"Nhà họ Dụ đúng là có không ít khách nhỉ, có khi hôm nào ông già Ngọc Đế đến đây ta cũng không thấy lạ." - Triệu Tiểu Đường nhìn thấy hai vị kia còn tức giận hơn nàng, tự nhiên tâm tình tốt hẳn ra. Đi thẳng đến sofa ngồi xuống, chờ nghe kể chuyện.
"So với bọn ta, ngươi ở đây càng lạ hơn! Nhà họ Dụ đủ kiên cố, tại sao lại có thứ 'xấu xa' vào được nhỉ? À xin lỗi, ta mới nhớ là ngươi bây giờ mất hết pháp lực, đâu có phá ai được. nữa." - Người mặc đồ đen, tính khí cũng khá cáu kỉnh. Bạch Vô Thường, Hứa Hinh Văn đã châm ngòi chiến tranh, mà đụng phải Triệu Tiểu Đường thì, ồn chả chịu được.
"Tiểu Văn, hôm nay chúng ta tới vì chuyện quan trọng, đừng có cãi nhau." - Nữ nhân mặc sơ mi trắng, đeo kính, khá lịch sự cười nói. Đây là Hắc Vô Thường, Lưu Lệnh Tư, là loại người khẩu xà tâm phật.
"Xem đi, người hợp tác của ngươi rất biết chuyện đó. Cho dù hiện tại ta không còn pháp lực, nhưng nếu giận lên cũng đủ dạy dỗ ngươi rồi! Lúc Lưu Vũ Hân biến thành người phàm, không phải ngươi cũng chơi cô ấy vài lần sao? Bây giờ thì thế nào, cô ấy trở lại làm Phán Quan thấy thoải mái không?" - Triệu Tiểu Đường dù chiến đấu không được, nhưng cãi nhau thì đúng là như mấy bà bán cá.
"Ngươi có khôi phục pháp lực, bà đây cũng đếch sợ!"
"Đệch bà nó, biến hết, khuya rồi đừng có làm phiền người khác." - Thay vì cãi nhau, Dụ Ngôn trực tiếp ra tay. Ôi! Cái bàn gỗ, ngươi đi bình yên nhé! Tốt xấu gì đây cũng là nhà của nàng, nàng không vui, thì sẽ nắm cổ ngươi quăng ra ngoài.
"Mọi người cũng không muốn vừa gặp đã cãi mà, xem ra cũng thấy vui đó. Nhưng em cũng nên quan tâm đến cảm giác của đồ đạc trong nhà nữa, đừng có trút lên đầu chúng nó khi tức giận chứ."
Đới Manh vẫn như xưa, không tham gia vào những hành vi thô lỗ. Tại sao người nàng quen toàn "nóng như lửa" vậy, lại còn thích đốt đồ đạc lung tung, cứ hai ba ngày lại phải sửa nhà một lần.
Hứa Hinh Văn với Triệu Tiểu Đường cũng đang trừng nhau, Dụ Ngôn nhảy ra kế bên Tiểu Đường làm mặt quỷ với Hứa Hinh Văn, làm nàng ta phát điên.
"Vẫn là để ta nói vậy!" - Lưu Lệnh Tư cười, đẩy gọng kính: "Hôm nay, khi chúng tôi đi câu hồn đem về Địa Ngục, thì tự nhiên nó biến mất. Sau đó kiểm tra lại, phát hiện những người chết toàn bộ đã sống lại."
Nghe Lưu Lệnh Tư nói, phản ứng ngạc nhiên đầu tiên là của Tiểu Đường. Chuyện khởi tử hoàn sinh là trái với quy luật, cũng là chuyện cấm kỵ của thần tiên. Lại còn cướp trắng trợn, không chỉ một người mà cả một đám. Còn đủ bản lĩnh đưa từng linh hồn trở về với đúng thể xác, người làm chuyện này đang định khiêu khích Địa Phủ sao?
Vừa kết thúc chuyện Bách Quỷ, được bình yên mấy ngày, thì giờ lại đến thêm một chuyện. Có điều, cứ chém giết như lúc thường nàng không có cơ hội phô trương tài năng, càng loạn càng vui.
"Thì sao?" - Dụ Ngôn vẫn không có hứng thú. Mấy tuồng hát này cứ chiếu đi chiếu lại ở nhà nàng, chỉ nhìn cũng biết hai người họ đến muốn làm gì. Nhưng thật sự lúc này không rảnh làm chuyện không công.
"Hai người có thể chất hấp dẫn những thứ đặc biệt, nên có chuyện tìm hai người là đúng rồi." - Dáng vẻ của Hứa Hinh Văn giống như đang nói, ta không đến tìm thì chuyện cũng tự mò tới, bọn họ chỉ có lòng tốt đến báo thôi.
"Thể chất đặc biệt là chị ấy, không phải tôi." - Dụ Ngôn chọt chọt Đới Manh. Đới Manh bất mãn, rất lâu rồi cô ấy đâu có gây phiền phức nào nữa, đừng có nhắc lại chuyện xưa.
"Hai người luôn dính vào nhau, ai gây sự có phân biệt à?"
"Người chết sống lại, nghe có vẻ như chuyện tốt, không có uy hiếp với chúng tôi. Các người không làm tròn bổn phận, thì chịu phạt đi!" - Dụ Ngôn vẫn vô tình, chuyện không liên quan đến nàng, dù nước nó ngập đến chân nàng cũng chả quan tâm.
"Nếu như tất cả người chết đều được sống lại, hệ thống luân hồi sẽ bị rối loạn. Lúc đó, chính các người sẽ gặp họa."
"Shit!" - Con người sống lại cũng bắt Dụ Ngôn đi gánh. Đã cứu vớt thế giới một lần, đâu có rảnh làm lần nữa, ai thích thì đi đi.
Lưu Lệnh Tư đột nhiên im lặng, đúng là thất sách mà, bọn họ nên âm thầm tìm Đới Manh mới phải. Cái vị trước mặt lúc nào cũng vô tình, trái tim sắt đá.
"Ta giúp!" - Triệu Tiểu Đường như học sinh ngoan, giơ tay lên tiếng.
Mọi người nhìn Tiểu Đường, vẻ mặt ai nấy đều không thể tin nổi.
"Chúng tôi không muốn bận thêm." - Hứa Hinh Văn không có chút hi vọng nào vào nữ hoàng phá hoại này, làm gì tốt như vậy.
"Ta đang thi tốt nghiệp, nên phải dẹp loạn mới có điểm. Nên làm rõ, không phải ta muốn giúp các ngươi."
Triệu Tiểu Đường nói rõ để Hứa Hinh Văn đừng tưởng bở, nàng chịu giúp cũng là đang giúp chính mình. Nói nàng có thể chất đặc biệt cũng không sai, đi đến đâu người chết đến đó. Chắc chắn, rất nhanh thôi nàng sẽ gặp được vị "Bồ Tát sống" đó.
"Ta thì đang tò mò, không biết ngươi lấy cái gì để giải quyết. Đừng có mạnh miệng." - Hứa Hinh Văn mới không tin Triệu Tiểu Đường có thể giải quyết được.
Lần này bị cướp linh hồn, bọn họ sẽ bị phạt không nhẹ. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, thì không chỉ đơn giản là bị ném vào chảo dầu. Vì phải làm việc, nên không có thời gian đi điều tra, tìm đến Dụ Ngôn là muốn giải quyết nhanh gọn, để thiên hạ không đại loạn. Hiện tại người nên chết lại được hồi sinh, lâu dài thế giới sẽ thay đổi rất lớn, nhưng không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
"Đại thần ta tự có cách, đưa danh sách những người đã hồi sinh cho ta."
"Nếu thế, làm phiền Tiểu Đường đại thần rồi." - Lưu Lệnh Tư cười nói. Triệu Tiểu Đường dù không còn pháp lực, nhưng cô ấy vẫn là thượng thần. Coi như cô ấy làm bậy, thì cũng là làm bậy có phương pháp. Nếu cô ấy đã nhúng tay, thì Lưu Lệnh Tư cũng không rảnh ngăn cản.
Điện thoại của Tiểu Đường vang lên, là Lưu Lệnh Tư nhá máy.
"Có tin gì, thì gọi cho chúng tôi."
"Ta vẫn thấy cô ấy không đáng tin, thôi thì chính mình đi bắt còn tốt hơn." - Hứa Hinh Văn bực mình.
"So với bắt người, thì lo làm việc trước đi."
"Không cần ngươi dạy ta làm. Ê ê....đừng có kéo ta......"
Hứa Hinh Văn xù lông, bị Lưu Lệnh Tư kéo tay rồi biến mất. Dụ Ngôn ngáp một cái, rồi cũng lôi Đới Manh lên lầu, không muốn quan tâm. Nếu là Lưu Lệnh Tư tìm tới, thì chuyện đó sẽ phiền muốn chết.
Cũng không phải lần đầu xảy ra chuyện linh hồn thất lạc. Trước kia cũng từng xảy ra vì cửa Địa Ngục của Đông Tây đều bị phá hỏng, nên tất cả linh hồn trốn lên trần gian. Với lại lúc đó là linh hồn của phương Tây, không giống lần này. Bọn họ không thu được linh hồn bị triệu hồi, thì xem như bọn họ không làm tròn bổn phận. Có thể khẳng định, không phải con người làm, con người không thể sử dụng được đạo thuật cao thâm như vậy, cho dù có cũng không thể trong cùng một ngày nhẹ nhàng triệu hồi nhiều linh hồn như vậy.
Vì thế, một vụ lớn lại xảy ra? Triệu Tiểu Đường luôn cảm thấy liên tiếp xảy ra những chuyện đại sự, đều là trùng hợp cả sao? Nhân giới ngoại trừ ba năm trước gặp Ngày Tận Thế, thì chẳng phải đều rất yên ổn sao?
"Cô họ, mai cháu phải đi học nên ngủ trước đây!" - Gia Mẫn chào Tiểu Đường rồi đi lên lầu, lại bị cô kéo lại.
"Khi nào mà cháu thích học thế, đừng có đóng kịch. Sách giáo khoa của ba cấp đều nằm trong đầu cháu, căn bản không cần học."
"Cô họ, cô nói có diệu kế, không phải là cháu chứ?" - Gia Mẫn rất khẳng định câu hỏi.
Triệu Tiểu Đường cho cháu gái ánh mắt tán thưởng, gật gật đầu.
"Ngủ một giấc không biết lại xảy ra chuyện động trời gì, nên cô muốn hành động lập tức, không có thời gian."
"Nhưng cô cũng đâu cần kéo cháu."
Tiểu Đường sốt ruột, lửa bốc đầy đầu, nắm cổ áo Gia Mẫn kéo ra khỏi nhà, rồi ném lên sau xe moto. Cô bé chưa kịp ngồi vững, thì nàng đã lên ga chạy như bay, đúng là hành động nhanh như gió.
"Cô họ, cô không thể chờ cháu ngồi ổn được sao?"
"Cha cháu đó dạy cho cháu Hồi Ức thuật chưa? Có cần gọi điện thoại cho hắn không?"
"Chiêu đó cháu biết!" - Gia Mẫn ngồi sau xe, cảm giác sắp bị gió thổi bay ra ngoài. Thật không biết, chị Ngu Thư Hân làm sao ngồi được.
"Vậy là được."
Triệu Tiểu Đường vẫn như cũ, không sợ bị cảnh sát ghi giấy phạt, chạy với tộc độ cao. Xem ra, cảnh sát giao thông muốn đuổi theo cũng khó! Nhưng Gia Mẫn thì trải nghiệm được tốc độ vui biết chừng nào, vui đến nổi cơm hôm trước cũng muốn ói hết ra ngoài.
Tiểu Đường chọn người được hồi sinh cuối cùng, vì thời gian càng gần càng tốt. Người này ở lầu mười sáu, cả hai dùng pháp lực bay thẳng lên đó, nhảy qua cửa sổ đi vào. Người đó giật mình thức giấc, bị đập một phát bất tỉnh. Gia Mẫn biết sẽ bị Triệu Tiểu Đường kéo theo, cô ấy cũng giao tất cả những việc này cho cô bé làm, căn bản không thể chạy tội. Quả nhiên, cô họ dùng cháu gái làm bia đỡ đạn.
"Dùng Hồi Ức thuật xem lại đi!" - Triệu Tiểu Đường nói với Gia Mẫn bên cạnh.
Gia Mẫn nhanh nhẹn đặt một tay lên đầu người đó, nhắm mắt đọc thần chú. Sau đó toàn bộ căn phòng tối om liền sáng lên, những hình ảnh lập thể tràn ngập căn phòng. Hình ảnh liên tục chạy qua, đến khi một cô gái mặc váy dài xuất hiện, hồi sinh cái người bất ngờ té lầu này. Cô gái có một đôi mắt màu hổ phách, dường như cô gái ấy đang nhìn Triệu Tiểu Đường xuyên qua hình ảnh phản chiếu.
Tiểu Đường chụp hình, gửi cho Lưu Lệnh Tư. Cô ấy lập tức gọi điện thoại cho Triệu Tiểu Đường, nói rằng người đó không có tên trong danh sách Nhân giới, đúng là không phải con người. Tiểu Đường không quen biết, nên cô gái đó cũng không phải là thần, cũng chẳng phải quỷ mà cũng không phải yêu quái. Hai vị trắng đen kia tìm khắp cả Nhân giới, cũng không tìm ra được cái bóng của cô gái, nói lên cô gái đó đang che giấu bản thân. Tư liệu không đầy đủ, muốn tìm cũng khó.
Hai người nói xong tình hình, rồi cúp máy. Đột nhiên, trong phòng lại xuất hiện thêm một người, cầm cái bàn chải to tướng vẫy tay, đó là Xí Thần Cố Tiểu Mễ. Đúng lúc cô ấy ngồi trong cái toilet nào đó trong tòa nhà này, cảm nhận có người đang dùng đạo thuật, nên chạy tới. Kết quả, gặp được Triệu Tiểu Đường.
"A! Tiểu Đường đại thần, không ngờ gặp được ngài ở đây."
Triệu Tiểu Đường đen mặt. Thiếu não cũng có mức độ thôi chứ, tự mình xuất hiện lại gọi là bất ngờ à?
"Hử? Hai người đang tìm cô ấy? Tiểu tiên từng thấy, Viêm Linh của ngài còn đi chung với cô ấy!" - Vì rất quan tâm đến thần tượng của mình, nên Cố Tiểu Mễ cũng tự nhiên biết Viêm Linh là thần khí của Triệu Tiểu Đường.
"Khi nào?"
"Một tiếng trước!"
Triệu Tiểu Đường lập tức dùng tâm linh cảm ứng Viêm Linh, dù vừa cãi nhau xong, nhưng việc trọng đại, nàng cũng không chấp sỉ diện.
"Cái đồ chủ nhân vô dụng, nhanh tới cứu ta!" - Triệu Tiểu Đường vừa kết nối được, thì đây là câu đầu tiên của Viêm Linh.