Đại thần ở ẩn

Chẳng bao lâu sau, Thịt Kho Tàu đã mua đồ uống về, không chỉ mua các loại đồ uống cho mọi người mà còn mang vào cả một két bia.
"Bia á!" Hà Tây giật mình, "Thịt Kho Tàu, cô mua bia làm gì thế? Hổng lẽ thực ra cô là con ma men, uống bia thay nước lã à?”
"Cô xê ra!" Thịt Kho Tàu đảo mắt liếc Hà Tây một cái, mở két bia, lấy hai chai đặt lên bàn, nói, "Chỗ bia này là mua cho mấy ông, nhưng mà ai bảo không uống được rượu bia đó?! Cái này giống đồ uống có ga thôi mà."
"Ha ha, nhưng mà say thì không tốt đâu." Vệ Lương cười nói.
"Say thì say, sợ cái gì chứ?" Từ lúc thấy bia, Lâm Hạnh đã lén nuốt nước bọt, giờ lại càng không hề khách khí cầm luôn một chai, chẳng thèm lấy cốc, cứ thế cầm nguyên chai dốc thẳng vào miệng.
"Đỉnh!" Uống một hớp bia lớn, Lâm Hạnh rất vui, bắt đầu gọi đám con trai qua chuốc bia: "Uống bia vẫn là ngon nhất, đến đây nào, cạn ly!"
Thấy một cô gái như Lâm Hạnh còn hào sảng như thế, mấy người đàn ông cũng không thể từ chối được, đành mỗi người mở một chai, dưới sự ảnh hưởng của Lâm Hạnh bắt đầu cụng ly với nhau.

Nguyên một két bia, mọi người đều uống đến nỗi say mèm, nhất là Hà Tây, vừa bắt đầu đã tranh cướp uống rất nhiều lại chẳng tự để ý tửu lượng mình không tốt, lúc này đã nằm bẹp một đống.
"Muộn rồi, có lẽ giờ chúng ta nên về rồi nhỉ?" Lâm Phong nhìn đồng hồ, hỏi Lâm Hạnh.
"Ừa..." Lúc này Lâm Hạnh đã uống rất nhiều, cũng đang ngà ngà say, ôm đầu, khó chịu nói, "Chị đau đầu, choáng quá, chắc hôm nay chúng ta không về nữa, đặt tạm mấy phòng khách sạn qua đêm đi."
Mọi người cũng khá tán đồng ý kiến này, vì vậy tất cả liền dìu nhau đi khách sạn.
"Cái gì? Chỉ còn 4 phòng sao? Nhưng mà chúng tôi có tận 8 người liền!" Lâm Hạnh tức giận.
"Xin lỗi, các phòng khác đều đã có người đặt mất rồi ạ." Nhân viên khách sạn rất xin lỗi nói.
"Làm sao bây giờ?" Lâm Hạnh quay đầu hỏi mọi người.
"Chúng ta 8 người, 4 nam 4 nữ, nam 2 phòng, nữ hai phòng, mỗi phòng 2 người có được không?" Thịt Kho Tàu đề nghị, "Chia phòng cụ thể như nào thì chúng ta bốc thăm được không?”
"Ừm, cũng được." Lâm Hạnh suy nghĩ một lát rồi cũng  đồng ý theo cách của Thịt Kho Tàu, "Cứ làm thế đi, nhưng mà chúng ta bốc thăm kiểu gì?"
"Hắc hắc, may mà tui có mang bài đi nè, tui lấy 4 quân át với hai ra nhé, nam rút át, nữ rút hai, ai bốc bài trùng màu thì ở cùng phòng.” Thịt Kho Tàu cức kỳ đắc ý lấy một bộ bài nhìn có vẻ mới tính ra, lấy bốn quân bài 1 và 2. Rút bài xong, Thịt Kho Tàu liền chia bài thành hai cặp, tráo ngẫu nhiên rồi chia cho mọi người.
Vì thế kết quả chia phòng cuối cùng là: Hạ Hạ với Hà Tây một phòng, Lâm Hạnh với Thịt Kho Tàu một phòng, Vệ Vũ Vệ Lương một phòng, Lâm Phong và Lý Thượng Thần một phòng.

"Tui không đồng ý, Tiểu Phong Tử không được ở chung phòng với đại thần!" Lâm Hạnh đập bàn, sao lại có thể như thế được, Tiểu Phong Tử dễ thương của cô không thể để cho tên tra công Lý Thượng Thần này gặm được! Không ổn không ổn, nguy hiểm quá!
"Phản bác vô hiệu, đây là kết quả rút thăm, nhất định phải làm theo!" Thịt Kho Tàu bác bỏ.
"Tui sao cũng được." Lâm Phong bỗng nhiên nói, đương nhiên lãnh trọn ánh mắt hình con dao của Lâm Hạnh.
"Tôi cũng vậy." Lý Thượng Thần cũng mở lời, vì thế ánh mắt hình viên đạn của Lâm Hạnh lại bổ tới.
"Ấy, vậy đại thần ráng chịu khổ chút ở cùng với Phong Tử sama nhé.”  Thịt Kho Tàu ngó lơ ánh mắt như muốn giết người của Lâm Hạnh, cứ thế tống Lâm Phong với Lý Thượng Thần vào một phòng, sau đó tiếp tục kéo Lâm Hạnh vào phòng mình. Những người còn lại bị bỏ rơi chỉ biết lắc đầu rất bất đắc dĩ, yên lặng về phòng mình.
Còn Lâm Phong bị đẩy vào phòng đang cực kỳ vui sướng, cuối cùng cũng được ở chung phòng với Lý Thượng Thần, còn sắp được chung giường! O(≧口≦)OKích động chết đi được!!
"Đừng ngẩn người ra nữa, cậu ngủ trên sàn, tôi ngủ giường." Giọng Lý Thượng Thần vang lên, không hề khách khí tuyên bố chủ quyền giường.
"Tại sao!" Lâm Phong bất mãn, tui ngủ sàn anh ngủ giường cái quỷ gì, anh có biết thương hương tiếc ngọc không thế! Tui cũng đâu có ngại ngủ chung giường với anh!

"Vì… Hửm? Giọng của cậu…?" Lý Thượng Thần vừa muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên ý thức được chỗ nào đó sai sai, hình như giọng Lâm Phong bây giờ không giống lúc trước thì phải?
"Hừ, ban nãy là dung giọng ngụy thanh." Lâm Phong giải thích, tại sao bây giờ không cần dùng giọng ngụy thanh nữa, lý do rất đơn giản, Lý Thượng Thần chẳng bao giờ nghe người khác phối kịch cả, cơ bản chẳng cần lo Lý Thượng Thần sẽ nhận ra giọng cậu, chắc chắn sẽ không lộ clone!
"Vậy cậu dùng giọng ngụy thanh để lừa gạt mọi người làm gì?" Lý Thượng Thần nghi hoặc hỏi, "Giọng cậu cũng đâu có khó nghe."
"Cái gì mà đâu có khó nghe, rõ ràng đây chính là giọng rất hay có được không? Nếu bị người khác nghe được, tu sợ bị âm mưu quấy rối!" Lâm Phong lảm nhảm.
"Cậu vẫn tự kỷ vậy à, Phong Hạ Mỹ Nhân?" Lý Thượng Thần cười đầy vẻ khinh thường, đùa giỡn gọi tên acc của Lâm Phong.
"Anh xê ra! Hừ! Dù sao tui cũng sẽ không ngủ sàn!" Nhất, định, không, ngủ, sàn!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận