế nào cũng bị trừ điểm phát khóc cho xem. Bởi vì chuyện này Lâm Tiểu Trạch không thể nghe, nếu cô ấy biết thế nào cũng nói là phạm quy. Tôn Ngộ Không và Nguyệt liếc nhìn nhau, nghĩ không biết nên bỏ chạy hay ở lại, lúc nào cũng cảm thấy bản thân đang tiếp tay với giặc.
Triệu Tiểu Đường tất nhiên không cho hai người cơ hội bỏ trốn, nắm chặt vai hai người.
"Bổn đại thần chuẩn bị làm chuyện lớn, tất nhiên cần sự giúp đỡ của bạn bè." - Tiểu Đường vừa nói, thì Tôn Ngộ Không và Nguyệt trong lòng run rẩy. Triệu Tiểu Đường mà nói muốn làm chuyện lớn, thì chẳng phải chuyện tốt gì. Là bạn bè nhiều năm, nên trong lòng tất nhiên cảnh giác.
"Không phải ngươi muốn ta đại náo Thiên Cung lần nữa chứ? Lúc trước Đại Thánh ta tuổi trẻ ngông cuồng, nhưng bây giờ đã thành Phật làm gì cũng phải thận trọng. Nếu muốn làm thì giao cho lớp trẻ làm đi, yên tâm ta không tố cáo đâu." - Tôn Ngộ Không cảm thấy thời hoàng kim đã qua, chuyện trước đây chỉ là quá khứ đen tối. Mợ nó, nhớ tới quậy xong rồi bị đè 500 năm dưới núi. Đúng là khốn nạn.
"Ngươi cũng đã kết hôn, giả bộ cái rắm! Hiện tại ta không thể về Thiên giới, muốn quậy cũng đâu có quậy được. Chỗ ta muốn đi là Bách Quỷ Địa Ngục." - Triệu Tiểu Đường chán ghét nhìn Tôn Ngộ Không.
Nghe nhắc đến Bách Quỷ Địa Ngục, Nguyệt càng lo lắng hơn. Dù sao cả Thiên giới đều biết tính Triệu Tiểu Đường, bị cô ấy trêu chọc riết cũng quen, nếu gặp một là trốn hai là nhịn. Nhưng Bách Quỷ Địa Ngục, là nơi cực kỳ nguy hiểm.
"Không phải muốn đả kích ngươi, chứ với chút xíu pháp lực đó mà đi xuống Bách Quỷ Địa Ngục, thì là tự tìm đường chết! Thần tiên cũng phải đi về cõi 'tiên'." - Nguyệt tốt bụng nhắc nhở, hắn không muốn nhìn bạn bè tự tìm chỗ chết.
"Cho nên, ta cần hai người giúp ta đem Viêm Linh tới đây."
"Tuyệt đối không được!!" - x2. Hai người đồng lòng.
"Vậy thì mấy ông cứ để bà đây chết rục xương dưới Bách Quỷ Địa Ngục đi!" - Triệu Tiểu Đường liền đứng dậy, bỏ đi, khí thế hùng hồn chịu chết. [Nếu bà chết, thì do các người hại.]
Triệu Tiểu Đường xuống phàm thi, nên không được phép đem theo thần khí, vì nếu sử dụng chắc chắn người chết rất nhiều. Chỉ là, không ngờ Triệu Tiểu Đường muốn đích thân đi giết Bách Quỷ Địa Ngục. Từ khi đụng mặt, thì hai bên đã gây thù chuốc oán, vì muốn chấm dứt chuyện này phải chặt bỏ cái đầu là tốt nhất. Với lại, điểm của nàng cũng gọi là tàm tạm, phải có thần khí mới mong chống đỡ nổi.
"Đến lúc chứng minh tình bạn cao đẹp rồi. Thố, ngươi đi đi!" - Tôn Ngộ Không đúng là vô sỉ, đẩy Thố Nhi Thần ra làm bia đỡ đạn. Không phải vì hắn sợ giúp Triệu Tiểu Đường sẽ bị đám thần tiên trách móc, với lại mấy người đó cũng sợ hắn muốn chết ai dám chửi hắn. Tại vì việc lấy thần khí cho Tiểu Đường quả thực rất khó khăn, còn phiền hơn cả Cân Đẩu Vân kiêu ngạo nhà hắn nữa.
"Đại Thánh bản lĩnh cao cường, ta làm sao sánh nỗi. Ta chỉ là một tiểu tiên nhỏ bé, chuyện đánh đánh giết giết thật không quen." - Nguyệt cười tươi nói, đề cao địa vị Tôn Ngộ Không. Nếu hắn mà đi lấy thần khí cho Triệu Tiểu Đường, thì kết cục sẽ thảm không thể tả.
"Ngươi đúng là phế thải, không phải nên vì bạn bè chết không từ nan sao? Tại sao có thể vì năng lực yếu kém mà rút lui?" - Tôn Đại Thánh vẫn tiếp tục vô sỉ.
Tiểu Đường thấy trong lòng thật lạnh, tại sao lại quen hai người vô tình này? Có bạn bè thì sao chứ? Thôi, cứ để nàng đi chịu chết.
"Chuyện có bao lớn mà đòi sống đòi chết. Nghĩ trong lòng, sao còn nói ra?" - Tôn Ngộ Không tâm trạng nặng nề, nhìn Triệu Tiểu Đường.
"Ồ, ta lỡ miệng nói ra à. Cảm ơn đã nhắc nhỡ!" - Triệu Tiểu Đường vỗ vai hai người bạn tốt. Nàng biết, cái chiêu giả vờ đáng thương này rất hữu hiệu. Nếu nàng cứ kiên quyết cắm đầu xông vào Bách Quỷ Địa Ngục, thì hai người này cũng không thể nào mặc kệ. Cho nên, trước tiên phải uy hiếp.
Tiểu Đường chuẩn bị về, ngồi chờ tin tốt. Để lại hai người đau khổ, nhìn nhau.
Ra khỏi quán bar, Triệu Tiểu Đường không ngạc nhiên khi nhìn thấy cái người đang đứng ngoài cửa. Người đó, vừa nhìn thấy Tiểu Đường, lập tức bỏ chạy, bị nàng gọi lại.
"Đã thấy, còn chạy cái gì!"
Từ sau khi Ngu Thư Hân tỏ tình với Triệu Tiểu Đường, thì Thư Hân bám đuôi nàng mọi lúc mọi nơi. Thế nhưng, mỗi lần bị nàng nhìn thấy, thì cô ấy liền bỏ chạy, không dám nói một lời. Làm riết, đến cả nàng cũng chịu không nổi. Không phải trước đây rất mạnh mẽ cưỡng hôn nàng sao? Tại sao bây giờ lại thành con rùa rụt đầu? Nhưng Triệu Tiểu Đường vẫn chưa tha thứ cho Ngu Thư Hân.
"Đường, em chịu nói chuyện với chị rồi." - Rõ ràng giọng nói Triệu Tiểu Đường rất tức giận, nhưng Ngu Thư Hân vẫn thấy cực kỳ hạnh phúc, cười rất đáng yêu.
Triệu Tiểu Đường thấy Ngu Thư Hân đúng là đối thủ đáng gờm, cho dù ngươi đánh chửi thế nào, thì cô ấy cũng xem ngươi là người tốt, đúng là đáng sợ. Thật không hiểu trong đầu cô ấy nghĩ gì, bộ yêu phải khoa trương thế sao? Á bậy, không phải yêu!
"Cô cũng theo tôi cả ngày rồi phải không? Bây giờ muốn đánh lén tôi? Tốt, chúng ta đường đường chính chính đánh một trận." - Tiểu Đường cũng không phải muốn đánh, chỉ là quan hệ của hai người lúc này đúng là khó xử. Nàng thấy bực mình, tự nhiên có thứ gì đó làm lòng nàng khó chịu.
"Chị không đánh với Đường, bởi vì chị yêu em!"
"Nói cái gì đó! Đừng có yêu đương bậy bạ." - Lúc nào cũng nói yêu, nhất định là đóng kịch. Triệu Tiểu Đường ta tuyệt đối không bị lừa!
"Chị không nói bậy, chị là thật lòng. Chị muốn ở cùng em, muốn hôn em, muốn cùng em......."
"Dừng.......có vài thứ không cần nói, nghĩ trong đầu là được rồi. Không đúng! Nghĩ cũng không được nghĩ! Mặc kệ cô, đừng có theo tôi nữa." - Triệu Tiểu Đường thực sự thất bại trước người này, nào có ai nói mấy thứ "xấu hổ" mà nét mặt vẫn có thể hồn nhiên như cô tiên.
Triệu Tiểu Đường không biết nói gì nữa, đành dùng thái độ bực mình, rồi bỏ đi trước là tốt nhất. Mặc dù nói không muốn cô ấy đi theo, nhưng Ngu Thư Hân vẫn đi theo. Thì nhà hai người cùng một đường mà, nàng đâu thể bắt cô ấy đi đường khác. Kết quả, một trước một sau ung dung bước đi.
Mà nói, cái bầu không khí thế này cũng quá kì lạ! Muốn nhanh kết thúc, chỉ cần giải quyết xong chuyện Bách Quỷ Địa Ngục là được. Lúc đó, Triệu Tiểu Đường sẽ đạt được điểm tối đa, rồi trở về Thiên giới. Như vậy, sẽ không gặp lại ai đó nữa.
Dù Tôn Ngộ Không và Nguyệt sợ thần khí của Triệu Tiểu Đường, nhưng vì nàng dùng cái chết để ép buộc, nên vẫn nhắm mắt đi đến phủ Hỏa Thần lén lấy Viêm Linh đem đến. Nhưng thần khí này đúng là như chủ của nó, lấy cứng đối cứng, nhất định sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn. Hơn nữa, Tôn Ngộ Không không thể phá hủy nó, nên đành dùng kế dụ địch. Đặt Kim Cô Bổng ở trước phòng binh khí, dụ Viêm Linh bay ra. Sau đó, cả hai liều mạng bay thẳng đến chỗ Triệu Tiểu Đường.
Và buổi tối ngày hôm sau, Dụ Ngôn với Đới Manh vừa tắm xong, định "vận động" trước khi ngủ, thì nóc nhà lại lần nữa bị lủng một lỗ.
"Lần này lại là ai!!!!" - Đêm khuya, Dụ Ngôn tức giận hét ầm trời.
"Đã nói, mấy người làm ít đi vài lần bộ chết à! Cần gì chơi dữ vậy!" - Triệu Tiểu Đường ở phòng khác hét ầm lên.
"Triệu Tiểu Đường, có phải bà chị làm hay không? Lết ra đây cho tôi!!!" - Dụ Ngôn đang mặc đồ ngủ, khói bốc đầy đầu chạy ra khỏi phòng. Vừa nhìn thấy một vệt lửa, thì nhanh nhẹn tránh. Hình như nó là một thần khí thuộc tính lửa.
Triệu Tiểu Đường nghe động tĩnh, cũng biết được chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, đồ của mình kế bên, làm sao nàng không nhận ra.
"Tiểu Đường, đồ đã đưa. Bổn Đại Thánh phải đi đây, tự ngươi quyết định. Kim Cô Bổng, về thôi!"
"Cảm ơn, Lão Tôn!"
Tôn Ngộ Không đem thần khí tới, rồi bỏ đi. Viêm Linh nhìn thấy chủ nhân, thì lập tức ngoan ngoãn. Thần khí này rất có linh tính, mà tính khí cũng thất thường, ai đụng vào cũng nổi giận, chỉ ngoan ngoãn nghe lời Triệu Tiểu Đường. Vì thế, cũng chỉ có một mình Tiểu Đường điều khiển được nó.
"Ha ha.....Yến Ni, đã lâu không gặp!"
"Triệu Tiểu Đường! Quả nhiên là bà chị giở trò, đêm nay ra đường ngủ!"