Đại Thần Manh Động

“Này?” Mã Thiến Thiến mang theo một chiếc làn đi vào, thấy Diệp Nhân Sênh trùm chăn kín đầu, không khỏi cảm thấy
kì quái, bình thường vào giờ này cô nàng đã sớm tỉnh ồn ào muốn mượn xe
lăn đi ra ngoài hít thở không khí, hôm nay sao lại thích ngủ nướng thế
này?

Cô đưa mắt nhìn qua bên phía rèm nhựa,
Đường Dập đã tỉnh từ lâu, đang im lặng đọc sách, nhìn nghiêng trông anh
vừa tuyệt vời lại càng phóng khoáng. Mã Thiến Thiến đỏ mặt, đột nhiên
không dám tiến đến chào hỏi anh, liền lặng lẽ đến bên giường của Diệp
Nhân Sênh, đẩy đẩy cô: “Tiểu Diệp, hôm nay không chỉ có cam thôi đâu.”

Nhưng tấm chăn vẫn cứ che lên càng sít hơn, không hề nhúc nhích.

“Mặt trời đã chiếu nắng lên hoa cúc hết
rồi…” Mã Thiến Thiến cười tà ác, nắm lấy tấm chăn của Diệp Nhân Sênh,
xốc lên, trong nhất thời ngây cả người ra.

Diệp Nhân Sênh nhìn cô, cô cũng nhìn Diệp Nhân Sênh.

“Mình biết hôm qua không dắt cậu ra ngoài là mình không đúng…” Mã Thiến Thiến kinh sợ nói: “Nên cậu cũng không
cần tự mình hại mình thế đâu…”

“Dắt cái quái gì mà dắt?! Nói cứ như chị
đây là chó không bằng.” Ngữ khí của Diệp Nhân Sênh vô cùng tồi tệ, hai
mắt sưng lên như chiếc bánh ngô lên men.

“Năng lực phục hồi của cậu rất giống chó.” Mã Thiến Thiến không chút khách khí đáp lại: “Muốn tớ tìm bác sĩ đến xem qua không?”

“Không cần không cần.” Diệp Nhân Sênh vội vàng xua tay, ngáp một cái, đôi mắt giờ chỉ còn là một đường thẳng do
sưng húp nhìn thấy làn trái cây, bỗng vui vẻ ngồi dậy.

“Aiz, nói thật đi, mắt cậu rốt cuộc là sao thế?”

Miệng Diệp Nhân Sênh nhét đầy quả thanh
long, cô nhớ lại bộ dạng khóc lóc dọa người của mình tối hôm qua,không
ngừng lẩm bẩm đây không phải là tỷ đây không phải là tỷ, thuận miệng
nói: “Chỉ là ngủ không được thôi.”

“Mất ngủ sao?” Âm thanh của Mã Thiến
Thiến hơi lớn một chút, khiến cho Đường Dập liếc mắt nhìn: “Mất ngủ bao
nhiêu mà có thể sưng húp lên thế…”

Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Đường
Dập, Diệp Nhân Sênh giấu đầu vào sau cái làn, hạ giọng nói: :Thiến
Thiến, cậu có thể nới với đạo diễn Hồ để mình về khách sạn dưỡng bệnh có được không?”

“Được! Một mình mình không có ai nói
chuyện chán muốn chết.” Mã Thiến Thiến vui mừng quá đỗi, dù sao tới đây
gặp Đường Dập nhưng cũng không có cách nào tới gần, buổi tối ngủ một
mình trong khách sạn thật sự rất khủng bố, có Diệp Nhân Sênh ở chung,
cảm giác an toàn được tăng cao, coi như một Diệp Nhân Sênh què chân cũng đủ dọa bọn ma ngủy chạy xa.

Diệp Nhân Sênh không biết mình đã trở thành linh vật trừ tà, cố gắng mở to đôi mắt bánh ngô, thoạt nhìn hết sức u buồn.

Vì mọi người đều hết sức vui vẻ,đạo diễn
Hồ cũng tự giác có cảm giác áy náy với Diệp Nhân Sênh, liền bảo bệnh
viện cấp mấy loại thuốc tốt cho Diệp Nhân Sênh, Mã Thành Thụ nghe nói
Diệp Nhân Sênh phải về khách sạn, tự mình đem theo lái xe trong đoàn
phim đến đón cô.

“Tiểu Diệp à…” Từ lúc Diệp Nhân Sênh
thoát khỏi hiểm nguy thì Mã Thành Thụ nói liên tục không ngừng: “Đều tại thầy không đi theo, nếu con xảy ra chuyện gì, thầy biết ăn nói sao với
mẹ con đây…”

Nhắc tới mẹ Diệp, các sư huynh của Mã gia ban đều đang nhớ lại “phim hành động tình cảm” kia, nhất thời trong lòng thấy sợ hãi.

“Thầy Mã, lần này là chuyện ngoài ý muốn, không liên can gì đến thầy.” Diệp Nhân Sênh lặp lại lần thứ N: “Hơn nữa thầy Mã đã chăm sóc con hết mức rồi, việc này mẹ con cũng không biết,
thầy không cần phải tự trách…”

Nhưng Mã Thành Thụ trông thấy cặp mắt
bánh ngô của Diệp Nhân Sênh, lúc đầu còn tưởng cô trúng độc, cứ nhiều
lần truy vấn có phải trên núi ăn gì bậy bạ làm cho bệnh biến chứng
không, khiến sắc mặt Diệp Nhân Sênh ngày càng xấu, đành phải quay ngược
lại nịnh nọt Tiểu Diệp dù sưng thế nào nhìn vẫn rất đẹp.

Đúng là trên núi có ăn mấy trái cây,
nhưng cũng chỉ là những trái bình thường mà thôi, điều khiến cô thật sự
nghiêm trọng là… tâm bệnh.

Thứ tình cảm này, thật sự rất kì quái.

Lúc trước cô yêu tâm hồn của một người,
bây giờ lại bắt đầu có cảm tình với người khác, đang âm thầm buồn bã thì hai người họ lại hợp lại làm một, mà cô đột nhiên không biết phải làm
sao.

Phải là vui mới đúng chứ…

Đúng, nên vui mừng, Lệnh Hồ của cô, so
với tưởng tượng của mình càng to lớn hơn. Không, há lại thành thế này,
anh trẻ tuổi, lại điềm đạm, căn bản đó là cô thấy anh là chàng trai anh
tuấn nhất.

Nhưng anh là Đường Dập.

Cô thà rằng anh cứ là người bình thường,
bình thường đến nỗi đi giữa đám đông cũng chẳng tìm ra nhau. Như vậy có
lẽ bọn họ có thể yêu nhau, gần nhau, sau đó kết thúc cả đời bình thường
như thế.

Phải điên như thế nào mới có thể đem Lệnh Hồ và Đường Dập hòa làm một? Ai nghĩ rằng người mình thân mật nhất, từ
trước đến nay sớm chiều chung sống với mình, ở bên kia màn hình, không
ngờ lại là một minh tinh xa vời không thể chạm tới?

Ai nghĩ rằng cô dốc hết toàn bộ tình yêu, cũng chỉ là tự cô đơn phương vẽ ra mộng đẹp mà thôi.

Diệp Nhân Sênh không nhịn được, ngay cả
quãng kí ức quý trọng đó cũng bắt đầu hoài nghi, một người chói lóa như
thế, anh sẽ cho rằng tình cảm trong game là thật sao? Bây giờ nghĩ lại,
Đỉnh Hoa Sơn chẳng qua cũng là thứ Đường Dập tiêu khiển khi ngã bệnh mà
thôi.

Mà cô, cũng chỉ là một món tiêu khiển.

Lâu Vân Phong nói, Diệp Nhân Sênh, tin anh, hắn ta tuyệt đối không thích em.

Cuối cùng cô cũng hiểu ý của gã khốn kia, Diệp Nhân Sênh cười tự giễu, không ngờ có một ngày cô cũng có thể ngu
ngốc khờ dại đến thế, tên khốn kia không hiểu bây giờ đang ở đâu cười
trộm cô nữa…

Diệp Nhân Sênh nghĩ đến đây, phẫn nộ đập lên kính cửa xe một cái, khiến cho tài xế sợ đến nỗi mắt nhấp nháy mấy lần.

Vì thế nên khi cô vừa về khách sạn, sau
khi vất vả đi WC, Mã Thiến Thiến cợt nhả dụ dỗ cô, nói nếu Diệp Nhân
Sênh đồng ý qua phòng ngủ của cô, thì cô có thể vô tư đem con laptop của mình ra cống hiến. Trong đôi mắt bánh ngô của Diệp Nhân Sênh chợt lóe
lên một tia sáng, lập tức gật đầu đồng ý.

Lúc này Diệp Tư Cơ cần phát tiết.

Đỉnh Hoa Sơn download rất chậm, cô ngã ra giường ngủ một giấc, rốt cuộc đôi mắt cũng đỡ. Nhạc nền quen thuộc của
trò chơi vang lên, Diệp Nhân Sênh dừng lại, chậm rãi đăng nhập vào tài
khoản.

[Bang Phái] Không Tàng Pháp Sư: Sênh ca!! Nhớ ngươi chết đi được!!

[Bang Phái] Dưới Bụng Thu Lại: A a Sênh ca đã lâu không gặp, đến chiến trường giết người đi còn thiếu Ngọc Thanh.

[Bang Phái] Bánh Mỳ Đại Vương: Mau đưa Tiểu Phì Dương đi thay đi, Sênh ca đến đây ngược chết bọn hắn.

[Bang Phái] Cố Phì Dương: TT Sênh Sênh mau đến hỗ trợ, chênh lệch ** quá.

[Bang Phái] Thân Hổ Chấn Động: Ha ha, có Sênh ca đến chúng ta nhất định thắng rồi.

Cứ cho là tất cả đều không thể tin tưởng
được nữa, nhưng huynh đệ trong bang dù sao cũng chẳng phải là giả, Diệp
Nhân Sênh khí phách tỏa ra, đem tất cả vứt ra sau đầu, sảng khoái gia
nhập đội ngũ.

[Bang Phái] Sênh Sênh Ly Nhân: Lão tử đến đây = =#!

Sau đó cô bị kéo vào chiến trường, đối
diện có năm người, bởi vì em gái Cố Phì Dương quá phấn khích, được thoải mái nên thêm khoái trá, đang happy kêu gào, chọc đến đám người Không
Tàng nghiến răng nghiến lợi càng ép càng mạnh, kết quả của cuộc kích
động ngược lại chẳng phát huy thực lực vốn có.

[Chiến Thành] Thủy Nguyệt Thiên: Ô, thay đổi bác sĩ rồi.

[Chiến Thành] Đông Tà: Nhóm Thần phái ** thật đáng yêu.

[Chiến Thành] Bánh Mỳ Đại Vương: Ma phái chó sủa thật dễ nghe.

[Chiến Thành] Lạc Tuyết Trái: Ngoài miệng các người cũng chẳng vừa, ai thua bỏ chạy là đồ khốn.

[Chiến Thành] Sênh Sênh Ly Nhân: Được, thua mà bỏ chạy là đồ khốn.

Cô gõ xong những chữ này, tăng đầy trạng
thái, dẫn đầu xông lên phía trước, đám người Không Tàng theo sát sau
đuôi, khóe miệng đều cong lên nụ cười tà dâm.

Hai phút sau.

[Chiến Thành] Đông Tà: May mắn thắng một trận đừng có đắc ý.

[Chiến Thành] Thủy Nguyệt Thiên: Hừ, chẳng phải lúc trước thua rất thảm sao?

[Chiến Thành] Dưới Bụng Thu Lại: Ôi, đám chó Ma phái thật là đáng yêu.

[Chiến Thành] Lạc Tuyết Trái: Các ngươi cứ thêm người đi, không biết thua bọn ta nhiêu ít rồi.

[Mật Ngữ] Bạn nói với Không Tàng Pháp Sư: Hòa thượng, lúc nãy thua mấy trận?

[Mật Ngữ] Không Tàng Pháp Sư nói với bạn: Có lẽ là ba mươi tư trận.

[Mật Ngữ] Bạn nói với Không Tàng Pháp Sư: = = các ngươi dám dọa người nữa sao…

[Mật Ngữ] Không Tàng Pháp Sư nói với bạn: Ta kháo Sênh ca ngươi sao có thể nói như vậy bên bọn chúng thêm một bác sĩ đấy chúng ta bên này lại là Phì Dương tỷ ngươi cũng biết Phì Dương
tỷ vừa ra tay muốn không chết thôi cũng đã khó khăn lắm rồi…

Diệp Nhân Sênh di chuột dừng trên người
Ngọc Thanh phe Ma phái, Mạch Tử Huyên, trang bị hảo hạng, từ lúc vừa bắt đầu, trong năm người đối diện, chỉ có Ngọc Thanh này cùng với Phạm Âm
tên là A Đào bên cạnh cô là không nói gì.

Có đối thủ đấu mới có ý nghĩa, Diệp Nhân Sênh nhíu mày.

[Chiến Thành] Sênh Sênh Ly Nhân: 2.



[Chiến Thành] Sênh Sênh Ly Nhân: 5.



[Chiến Thành] Sênh Sênh Ly Nhân: 9.

Lúc đầu, mọi người cũng không biết cô đang đếm cái gì, sau mới phát hiện, cô đang đếm số lần thắng.



[Mật Ngữ] Không Tàng Pháp Sư nói với bạn: Mới mấy ngày không thấy, Sênh ca càng sắc bén.

Thân Hổ Chấn Động tràn đầy đồng cảm.

[Mật Ngữ] Bạn nói với Không Tàng Pháp Sư: Ngươi có phát hiện ra hắn hình như có phẫn nộ không?

[Mật Ngữ] Không Tàng Pháp Sư nói với bạn: Ta kháo phẫn nộ là hảo vật, hắn còn có chút ý thức của bác sĩ sao? Nào
có Ngọc Thanh xung phong trên chiến trường, để cho khuôn mặt Thiện Vũ ta đây đặt ở đâu chứ.

[Mật Ngữ] Bạn nói với Không Tàng Pháp Sư: Có thể thăng thì cứ cười đi, nhưng lại nói, mặt ngươi to thế vốn đã
không thể đặt đâu rồi.



[Chiến Thành] Sênh Sênh Ly Nhân: 28.

Người hai bên đưa mắt nhìn nhau, cuối
cùng bọn đàn ông bên Ma phái cũng coi là chết sĩ diện, cho dù thua cũng
không thể làm tên khốn. Bây giờ bên Ma phái im lặng giống như chết hết
rồi,ai cũng không nói chuyện.

[Chiến Thành] Sênh Sênh Ly Nhân: Nếu thắng gấp đôi, các cháu có thể cút.

[Chiến Thành] Bánh Mỳ Đại Vương: …

[Chiến Thành] Dưới Bụng Thu Lại: Sênh ca ngươi nói như vậy, chẳng phải bọn chúng cút thì đều là cháu?



Dưới Bụng ngươi lộ bản chất rồi.

Diệp Nhân Sênh sau một giờ đánh nhau nơi
chiến trường, chỉ cảm thấy say sưa đầm đìa, không vui trong lòng cũng đã đi hơn phân nửa. Đang không biết làm gì giết thời gian, liền trông thấy Không Tàng như tên trộm bu lại.

[Mật Ngữ] Không Tàng Pháp Sư nói với bạn: Sênh ca, hí hí hí hí.

[Mật Ngữ] Bạn nói với Không Tàng Pháp Sư: = = cười gì đê tiện vậy.

[Mật Ngữ] Không Tàng Pháp Sư nói với bạn: Ca cười xinh đẹp động lòng người như vậy mà…

[Mật Ngữ] Không Tàng Pháp Sư nói với bạn: Cái đó, hí hí hí hí, rốt cuộc quan hệ của ngươi với Lệnh Hồ là như thế nào?

Đột nhiên trông thấy hai chữ kia, tròng lòng Diệp Nhân Sênh lại sông cuộn biển gầm đau đến tột cùng.

[Mật Ngữ] Bạn nói với Không Tàng Pháp Sư: Mẹ nó chứ ngươi làm quái gì thế, hòa thượng lắm chuyện.

[Mật Ngữ] Không Tàng Pháp Sư nói với bạn: Này này đã lâu không gặp ta đây không phải chỉ là đơn thuần quan tâm
đến ngươi sao ~~~~



Sóng mạng rất khả nghi.

[Bang Phái] Cố Phì Dương: Hòa thượng hòa thượng sao rồi?

[Bang Phái] Sỉ Sỉ: Sênh ca có thừa nhận gì không?

[Bang Phái] Bầu Tiên Tử: Cùng hỏi!

[Bang Phái] Tô Vi Hải: Oa oa ao chúng ta muốn nhìn thấy thời khắc lịch sử.

[Bang Phái] Không Tàng Pháp Sư: Các tỷ tỷ giả vờ chút không được sao, xém chút nữa là ta hỏi được rồi.

[Bang Phái] Miên Dương Miên Miên: Chính
Mỹ Lệ Bì cũng giả vờ không dứt đó sao! Đây chính là quạt thượng hạng
Ngọc Thanh Càn Khôn!!

[Tip: T^T
tớ quyết định đổi tên 1 số nhân vật về phiên âm Hán Việt nhé, nghe thế
hay hơn so với khi để thuần việt T^T Mỹ Lệ Bì là Làn Xa Xinh Xắn đó T^T]

[Bang Phái] Chén Trà Nhỏ: Lệnh Hồ Sama rất thâm tình…

Diệp Nhân Sênh vốn muốn chôn vùi Không Tàng hòa thượng, trông thấy thế lại hồ đồ.

[Bang Phái] Sênh Sênh Ly Nhân: Cái gì quạt Ngọc Thanh Càn Khôn?

[Bang Phái] Không Tàng Pháp Sư: Các ngươi lỡ miệng rồi…

[Bang Phái] Miên Dương Miên Miên: (biểu tượng che miệng)

[Bang Phái] Cố Phì Dương: Khụ khụ chúng ta chưa nói gì cả.

[Bang Phái] Sênh Sênh Ly Nhân: = = Không nói thì tự ta sẽ truy vấn.

[Bang Phái] Không Tàng Pháp Sư: Đừng đừng.

[Bang Phái] Không Tàng Pháp Sư: Aiz, vậy thì tiết lộ cho ngươi chút, đừng nói là ta nói đấy nhé.

[Bang Phái] Không Tàng Pháp Sư: Lần trước ngươi thoát game, nhưng Lệnh Hồ chưa log-out, hắn cả đêm đi phó bản
kiếm nguyên liệu, sau đó bọn này giúp hắn tăng giá gấp đôi thu mua
nguyên liệu, cuối cùng hôm qua cũng làm thành cây quạt Ngọc Thanh Càn
Khôn.

[Bang Phái] Bầu Tiên Tử: Sênh ca, cây quạt này là tặng cho ngươi.

[Bang Phái] Kaka: Vũ khí của sư tổ Ngọc Thanh Ma phái!! Tuyệt đối là Thần phái thượng hạng!!

[Bang Phái] Thân Hổ Chấn Động: Hai người các ngươi đều là đàn ông… sẽ không thật sự có chuyện đó chứ…

[Bang Phái] Chén Trà Nhỏ: Thân Hổ đi chết đi, có thật chuyện đó thì làm sao?

[Bang Phái] Sỉ Sỉ: Đúng thế, không ai làm chuyện đó với ngươi, ngươi cũng đừng có mà ghen tị.

[Bang Phái] Tô Vi hải: Ừ, vừa hay bên này có hòa thượng, các ngươi gom lại một đống, cũng đừng có ghen tị với người khác.

[Bang Phái] Thân Hổ Chấn Động: Đáng ghét, người ta thích chính là Hoa Cúc.

[Bang Phái] Hoa Cúc Căng Thẳng: …

Lần cuối gặp nhau trong game, là cuối tuần kia, ngày hôm sau anh còn phải quay phim.

Là tiêu khiển như thế nào, có thể khiến anh không biết mệt đi phó bản cả đê?

Trong nháy mắt, đột nhiên rất nhiều thứ nhớ lại rõ ràng.

Tình cảm của cô là từng chút tích tụ nảy
mầm, rồi lại không ai bảo ai tự động mất đi. Cho dù tiếp tục nhắc nhở
bản thân thế nào đi nữa, cứ tiếp tục như vậy cũng không có kết quả, sớm
muộn gì bạn cũng phải bị thương.

Nhưng, anh đã mọc rễ ngay tại trong lòng, bất kể anh là một ngôi sao hay là kẻ ăn mày, lúc này, muốn lại không
thích anh… thì đã muộn quá rồi.

Có thể không thèm để ý đến cây quạt Ngọc
Thanh Càn khôn này nữa, có thể không để ý đến ý định giấu diếm của anh
nữa. Nhưng lại không ngừng nghĩ đên anh đã đưa tay ra giữa cơn giông tố, dáng vẻ của anh khi nói “tôi sẽ giữ chặt cô”, đem toàn bộ trái cây cho
cô, vẻ mặt khi bảo mình đã ăn rồi, còn cả vòng tay bên hông cô nữa, thật sự là cực kỳ dịu dàng.

Thì ra tất cả cũng không phải trùng hợp.

Nhưng là Đường Dập, hai người của hai thế giới khác nhau sao có thể ở cạnh nhau.

Diệp Nhân Sênh đờ đẫn ra, không để ý có
hai Ma phái đang tiến đến gần. Đợi đến lúc cô kịp phản ứng lại thì đã bị tiền hậu giáp kích.

[Hệ Thống] Bạn đã bị người chơi Mạch Tử Huyên giết chết.

Đây không phải là vị bác sĩ được thêm vào ở trên chiến trường lúc nãy sao? Xem ra là cùng Phạm Âm A Đào kia đến
báo thù. Khóe miệng Diệp Nhân Sênh vẽ nên một nụ cười lạnh, chọn đúng
lúc bà cô khó chịu đang đến, thật đúng là giúp người gặp nạn.

[Mật Ngữ] Bạn nói với Mạch Tử Huyên: Mỹ nữ, hãy tránh ra đi.

[Mật Ngữ] Mạch Tử Huyên nói với bạn: Hai người chúng ta sợ cái gì, trang bị đều tốt hơn nàng ta.

[Mật Ngữ] Bạn nói với Mạch Tử Huyên: Phụ nữ quả nhiên mạnh mẽ.

[Mật Ngữ] Mạch Tử Huyên nói với bạn:
Quách ca huynh cũng nhẹ dạ quá đấy, vừa nãy trên chiến trường thấy bọn
kia là không được rồi, đến cô ta tôi còn chẳng thèm để ý.

[Mật Ngữ] Bạn nói vói Mạch Tử Huyên: …

A Đào Quách khóc không ra nước mắt, được
Tuyên Tử luyện cho một cái Ma phái, mặc dù cô ta bỏ tiền ra đi phó bản
nhanh chóng thăng cấp mua trang bị, nhưng nếu bị Đường Dập biết vợ cậu
ta bị khủng bố thì coi như cái miệng của anh cũng không cần thiết nữa.

Tuyên Tử tự động đem tình địch trở thành
tiểu Loli nhằm ngó Đường Dập không hiểu chuyện, nhưng cô căn bản không
biết rằng Sênh ca rất đáng sợ!

A Đào Quách nhớ lại mỗi lần ở chung với
Diệp Nhân Sênh đều xảy ra bi kịch, nhưng lại không thể bỏ rơi Tuyên Tử
một mình, chỉ biết kiên trì chột dạ đứng đó khóc ròng.

[Đối Diện] Mạch Tử Huyên: Nương tử của Lệnh Hồ, ngươi xứng sao?

Được rồi, lại là một cánh hoa đào nát vụn của Lệnh Hồ.

Cột máu của Diệp Nhân Sênh chỉ còn lại
một nửa, cô chạy thi thể sống lại, còn chưa kịp thêm máu cho mình thì
một chiêu nguyên rùa đã nhanh chóng chụp lên đầu Mạch Tử Huyên, đồng
thời một phép thuật giới hạn cũng được xuất ra, Phạm Âm A Đào ẩn hình
bên cạnh Mạch Tử Huyên bị hiện thân, cũng đã trúng một chiêu nguyền rủa
từ Diệp Nhân Sênh, như thế thì không có cách nào tiếp tục ẩn thân được
nữa.

Mạch Tử Huyên cũng không nương tay, nhưng thuộc tính cuối cùng của cô lại là thêm máu thật nhiều, toàn bộ thương
tổn phải nhờ đến A Đào, nhưng A Đào lại bị Diệp Nhân Sênh khống chế
trong tay, vất vả lắm mới đem cột máu còn nửa của Diệp Nhân Sênh về
không, nhưng cô lại mở Kết Giới Sinh Mệnh dùng thời gian đóng băng dài
nhất của Ngọc Thanh để thêm máu, nháy mắt cột máu đã đầy, Mạch Tử Huyên
tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng Quách Khả Kiêu lại cảm thấy, hôm
nay hình như Sênh ca như bị kích thích, ngay cả máu chưa thêm mà đã công kích, thật sự là cách đánh không muốn sống nữa…

Hai tay của Diệp Nhân Sênh bay múa linh hoạt trên chiếc laptop của Mã Thiến Thiến.

Rất nhiều chuyện, nếu không biết kết quả
thế nào, vậy thì nên biết hưởng thụ quá trình, qua trọng nhất là, cần
nhìn thẳng vào nội tâm của mình.

Cũng như cô không thể buông Lệnh Hồ, cô
không thể để cho cảm xúc của mình trôi đi một cách nghiêm túc như thế.
Như vậy, thì bất kể thế nào, cho dù vĩnh viễn không thể đến bên nhau, ít nhất là những kỉ niệm này này, những kỉ niệm chân thực duy nhất trong
thế giới ảo khiến cô khắc cốt ghi tâm, nhất định phải được giữ gìn.

Đúng thế, cô không biết Lệnh Hồ là ai, quan hệ giữa cô với Đường Dập cũng không có gì khác nhau.

Ít nhất, trong Đỉnh Hoa Sơn, cô là nương
tử của anh, anh là phu quân của cô, có thể đi thật xa,sau đó cô có thể
kiên cường nói tạm biệt, không hề quay đầu lại mà ung dung rời đi.

Cho dù phải đau lòng rất lâu, cho dù có
thể cả đời sẽ không còn thích một người nào như vậy nữa, nhưng cô biết
mình đã từng dũng cảm một lần.

Đây mới là Diệp Nhân Sênh, cho dù đối mặt với tình cảm, cũng chỉ có thể là Diệp Nhân Sênh uy phong lẫm liệt không chút sợ hãi như trên đấu trường.

Cô nhanh chóng sử dụng Kim Châm Đâm
Huyệt, nguyền rủa chồng chất, Mạch Tử Huyên muốn thêm máu cho A Đào,
nhưng không ngờ Sênh Sênh Ly Nhân lại đánh rất dữ dội, lần này không kịp trở tay.

Vì thế nên A Đào ngã xuống trước. Diệp
Nhân Sênh chuyển hướng sang Mạch Tử Huyên, nhưng không ra tay, mặc cho
cô ta gia tăng máu của mình.

Tuyên Tử không khỏi có cảm giác bị trêu chọc, nhất thời phẫn nộ xông tới.



Diệp Nhân Sênh lặp lại dùng hai kỹ năng,
sau đó khống chế đồng loạt kỹ năng của đối phương, ngăn không cho Tuyên
Tử thêm máu, nguyền rủa, tiếp tục khống chế kỹ năng của đối phương, Mạch Tử Huyên điên lên, Sênh Sênh Ly Nhân rất biến thái, cô ta thậm chí còn
đoán được mình muốn dùng kỹ năng nào.

Chưa từng thấy qua cách thức giết người
nào lại biểu thị sâu sắc sự cuồng ngạo và miệt thị đến thế, trong nháy
mắt kì quái như vậy, nhưng Quách Khả Kiêu lại cảm thấy tự hào vì Sênh
ca, anh ta nhịn không được liền đánh một hàng chữ.

[Mật Ngữ] Bạn nói với Mạch Tử Huyên: Mỹ nữ à ta nói cái gì ấy nhỉ?

[Mật Ngữ] Mạch Tử Huyên nói với bạn: …

[Mật Ngữ] Mạch Tử Huyên nói với bạn:

[Mật Ngữ] Bạn nói với Mạch Tử Huyên: Ngoan nào, nếu không thấy ảnh thật, ta tuyệt không tin nàng là nữ.

Giới tính thứ N lọt vào tai khiến Sênh ca nghi ngờ nhưng cũng giả vờ mìm cười.

[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Huyên cái gì nhỉ, ngươi là rễ hành như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui