Cho dù là Khúc Hoàn Hoàn hay Trương Mặc Thâm thì đây đều là lần hẹn hò đầu tiên của họ.
Sáng thứ bảy, trời còn chưa sáng mà Khúc Hoàn Hoàn đã tỉnh giấc, đã rất lâu rồi cô chưa thức dậy sớm thế này.
Khi còn đang mắt nhắm mắt mở thì hai từ “hẹn hò” đã hiện lên trong đầu làm cô giật mình tỉnh hẳn, sau đó không thể ngủ lại được nữa.
Cô vội vàng rời khỏi giường, đứng trước tủ quần áo lục lọi hồi lâu, gần như lôi hết mọi thứ ra ngoài mới miễn cưỡng chọn được một chiếc váy mới mua.
Mà nhà hàng xóm cũng đã có động tĩnh.
Sớm thế này, hầu như mọi người đều còn say giấc nồng, ngay cả những cô bác thường xuyên tập thể dục buổi sáng vẫn chưa có động tĩnh, vào ngày thường, đây là khoảng thời gian Trương Mặc Thâm chuẩn bị xuống tầng tập thể dục, nhưng Khúc Hoàn Hoàn áp tai vào vách tường một lúc vẫn không biết Trương Mặc Thâm đang làm gì, những âm thanh vang lên liên tục không có chiều hướng dừng lại, có vẻ anh sắp tập thể dục xong rồi.
Khúc Hoàn Hoàn dán sát người vào tường nghe ngóng hồi lâu, chợt cảm thấy mình hơi biến thái, cô vuốt mũi, miễn cưỡng rời xa bức tường.
Còn lâu mới tới giờ Trương Mặc Thâm gọi cô dậy và còn rất lâu nữa mới đến lúc bắt đầu cuộc hẹn hò.
Khúc Hoàn Hoàn bồn chồn đi quanh một vòng trong phòng nhưng thật sự không thể tĩnh tâm nổi, cô đành phải lấy di động và mở nhóm chat ra, có rất nhiều cú đêm không ngủ, một số người đang tán dóc, chỉ có đôi ba câu trò chuyện chẳng mấy quan trọng.
[Loan Cung Ẩm Vũ]: Sắp đi hẹn hò rồi, nôn nao quá, làm sao bây giờ?
[Loan Cung Ẩm Vũ]: Bây giờ sang gõ cửa nhà bạn trai thì có sớm quá không? Có phải hấp tấp quá rồi không? Hình như làm vậy trông không dè dặt lắm nhỉ? Tôi có nên đợi thêm một lát nữa không?
[Loan Cung Ẩm Vũ]: Mọi người nói xem, nếu tôi đẩy cuộc hẹn lên sớm hơn thì bạn trai có giận không nhỉ? Hay sẽ mất hứng?
“Nhưng…” Khúc Hoàn Hoàn còn chữ gõ xong câu tiếp theo thì màn hình đột ngột xuất hiện thông báo nhắc nhở từ hệ thống.
[Hệ thống nhắc nhở]: Bạn bị nhân viên quản lý cấm trao đổi trong một ngày!
Một trong những con cú mèo chưa ngủ – Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời lên tiếng: “Dạo này không thấy anh Loan, anh ấy đi đâu rồi nhỉ?”
[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: À, anh ấy bị bó đuốc của chúng ta thiêu rụi rồi :).
Khúc Hoàn Hoàn đặt điện thoại xuống, cô đi loanh quanh mấy vòng trong nhà mà vẫn không thể bình tĩnh được, ngược lại tiếng động bên nhà Trương Mặc Thâm càng lúc càng lớn, Khúc Hoàn Hoàn lại áp tai vào tường, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của anh.
Còn ba tiếng nữa mới tới giờ hẹn.
Thật sự sốt ruột quá đi mất!
…
Trương Mặc Thâm kiểm tra balo, cẩn thận nói với Dương Xảo Mạn: “Bình nước, đồ ăn vặt, ví tiền, còn có…”
Anh còn chưa nói xong đã bị Dương Xảo Mạn ngắt lời: “Không không, anh mang thế là đủ rồi! Cực kỳ đầy đủ! Tôi xin anh đấy Trương Mặc Thâm, bây giờ trời còn chưa sáng, thậm chí chưa tới sáu giờ nữa, hôm nay là thứ bảy đấy, anh không chịu tha cho tôi à, sáng sớm đã léo nhéo đánh thức tôi, anh còn chút nhân tính nào không thế!?”
Trương Mặc Thâm im lặng.
Dương Xảo Mạn thở dài, cơn bực dọc khi bị đánh thức đã vơi đi một chút, cô đang chuẩn bị chào tạm biệt rồi cúp máy thì giọng Trương Mặc Thâm bất thình lình vang lên trong điện thoại: “Còn có sạc dự phòng, miếng dán chống say xe, vé vào cổng, chìa khóa xe…”
“Tút… tút… tút…”
Trương Mặc Thâm sững sờ nhìn di động, cuộc nói chuyện bị cắt ngang, điện thoại chuyển về màn hình chính, anh mở danh bạ ra ấn số gọi lại, đầu dây bên kia tút tút vài tiếng rồi đột ngột bị ngắt, số anh đã bị chặn rồi.
Trương Mặc Thâm nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện ban nãy với Dương Xảo Mạn, lại kiểm tra balo từ đầu đến cuối vài lần nữa, lúc này mới lo lắng đi làm bữa sáng.
Toàn bộ suy nghĩ của anh đều đặt vào cuộc hẹn họ đầu tiên nên bữa sáng cũng nấu rất qua loa, chỉ làm vài món đơn giản rồi nhanh chóng sang gõ cửa nhà Khúc Hoàn Hoàn.
Cánh cửa gần như được mở ra ngay lập tức, Khúc Hoàn Hoàn chờ đợi đã lâu nhanh chóng xuất hiện trước mắt anh với khuôn mặt tràn đầy sức sống: “Chúng ta bắt đầu đi rồi đúng không?”
“…” Trương Mặc Thâm ngây ra một lúc mới nói tiếp: “Ăn sáng đã.”
Trong thoáng chốc có thể nhìn thấy được nỗi mất mát hiện lên trong mắt Khúc Hoàn Hoàn, cô cúi đầu chán nản vâng một tiếng rồi ỉu xìu đi theo anh vào nhà.
Sau khi càn quét hết bữa sáng, cô lập tức lấy lại tinh thần, đôi mắt lấp lánh gần như dính chặt lên người Trương Mặc Thâm, anh đi đâu thì di chuyển theo đó, ngay cả khi anh rửa bát, Khúc Hoàn Hoàn cũng phải đứng chăm chú nhìn bóng lưng mất vài phút.
Khi Trương Mặc Thâm đeo hai chiếc balo lên vai, cô còn sửng sốt hồi lâu.
“Anh đã hỏi Dương Xảo Mạn rồi, những thứ hôm nay có thể sử dụng đến thì anh đều mang theo hết.” Trương Mặc Thâm nghiêm túc lên tiếng: “Đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, dù thế nào cũng không thể để lại ấn tượng xấu.”
Bình thường bạn trai mình luôn mặc áo sơ mi và âu phục đúng chuẩn thành phần ưu tú, bây giờ đột ngột mặc quần áo thoải mái, lưng đeo hai cái balo khiến tuổi tác lập tức giảm đi không ít, nhưng anh lại dùng giọng điệu nghiêm túc nói những câu rất ngây thơ… Khúc Hoàn Hoàn vỗ ngực, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Vậy thì hôm nay anh có thể cho em quyền được nắm tay anh suốt ngày không?”
Gò má Khúc Hoàn Hoàn đỏ bừng dè dặt vươn tay mình ra.
Trương Mặc Thâm định đi lấy xe nhưng chìa khóa xe lại bị anh để ở ngăn nhỏ trong balo, lúc nắm tay Khúc Hoàn Hoàn bước vào thang máy xuống tầng, trong đầu anh lập tức xuất hiện dự định mới, anh nắm tay Khúc Hoàn Hoàn bước ra khỏi tiểu khu, mắt không chớp lấy một cái nhìn chiếc siêu xe bên cạnh rồi bước qua nó, dường như chẳng thấy gì cả.
Khúc Hoàn Hoàn còn chưa phát hiện thì đã bị anh kéo ra khỏi tiểu khu, họ ngồi trên xe buýt rồi đổi sang tàu điện ngầm, cứ thế đi một mạch đến trước cổng công viên trò chơi nhưng vẫn chưa từng buông tay.
Vì là thứ bảy nên công viên khá đông đúc, đây là một công viên trò chơi nổi tiếng nên không thiếu các đoàn khách du lịch đến đây vui chơi, hai người không đến muộn nhưng cũng không coi là sớm, hôm nay công viên còn có thêm hoạt động nên đông hơn hẳn bình thường, trò chơi nào cũng có một hàng dài rồng rắn nối đuôi nhau xếp hàng, hai người thấy thế thì lập tức nhíu mày.
Đứng tại chỗ hồi lâu, Khúc Hoàn Hoàn không phải kiểu người có thói quen xuất hiện ở chốn đông người, mà Trương Mặc Thâm mắc bệnh sạch sẽ cũng không phải là người thích chen chúc trong đám đông, nhớ lại kế hoạch cho buổi hẹn hò đầu tiên, hai người cắn răng lao vào trong công viên.
Vài phút sau.
Một cao một thấp, một nam một nữ, một đôi tình nhân nắm tay nhau bước vào cửa hàng gần đó trong công viên trò chơi.
Công viên trò chơi này có một linh vật khá nổi tiếng, vậy nên xung quanh đều bán nó, Khúc Hoàn Hoàn và Trương Mặc Thâm đi vào lượn một vòng, khi đi ra, trên đầu mỗi người đeo một cái bờm nhân vật hoạt hình bằng nhung, Trương Mặc Thâm xách một đống túi đồ chơi, còn Khúc Hoàn Hoàn cõng con gấu siêu to khổng lồ sau lưng.
“Thế này là đủ rồi, chỉ có mua đồ mới coi như không uổng công đến đây một chuyến.” Khúc Hoàn Hoàn thỏa mãn nói: “Quả thật em không thích những nơi đông đúc thế này, đợi lần sau có cơ hội, chúng ta lại tới đây chơi khi nó ít người hơn nhé?”
Trương Mặc Thâm gật đầu đồng tình, nhân tiện còn thầm khinh bỉ kế hoạch của Dương Xảo Mạn, không phù hợp với thực tế chút nào, thậm chí còn chẳng có tác dụng.
(Dương Xảo Mạn: Trách tôi ư?)
Kế hoạch công viên trò chơi tạm thời hủy bỏ, hai người không có kế hoạch thay thế, họ nhìn nhau rồi đồng thời lên tiếng: “Nếu không thì chúng ta đi nhà sách nhé?”
Trương Mặc Thâm: “Gần đây anh Loan mới phát hành một quyển sách mới, anh vẫn chưa kịp mua.”
Khúc Hoàn Hoàn: “Em cũng muốn mua vài quyển sách tham khảo.”
Hai người nhìn nhau, ăn ý mở bản đồ xác định vị trí của nhà sách gần đây ra, sau đó bắt xe tới đó.
Buổi sáng không có nhiều người tới nhà sách lắm, khi Khúc Hoàn Hoàn và Trương Mặc Thâm bước vào thì chỉ có nhân viên liếc mắt nhìn bề ngoài kỳ quái của bọn họ, Trương Mặc Thâm ôm con gấu có kích thước siêu to đi đến khu tiểu thuyết, còn Khúc Hoàn Hoàn lên tầng tìm sách tham khảo.
Cô tốn không ít thời gian tìm kiếm, khi bước xuống thì nhìn thấy Trương Mặc Thâm đang ngồi ở ghế trong khu đọc sách và nhìn ngắm quyển tiểu thuyết trên tay, những món đồ chơi được anh đặt bên cạnh.
Điều duy nhất khiến Khúc Hoàn Hoàn thấy hứng thú là Trương Mặc Thâm vẫn chưa tháo cái bờm trên đầu ra.
Có thể do đeo lâu quá nên anh quên mất rồi chăng?
Hình dạng chiếc bờm tai gấu ấy giống hệt con gấu anh đặt bên cạnh.
Khúc Hoàn Hoàn nhìn thêm một lúc nữa, thấy Trương Mặc Thâm đang cúi đầu đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết thì không kìm lòng được mà bước nhẹ chân hơn, cô rón rén đi đến sau lưng anh, sau đó thò tay…
Nhẹ nhàng giật tai gấu.
Trương Mặc Thâm không có phản ứng.
Cô lại giật thêm cái nữa, rồi giật tiếp cái thứ hai, thứ ba, giật liên tục…
Ối! Khúc Hoàn Hoàn giật mình, suýt thì hét ầm lên trước vẻ đáng yêu này, cô cố gắng ngăn tiếng hét của mình, sợ bản thân phát ra tiếng động nên vội ngồi xổm xuống cắn ngón tay, hai vai không ngừng run rẩy.
Khúc Hoàn Hoàn hít sâu thêm vài lần mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được.
Cô xoa tay, rút điện thoại ra và lén di chuyển tới trước mặt Trương Mặc Thâm, mở camera, sau đó giơ lên… tách.
“Em chụp anh à?” Trương Mặc Thâm ngẩng đầu hỏi.
Khúc Hoàn Hoàn lập tức cứng đờ, lắp bắp trả lời: “Không, không thể chụp sao?”
“Đương nhiên là có thể.” Trương Mặc Thâm ngẫm nghĩ hồi lâu rồi cũng lấy di động ra căn đúng mặt cô và chụp một tấm: “Có qua có lại.”
Khúc Hoàn Hoàn: …
Thế này mà gọi là có qua có lại ư?
Ôi mẹ ơi, sao bạn trai của cô lại đáng yêu thế chứ?