Trương Mặc Thâm mời cô ăn một bữa cơm cực kỳ xa hoa mà cô hằng mong ước thì cơn giận trong lòng mới vơi đi phần nào.
Thịt bò chín bảy phần rất ngon và mềm, Khúc Hoàn Hoàn ngoạm một miếng rõ to, trong phút chốc mùi vị thịt bò lan tỏa khắp khoang miệng, nước bọt không ngừng tiết ra, Khúc Hoàn Hoàn không nỡ nuốt luôn, còn cố nhai thêm mấy lần nữa mới nuốt: “Em nghe nói thức ăn ở đây rất ngon nhưng vẫn chưa có cơ hội đến vì không tìm được ai đi cùng.”
“Bây giờ có rồi đấy.” Trương Mặc Thâm nói, bàn tay thoăn thoắt cắt thịt bò trong đĩa thành những miếng nhỏ, sau đó đổi đĩa hai người cho nhau, thịt bò được cắt thành từng miếng lớn nhỏ khác nhau đặt trước mặt Khúc Hoàn Hoàn: “Chỉ cần em muốn, bất kể lúc nào chúng ta cũng có thể đến đây.”
“Thế thì không cần đâu.” Khúc Hoàn Hoàn vội vàng xua tay từ chối: “Một, hai lần đã là quá tốt rồi, làm sao ăn mấy cái này mỗi ngày được, em vẫn thích ăn đồ anh nấu hơn.” Cô gác khuỷu tay lên con gấu bông bên cạnh, nghiêng đầu hỏi: “Mày nói xem có đúng không nào?”
Đầu gấu bông gật lên gật xuống.
Khúc Hoàn Hoàn rút tay lại, ngây thơ nhìn anh: “Anh nhìn xem nó cũng đồng ý kìa.”
Trương Mặc Thâm cuộn tay lại thành nắm đấm và đặt bên môi để giấu đi nụ cười thoáng qua, anh cố nhịn cười, nói: “Ừ, đều nghe theo em hết.”
Khúc Hoàn Hoàn vội vàng gắp cho anh một cái mai cua, sau đó cúi đầu ăn nhiệt tình.
Cô đã nghĩ đến những món ở đây suốt một khoảng thời gian dài, cũng từng xem rất nhiều bình luận về đồ ăn ngon, đương nhiên biết mức giá của nó thế nào.
Không chỉ có hương vị thơm ngon, ngay giá cả cũng là tiền nào của nấy, trước đây Khúc Hoàn Hoàn đã đắn đo rất lâu, cuối cùng vì không tìm được ai đi ăn cùng nên mới từ bỏ ý định, Trương Mặc Thâm vừa nói sẽ đền bù thì cô lập tức nhớ đến nơi này, nhưng không kịp nhớ giá cả của món ăn ở đây.
Trương Mặc Thâm chỉ là một trợ lý, cho dù Hoắc thị rất lớn nhưng tiền lương của anh cũng không quá cao so với tiêu chuẩn chung, giá cả của món ăn ở đây lại đắt như vậy, cũng tiêu tốn mất gần nửa tháng tiền lương của anh rồi.
Khúc Hoàn Hoàn muốn trả tiền, nhưng cô còn chưa kịp nói suy nghĩ của mình ra thì đã bị Trương Mặc Thâm nhạy bén phát hiện, anh cầm lấy phiếu ăn và nắm chặt trong lòng bàn tay, không cho Khúc Hoàn Hoàn có cơ hội.
“Em cứ yên tâm ăn đi.” Trương Mặc Thâm nói: “Anh vẫn lo được một bữa như thế này.”
“Nhưng…”
“Sách anh viết mới tái bản lần hai, riêng tiền nhuận bút cũng đủ giàu rồi, coi như ăn mừng đi, mặc dù hơi muộn một chút.”
Cái này mà gọi là muộn à, đúng là già mồm át lẽ phải.
Khúc Hoàn Hoàn lẩm bẩm: Khi truyện tổng tài của Mèo Hồng Đáng Yêu tái bản lần hai, cô thậm chí còn chưa biết Trương Mặc Thâm là ai thì nói gì đến chúc mừng chứ, hẳn là tiểu thuyết vừa xuất bản của cô mới phải, còn có hai quyển vừa mua nằm trong balo kia kìa, người cần phải chúc mừng là cô mới đúng.
Khúc Hoàn Hoàn cúi đầu ăn súp.
“Khúc Hoàn Hoàn?”
Khúc Hoàn Hoàn đáp một tiếng rồi mới ngẩng đầu lên, chợt trông thấy một cô gái xinh đẹp xuất hiện phía sau gấu bông, chính là Hà Mộng Thanh.
Cô ngạc nhiên cất lời: “Cậu cũng ở đây à?”
“Tớ tới đây dùng bữa.” Hà Mộng Thanh gượng gạo gật đầu, đang định đi thì lập tức bị Khúc Hoàn Hoàn kéo lại.
“Ấy ấy, khó lắm mới gặp được nhau, cậu đừng khách sáo, chúng ta cùng ăn nhé.” Họ ngồi trên chiếc ghế sofa dài có thể chứa được hai người và một con gấu bông, Khúc Hoàn Hoàn nhiệt tình kéo Hà Mộng Thanh ngồi xuống cạnh mình, không để cô ấy kịp nói gì đã lên tiếng gọi nhân viên phục vụ và yêu cầu thêm một suất ăn nữa, cô còn tiện tay mượn thực đơn để Hà Mộng Thanh tự chọn món.
Cô chủ động kéo Hà Mộng Thanh tới đây ăn cùng, thế thì Trương Mặc Thâm sẽ không ngại chuyện cô tranh cơ hội trả tiền đâu nhỉ? Khúc Hoàn Hoàn vui vẻ nghĩ vậy đấy.
“Không cần đâu, tớ ngồi bên cạnh là được rồi.” Hà Mộng Thanh khéo léo từ chối, nói xong thì vội vàng muốn đứng lên.
Nào ngờ Khúc Hoàn Hoàn vẫn nhất quyết kéo cô bạn của mình lại.
“Dù sao cũng có một mình cậu, cứ ngồi với tụi tớ đi, vậy không tốt à?”
“Không quấy rầy hai người hẹn hò…”
“Có quấy rầy đâu mà.”
Trương Mặc Thâm: …
Hà Mộng Thanh không chịu nổi nữa: “Tớ có hẹn, cảm ơn nhé!”
“…” Khúc Hoàn Hoàn đờ người ra hồi lâu, sau đó mới sợ hãi lên tiếng: “Với ai?!”
“Mộng Thanh, bạn em à?”
Khúc Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn, một người đàn ông điển trai rất quen mắt đứng ở bàn bên cạnh, vốn ánh mắt đang nhìn Hà Mộng Thanh đầy dịu dàng, nhưng khi đột ngột chuyển sang cô lại biến thành mất kiên nhẫn.
Cảnh tượng quen thuộc trước mắt khiến cô ngay lập tức nhớ ra người này là ai.
Không phải là chủ chiếc xe ngày đó đến đón Hà Mộng Thanh ư?
Khúc Hoàn Hoàn tò mò nhìn: “Không phải cậu nói là tài xế à?
Hà Mộng Thanh cười khẩy: “Ủa? Sao hôm nay cậu lại hẹn hò với tài xế thế?”
Hai tài xế: “…”
Thấy Hà Mộng Thanh bị kéo lại và không thoát thân được nên “tài xế” siêu xe dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Trương Mặc Thâm, anh ta thuận tay cầm lấy thực đơn lật vài trang rồi gọi thêm rất nhiều món.
Hà Mộng Thanh im lặng hồi lâu, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh Khúc Hoàn Hoàn.
“Hai người bắt đầu hẹn hò rồi à?” Khúc Hoàn Hoàn nhỏ giọng hỏi.
Hà Mộng Thanh lạnh giọng trả lời: “Không hề.”
Chủ nhân chiếc xe sang trọng đáp: “Phải.”
Khúc Hoàn Hoàn: …
Khúc Hoàn Hoàn rụt cổ, chăm chú quan sát chủ nhân chiếc xe xịn trước mặt hồi lâu rồi yếu ớt buông thõng tay.
Cô dịch con gấu của mình sang bên cạnh một chút, cảm thấy ánh mắt kia không còn nóng rực nữa thì mới thở ra một hơi.
Vị chủ siêu xe kia thở quá mạnh, không biết có phải liên quan đến hai cái bóng đèn là tụi cô không, suốt bữa ăn hai người họ không nói gì, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng của Khúc Hoàn Hoàn và Trương Mặc Thâm vang lên…
“Cái này ngon lắm, em nếm thử xem.”
“Ứ ừ… em muốn ăn salad cơ.”
“Em không ăn nổi nữa rồi, cho anh này… em muốn ăn tôm.”
“Ấy… đừng…”
Chủ siêu xe và Hà Mộng Thanh: Không kịp đề phòng đã phải ngồi xem bọn họ khoe khoang tình cảm…
Khúc Hoàn Hoàn đang ăn uống vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “cạch” vang lên trước mặt, cô hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn, thấy chủ siêu xe đang nhìn mình với vẻ không hài lòng thì lập tức trở nên hoang mang.
Nhìn sang trái thấy Hà Mộng Thanh, nhìn sang phải là người đàn ông lái siêu xe.
Khúc Hoàn Hoàn bối rối, nhanh chóng ăn cho xong rồi kéo Trương Mặc Thâm chạy mất.
“Tại em hết, nếu biết trước em sẽ không kéo Hà Mộng Thanh lại.
Không ngờ cô ấy đi hẹn hò thật…” Khúc Hoàn Hoàn vẫn còn sợ hãi, run rẩy cất giọng: “Rốt cuộc thì quan hệ của bọn họ là gì nhỉ, lúc thì bảo hẹn hò, lúc lại không phải, thật sự là chẳng hiểu nổi.”
Trương Mặc Thâm gật đầu đồng cảm: “Họ lấy luôn cả phiếu ăn rồi, anh nói thế nào cũng không chịu đưa cho anh.”
Hai người vô tình được khao một bữa thịnh soạn nên lập tức phấn chấn lại rồi vui vẻ dẫn gấu bông đi xem phim, họ còn đặc biệt mua thêm một vé cho gấu bông, là ghế tình nhân, hai người lần lượt ngồi xuống, gấu bông thì an vị trên chiếc ghế đơn bên cạnh.
Buối tối, hai người cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, sau đó Trương Mặc Thâm về nhà làm mấy món Khúc Hoàn Hoàn thích ăn nhất.
Ngày hẹn hò đầu tiên kết thúc, đồ chuyển phát nhanh của Khúc Hoàn Hoàn tăng đột biến.
Hồi trước cô đều tự đến chỗ bảo vệ của cổng tiểu khu để nhận, bây giờ có Trương Mặc Thâm rồi nên chỉ cần nhờ anh khi tan làm về tiện tay lấy giúp cô thôi.
Một ngày có thể có tới mấy gói hàng liền, nhưng cuối cùng khi mở ra mới phát hiện tất cả đều là của Trương Mặc Thâm.
Từ dụng cụ làm bếp mới đến thiết bị gia dụng, từ quần áo trang sức đến vật dụng hàng ngày, ngay cả thiết bị tập thể hình cũng mua thêm một ít.
Tất cả đều được chất đầy trong những ngóc ngách ở nhà Trương Mặc Thâm, bỏ đi thì tiếc mà giữ lại thì chật nhà.
Trương Mặc Thâm cầm một cái nồi, dở khóc dở cười: “Nồi của anh cũng mới mua cách đây không lâu, em mua đồ làm bếp nhiều thế làm gì?”
“Nói thế nào đi chăng nữa cuối cùng vẫn phải dùng đến…” Khúc Hoàn Hoàn chột dạ, cô cũng không định mua nhiều như vậy, chỉ muốn mua đồ cho Trương Mặc Thâm thôi, nhưng sau khi mua thì không dừng lại được, hiện tại trong giỏ hàng vẫn còn nhiều thứ chưa thanh toán kia kìa.
Thôi thì đồ đã mua rồi, Trương Mặc Thâm đành kiểm tra chất lượng của chúng, cái nào không đạt thì trả lại, đạt thì để ra ngoài sử dụng, còn đồ nào chưa dùng lại cẩn thận cất vào kho, không thể phí phạm được.
…
Sau cuộc hẹn hò đầu tiên, Trương Mặc Thâm nghe Dương Xảo Mạn nói mục đích mới nhất của tổng giám đốc Hoắc là muốn đầu tư vào giới giải trí, anh ta định bỏ vốn quay một bộ phim truyền hình.
Còn nói muốn đầu tư cải biên một bộ tiểu thuyết, nhiệm vụ tìm tiểu thuyết giao cho Dương Xảo Mạn, Trương Mặc Thâm nghe nói lúc nhận được tin đó, cô ấy còn mày chau mặt ủ rất lâu.
“Bình thường tôi không đọc tiểu thuyết nên đâu biết được bộ nào đang nổi chứ, trước đây có người từng nói với tôi về một quyển…” Dương Xảo Mạn thở dài, móc quyển “Tổng tài bá đạo yêu tôi” ra trước mặt anh: “Nhưng chắc tổng giám đốc Hoắc không thích thể loại này đâu nhỉ?”
Trương Mặc Thâm cúi đầu nhìn… Tác giả Mèo Hồng Đáng Yêu.
Anh vội rời mắt đi, lảng sang chuyện khác: “Nếu chuyển thể thì tìm một tác phẩm đang nổi là được đúng không?”
“Đại khái thì ý của tổng giám đốc Hoắc là vậy đấy.”
“Phim lớn cỡ nào?”
Dương Xảo Mạn cũng không chắc: “Dựa theo thói quen của tổng giám đốc Hoắc thì chắc sẽ khá hoành tráng đấy.”
Trương Mặc Thâm gần như nghĩ ngay đến Loan Cung Ẩm Vũ.
Loan Cung Ẩm Vũ là tác giả có tiếng tăm, các cuốn tiểu thuyết cũng rất nổi tiếng, hơn nữa chắc chắn tổng giám đốc Hoắc sẽ muốn các cảnh quay phải thật hoành tráng.
“Có điều tôi đoán tổng giám đốc Hoắc nói vậy thôi.” Dương Xảo Mạn làu bàu: “Lần trước anh ấy còn nói muốn chạy quảng cáo cầu hôn trên TV suốt một tháng, cuối cùng không phải bị cô Bạch bác bỏ sao? Lần này buột miệng nói thế, không chừng đã quên mất rồi, thuận miệng thôi, từ khi gặp được tình yêu đích thực, xác suất tổng giám đốc Hoắc nói mà không suy nghĩ trước càng lúc càng tăng.”
Trương Mặc Thâm gật đầu, im lặng suy nghĩ.
Anh vẫn luôn muốn gặp anh Loan, bây giờ đột nhiên xuất hiện một cách hay rồi.
Trong ngày hôm đó, anh liên hệ với biên tập viên thuộc nhà xuất bản và nhờ cô ấy tìm cách liên lạc với biên tập viên của anh Loan, tiện thể còn nhờ biên tập viên ấy cho mình xin địa chỉ nhà anh Loan, định lấy danh nghĩa fan để gửi vài thứ.
Chỉ lo anh phát hiện được gì đó, biên tập viên còn bổ sung: “Anh Loan không nhận thư đâu, người trả lời thư đều là vợ anh ấy.”
Nhưng không phải anh Loan gay sao?
Trương Mặc Thâm buồn bực cúi đầu nhìn, địa chỉ của Loan Cung Ẩm Vũ còn chung tiểu khu với mình.
Số nhà 302, tiểu khu Mã Giáp… Khúc Hoàn Hoàn đã nhận.
Trương Mặc Thâm:???
??? Khúc Hoàn Hoàn???!!!!
Vợ của anh Loan và bạn gái anh là cùng một người ư????
Tôi hẹn hò với vợ của anh Loan ư??!!