Chờ tới lúc mọi người đến đông đủ, bầu không khí của buổi họp lớp mới được đẩy lên mức cao nhất.
Mọi người trong lớp chia nhau ra ngồi tại các khu tiệc đứng trong sảnh.
Vì chủ bữa tiệc đã mạnh tay bao trọn một tầng của nhà hàng này nên trừ người trong lớp thì không ai khác có thể bước vào.
Sĩ số lớp vốn không ít, phòng ăn cũng không quá rộng, hơn nữa khá nhiều người còn dẫn bạn gái hoặc bạn trai của mình đến, thậm chí có một số người đã kết hôn sinh con cũng đưa cả nhà tới tham dự, vậy nên hầu như tất cả các chỗ trống đều được lấp đầy.
Khúc Hoàn Hoàn ngồi chung với đám bạn cùng phòng.
Nếu có thể gọi là người quen thì trừ Hà Mộng Thanh ra, cô cũng chỉ nhớ được tên của mấy cô bạn cùng phòng này thôi.
Có điều cô cũng chẳng tham gia vào cuộc trò chuyện của đám bạn cùng phòng, chủ đề của họ vẫn luôn xoay quanh Hà Mộng Thanh.
Họ bàn luận từ phong cách sống của Hà Mộng Thanh lúc còn đi học cho tới cách ăn mặc bây giờ, ngay cả nhãn hiệu túi mà cô ấy đang đeo cũng có vấn đề.
Thậm chí, việc Hà Mộng Thanh được vây quanh cũng bị họ nói thành cô ấy thích lấy lòng mọi người, hay chỉ hơi nhíu mày một chút thôi sẽ thành kẻ giả tạo.
Khúc Hoàn Hoàn không biết nên hùa theo bọn họ kiểu gì.
Trước kia Hà Mộng Thanh là hoa khôi, cũng là đối tượng được rất nhiều người hâm mộ, bây giờ thì khác rồi.
Khúc Hoàn Hoàn chưa nói chuyện nhiều với Hà Mộng Thanh, họ chỉ gặp nhau vài lần ở khu du lịch sinh thái nông nghiệp, sau đó cô ấy lại gọi điện thoại thông báo về buổi họp lớp này với cô nên Khúc Hoàn Hoàn vẫn muốn cảm ơn cô ấy.
Nhưng lần họp lớp này có vẻ không vui như trong tưởng tượng của cô… Khúc Hoàn Hoàn thở dài một hơi, cô nghe những lời bàn tán bên tai, lại rầu rĩ đi đến khu bày thức ăn để lấy thêm đồ ăn cho mình.
“Hoàn Hoàn, sao mấy năm nay cậu không thay đổi chút nào thế, lúc nào cũng im lặng như hồi trước.” Chủ đề của đám bạn cùng phòng lại chuyển sang cô: “Trước kia cậu chỉ biết vùi đầu viết tiểu thuyết, không tham gia bất kỳ hoạt động nào, bây giờ vẫn vậy, ngồi ở đây lâu như thế mà chỉ biết mỗi ăn, không chịu nói câu nào.”
“Đúng thế, Hoàn Hoàn, tốt nghiệp xong cậu làm nghề gì vậy? Cậu còn đổi số làm không ai trong số bọn tớ liên lạc được với cậu.”
Khúc Hoàn Hoàn nuốt vội đồ ăn trong miệng xuống, trả lời: “Tớ… vẫn chỉ viết tiểu thuyết thôi.”
“Viết trên mạng ấy hả?”
Khúc Hoàn Hoàn: “Ừ.”
“Tớ có một đồng nghiệp, cô ấy cũng viết tiểu thuyết mạng nhưng không nổi tiếng lắm, mỗi tháng chỉ kiếm được khoảng một nghìn thôi, còn cậu thì sao hả Hoàn Hoàn?”
“Khá ổn khá ổn…” Khúc Hoàn Hoàn cười gượng: “Cũng gọi là tạm đủ sống.”
“Hoàn Hoàn, tại sao tốt nghiệp xong cậu không đi tìm việc?”
Đương nhiên là bởi vì cô kiếm được nhiều tiền từ việc viết truyện rồi, Khúc Hoàn Hoàn nghĩ thầm.
Nhưng theo bản năng cô cũng không định nói chuyện này với người khác, cho nên Khúc Hoàn Hoàn chỉ cười hề hề rồi trả lời: “Tớ không tìm được.”
Mọi người cũng tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên.
Thời đi học, Khúc Hoàn Hoàn không nổi trội cho lắm, thành tích bình thường, trình độ cũng chỉ tạm đủ để không bị trượt môn mà thôi.
Bởi vì phải viết khá nhiều chương mới mà tốc độ gõ của cô lúc ban đầu cũng không nhanh, vậy nên cô dùng toàn bộ thời gian rảnh để đánh máy và vẫn cần cù chăm chỉ như thế mỗi ngày.
Chính vì thế mà cô không có thời gian đi chơi với đám bạn cùng phòng, chỉ khi liên hoan mới thấy xuất hiện, nhưng những lúc ấy Khúc Hoàn Hoàn cũng chỉ yên lặng ngồi ăn, trong đầu toàn nghĩ về nội dung truyện.
Cô không tham gia bất cứ hoạt động tập thể nào, bình thường cũng rất ít khi nói chuyện với người khác nên đương nhiên là chẳng ai nhớ cô cả.
“Hoàn Hoàn, tớ nghe đồng nghiệp kể rằng viết tiểu thuyết cũng chỉ là bữa cơm của tuổi trẻ, lúc nào các cậu cũng phải… động não, đến khi có tuổi rồi, không còn nhiều cảm hứng thì sẽ chẳng viết được nữa.” Bạn cùng phòng lo lắng hỏi: “Bây giờ cậu vẫn đang viết tiểu thuyết, nhưng cậu có bao giờ lo lắng về công việc sau này không? Giờ cậu đi tìm việc vẫn còn kịp đấy, cậu nhìn tớ đi, bây giờ tớ đang làm quản lý chi nhánh của một công ty, một tháng cũng kiếm được hơn mười nghìn tệ, chưa phải giỏi giang gì nhưng công việc của tớ có rất nhiều cơ hội để phát triển, chắc cuối năm nay tớ sẽ được thăng chức, lúc ấy tiền lương sẽ tăng thêm không ít.”
Khúc Hoàn Hoàn cúi đầu, nghiêm túc gắp đậu.
“Hoàn Hoàn, tớ đang nói chuyện với cậu đấy!”
“Thì vẫn cứ thế thôi…”
Loan Cung Ẩm Vũ là nhân vật thuộc cấp bậc đại thần, thành tích lúc mới viết đã không tệ chút nào rồi, đến giờ vẫn có khá nhiều người tôn thờ quyển tiểu thuyết đầu tiên của cô lên hàng kinh điển, thời còn đi học, sau khi quyển tiểu thuyết đầu tiên được xuất bản, chẳng bao lâu cô đã kiếm được hơn mười nghìn tệ, sau này nổi tiếng, thu nhập cũng càng… Bản đầu tiên đã cháy hàng, những bản sau cũng ít khi bị tụt dốc.
Có lẽ do Khúc Hoàn Hoàn có năng khiếu trong lĩnh vực này nên chỉ mất một thời gian ngắn mà cô đã trở thành nhân vật cấp đại thần, chỉ riêng tiền nhuận bút hàng năm cũng có thể đứng đầu rồi…
Khúc Hoàn Hoàn cúi đầu không dám nói lời nào, sợ quấy rầy màn thể hiện của bạn cùng phòng.
Trọng tâm câu chuyện lại chuyển sang Khúc Hoàn Hoàn, sau khi cô bạn cùng phòng ấy nói xong, một cô bạn khác nhanh chóng tiếp lời, nhìn thì tưởng bọn họ đang lo lắng cho cô nhưng thực chất lại âm thầm dìm cô xuống để nâng mình lên.
Trước kia cô cũng khá thân thiết với đám bạn cùng phòng, nhưng sau bao năm tốt nghiệp, mấy cô bạn cùng phòng trở thành bạn tốt của nhau, còn Khúc Hoàn Hoàn chưa từng liên lạc lại với họ nên có bao nhiêu cảm tình cũng bị mài mòn hết.
Khúc Hoàn Hoàn chăm chú đếm số đậu để giải phóng đầu óc, cô nghe vào tai trái rồi nhanh chóng chạy ra tai phải.
Đám bạn cùng phòng bĩu môi, chủ đề lại quay về Hà Mộng Thanh: “Nghe nói Hà Mộng Thanh đang là tổng biên tập của tạp chí nào đó, lương một năm cũng phải được trăm vạn đấy.”
“Sao có thể thế được? Tớ cũng có người bạn đang làm biên tập viên của một tạp chí, đi làm mệt gần chết mà tiền lương cũng chẳng cao, suốt ngày kêu ca với tớ là muốn từ chức kìa.”
“Cậu nhìn thứ cậu ta đeo trên người đi, ôi, đó là mẫu túi mới nhất vừa ra mắt quý này đúng không? Tớ cũng muốn mua nhưng mà giá cao quá, đành phải dằn lòng lại.”
“Chắc chắn là cặp kè với đại gia nào đó rồi.”
Họ nói đi nói lại rồi lại quay về Khúc Hoàn Hoàn.
“Hoàn Hoàn, chắc bây giờ cậu đã có bạn trai rồi đúng không?”
Khúc Hoàn Hoàn giật mình, khi cô nghe thấy chữ bạn trai, chẳng hiểu sao trong đầu bỗng xuất hiện gương mặt của Trương Mặc Thâm.
Anh khá đẹp trai, tính tình lại tốt, biết quan tâm chăm sóc người khác, biết nấu cơm, lại còn đảm việc nhà, công việc cũng ổn định, có xe có nhà, cô còn chưa gặp được ai tốt như vậy đâu… Tại sao cô lại nghĩ đến Trương Mặc Thâm nhỉ? Khúc Hoàn Hoàn vội vàng lắc đầu, định ném gương mặt người ấy ra khỏi tâm trí mình.
Thấy cô lắc đầu, đám bạn cùng phòng hiểu ngay.
“Tớ biết ngay mà, cậu vẫn chưa có bạn trai.
Hoàn Hoàn à, cậu cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ phải tranh thủ thời gian tìm ngay đi.
Cậu thích viết tiểu thuyết mà, vậy thì vừa hay, sau này cậu chỉ cần ở nhà làm bà chủ gia đình, không phải lo nghĩ đến việc làm khi về già nữa.”
“Đúng đó, Hoàn Hoàn, hồi còn đi học tớ cũng chẳng thấy cậu có bạn trai, chẳng lẽ cậu muốn độc thân cả đời sao?”
“Đừng làm vậy, cậu nhìn những người nói muốn độc thân mà xem, ai chẳng có nền tảng tài chính vững vàng hoặc có tiền tiết kiệm, cậu cũng đừng quá vội vàng quyết định như thế, nếu không về già hối hận thì sao?”
Khúc Hoàn Hoàn im lặng nhìn lên trời, cô đang nhớ lại xem nhuận bút năm ngoái của mình có bao nhiêu số không.
À đúng rồi, năm ngoái cô còn bán bản quyền phim truyền hình và điện ảnh nữa, giá cũng cao lắm…
Tất cả tiền của Khúc Hoàn Hoàn đều gửi vào ngân hàng, cô không thông minh lắm, ngoài viết truyện ra thì chẳng làm nên trò trống gì, càng không định đầu tư tài chính, đám bạn viết tiểu thuyết của cô đều chơi cổ phiếu nhưng cô thì không.
Chỉ riêng tiền lãi ngân hàng mỗi năm cũng đủ để cô ăn trong một thời gian dài rồi… Việc xa xỉ nhất mà Khúc Hoàn Hoàn làm trong một tháng nay là đặt tôm hùm chua cay để ăn đêm, cũng tốn hơn mấy trăm tệ ấy chứ!
Nghe đám bạn cùng phòng nói chuyện về giá tiền một chiếc túi, khi thì là giá tiền của bộ váy, lại còn xem váy của hãng nào thiết kế nữa chứ… Tự nhiên Khúc Hoàn Hoàn vừa thấy xấu hổ vừa thấy tiếc cho khoản tiền tiết kiệm chỉ có thể là những con số trong ngân hàng của mình.
Cô cũng được coi là giàu có cơ mà.
Nhưng người giàu như cô mà lúc gọi đồ ăn đêm vẫn phải do dự xem nếu gọi nhiều hơn một chút thì mình có ăn hết không, đúng là làm mất hết mặt mũi của người giàu!
Đừng nói là bạn trai, cô nên đi nuôi luôn một tên trai bao mới đúng!
Nhân lúc Khúc Hoàn Hoàn không đề phòng, gương mặt Trương Mặc Thâm lại xuất hiện trong đầu cô khiến gương mặt già nua của Khúc Hoàn Hoàn đỏ ửng.
Cô không muốn nói chuyện với họ nữa nên tìm cớ rời khỏi chỗ ngồi và ra ngoài hít thở không khí.
Hành lang vắng vẻ không một bóng người, cửa lớn cũng đóng chặt, ngăn hết sự vui vẻ và náo nhiệt ở bên trong.
Khúc Hoàn Hoàn thở dài một hơi, cô cũng không đi xa mà chỉ dựa vào tường để đầu óc được giải phóng.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng, cứ không có việc gì là lại nhớ đến Trương Mặc Thâm, anh sắp chiếm cứ hết đầu óc của cô rồi.
“Nếu không muốn nghe bọn họ nói thì tại sao cậu không phản bác?” Bỗng nhiên một giọng nói vang lên bên cạnh khiến Khúc Hoàn Hoàn giật mình.
Cô quay đầu nhìn, ai ngờ lại là Hà Mộng Thanh.
Hà Mộng Thanh bước đến trước mặt cô, thản nhiên hỏi: “Cậu cứ để những người đó mỉa mai mình như vậy sao?”
“Mỉa mai gì cơ?” Khúc Hoàn Hoàn giả ngu: “Họ nói không sai, tớ chỉ là một người bình thường thôi.”
Hà Mộng Thanh cười như không cười nhìn cô: “Cậu cho rằng tớ sẽ tin ư?”
Khúc Hoàn Hoàn như ngừng thở, cô xoắn hai tay sau lưng trong vô thức, căng thẳng nghĩ: Chẳng lẽ thân phận Loan Cung Ẩm Vũ của mình đã bị phát hiện rồi sao? Không thể nào? Cô có bao giờ nói với người khác đâu!
“Nếu cậu chỉ là người bình thường thì làm sao có thể nhận được giấy mời tới khu du lịch sinh thái nông nghiệp chứ?”
Hai mắt của Khúc Hoàn Hoàn lập tức trợn tròn, sau đó cô mới kịp phản ứng lại.
Khúc Hoàn Hoàn càng thêm khó hiểu: “Du lịch sinh thái nông nghiệp? Chỗ mà chúng ta đến ấy hả? Đó không phải là khu du lịch sinh thái nông nghiệp bình thường sao?”
“…” Hà Mộng Thanh im lặng một lát rồi đáp: “Cậu thật sự cho rằng người bình thường có thể vào đó sao? Tớ gặp may mới nhận được giấy mời đấy.
Lúc thấy cậu ở chỗ ấy, tớ đã cảm thấy cậu không hề đơn giản rồi, cậu còn định giả ngu với tớ nữa sao?”
Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy khó hiểu.
Cô nhớ lại tấm giấy mời đi du lịch sinh thái nông nghiệp ấy, là Trương Mặc Thâm dẫn cô đi, nhưng anh cũng chỉ lấy từ chỗ sếp mình mà thôi, sếp của anh lại là Hoắc Minh Châu, tổng giám đốc của tập đoàn Hoắc thị… Tập đoàn Hoắc thị đó! Là xí nghiệp dẫn đầu đó! Kim cương vương lão ngũ đó! Anh ta nằm trong danh sách những người giàu có nhất đó!
Nghĩ đến lần du lịch sinh thái nông nghiệp đó là tim Khúc Hoàn Hoàn lại đau đớn: Đúng là cô chẳng thể hiểu nổi sở thích của mấy kẻ có tiền mà…
“Là Trương Mặc Thâm dẫn tớ đi…”
Hà Mộng Thanh nhìn cô đầy ẩn ý: “Cậu nghĩ tại sao tớ lại coi anh ấy là mục tiêu?”
Khúc Hoàn Hoàn không nói gì.
Tất cả chỉ vì tấm giấy mời đó!
“Nhìn kiểu gì cũng thấy người sở hữu tấm giấy mời đó không hề đơn giản.” Hà Mộng Thanh sửa sang lại quần áo, thản nhiên nói: “Cậu cũng đừng im lặng như thế, dù sao chỗ dựa của cậu hoành tráng thế cơ mà, cậu không cần sợ hãi mình sẽ đắc tội với ai hết, sao phải nghe bọn họ mỉa mai khiêu khích cơ chứ?”
Khúc Hoàn Hoàn: “…”
Hà Mộng Thanh nhìn cô một cái rồi nói tiếp: “Đúng rồi, hai người vẫn chưa yêu nhau phải không? Tớ biết mà, hai người các cậu ngốc như vậy, cho dù có biết thì chắc cũng không dám chủ động.
Nhưng tớ biết, nếu cậu xảy ra chuyện thì Trương Mặc Thâm chắc chắn sẽ không ngồi yên đâu.”
Khúc Hoàn Hoàn suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy mở cờ trong bụng.
“Cậu muốn ở lại đây hay vào trong?”
Khúc Hoàn Hoàn lại suy nghĩ, cũng không còn sớm nữa, bữa tiệc trong kia cũng sắp kết thúc rồi, cô dứt khoát đi vào trong với Hà Mộng Thanh, định chờ thêm một lúc nữa tới khi hết tiệc.
Ngoài cửa khách sạn.
Một chiếc xe phiên bản giới hạn sang trọng, trên thế giới chỉ có một trăm cái đang chậm rãi đỗ trước cửa.